Sáp Huyết

Địch Thanh nghĩ đến Phi Ưng, liền bất giác nghĩ đến Phi Tuyết. Phi Tuyết còn là nhân vật khó nắm bắt hơn Phi Ưng, nhưng không nằm ngoài dự tính hai người này đều có quan hệ lớn với Hương Ba Lạp. Tuy nhiên, rốt cuộc quan hệ giữa hai người này và Hương Ba Lạp là gì thì Địch Thanh nghĩ mãi không ra.

Đúng lúc này, một tên nô bộc vội vàng chạy đến nói:

- Bệ hạ, Quốc cữu, có một tên người hầu bị thích khách bắn chết. Tên thích khách này mới cải trang thành nô bộc trà trộn vào bên trong. Con người này võ nghệ cao cường, không đi đường bằng mà trèo núi mà đi. Vì thế khi trà trộn vào bên trong thì chính là đi theo ngọn núi kia mà vào.

Tiêu Thất Địch phẫn nộ nói:

- Vậy sao còn không mau chóng đuổi theo!

Gia Luật Tông Chân và Địch Thanh đồng loạt nói:

- Không cần đuổi theo.

Hai người đồng thanh nói, rồi nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nhau.

Làm sao Phi Ưng có thể biết Gia Luật Tông Chân ở đây? Lẽ nào Thái hậu đã sớm đoán ra Gia Luật Tông Chân sẽ đến cầu cứu Quốc cữu?

Nếu là như vậy, những mưu tính sâu xa của tộc Ô Lạp trong cuộc tập kích này hẳn là họ sẽ không đặt tất cả hi vọng lên người Phi Ưng, bọn họ có còn chiêu tiếp theo nữa không?

Gia Luật Tông Chân và Địch Thanh không hẹn mà có chung suy nghĩ về điểm này, trong lòng thấy run sợ.

Đúng lúc này thì ngoài trướng có tiếng kèn vang, lạnh lùng vang dội, Tiêu Thất Địch cũng cả kinh. Không phải đợi lâu, một người trong tộc đã xông vào doanh trại, nói:

- Bệ hạ, Quốc cữu, có đại quân đột kích!

Có đại quân đột kích!

Mọi người khi nghe tin tức, chỉ có thể tạm thời gạt ý niệm thích khách qua một bên. Không đợi Tiêu Thất Địch phân phó, các dũng sĩ trong tộc đã sớm chạy ra khỏi doanh trướng, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. Da Luật Tông Chân dưới sự vây quanh của mọi người, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, thấy đằng xa khói bụi bốc lên như ngẩng đầu thách thức với trời cao.

Đám khói bụi màu vàng cuộn tung mù mịt, ùn nhanh như khoái mã về hướng này.

Không bao lâu sau, chỉ thấy phía cuối thảo nguyên xông ra một đường đen. Đường đen này càng lúc càng lan rộng, như thủy triều dâng, thổi cho cỏ xanh phải rạp mình. Ngay sau đó là tiếng vó ngựa vù vù, nhanh như trống trận. Một đội nhân mã hơn ngàn người đánh nhanh về hướng này.

Tiêu Thất Địch nhận ra là cờ xí của bộ lạc Ô Lạp, liền cười lạnh nói:

- Bọn chúng thực sự không biết tự lượng sức mình.

Ông ta dũng mãnh thiện chiến, căn bản coi tiểu tộc Ô Lạp ra gì, nên mới xin xuất binh. Bộ lạc Ô Lạp còn chưa đến vùng phụ cận thì trợ thủ đắc lực của bộ lạc Ô Lạp là Hựu Tiêu đã xuất hai đội binh mã, phóng tới cực nhanh, hòa cùng binh mã của bộ lạc Ô Lạp, khí thế hào hùng.

Ba đường binh mã tụ cùng một chỗ. Nhìn sơ qua, thấy ít nhất cũng hơn bảy tám ngàn binh mã.

Tiêu Thất Địch sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ Thánh Thượng chạy trối chết đến đây, nhưng bên người chẳng còn lại mấy thị vệ. Bộ lạc Bá Đức bất quá chỉ có hơn trăm người. Thủ hạ của Địch Thanh có mấy chục người. Ngoài ra, toàn bộ dũng sĩ trong bộ lạc, cũng chỉ có hơn hai nghìn người. Như vậy, với số lượng người hộ giá còn chưa đủ chứ đừng nói đến là đánh bại được quân địch.

Tiêu Phá Giáp thấy tình thế không ổn liền thấp giọng nói:

- Bệ hạ, Quốc Cữu, lúc này phòng ngự là việc chính.

Kỳ thật, không cần y nói, dũng sĩ trong tộc đã sớm hô quát liên tục, vận chuyển xe đẩy chặn trước đại doanh trại, chuẩn bị chống đỡ đợt xung kích của đối phương.

Địch Thanh thấy đối thủ khí thế ùn ùn mãnh liệt, thì nhíu mày nói:

- Không được rồi, Phi Ưng mới đi, đối phương lập tức đến, hiển nhiên đã biết kế hoạch ám sát của Phi Ưng. Tình thế lúc này rất cấp bách, ta phải đột phá vòng vây thôi. Theo ý của hạ thần, cử những dũng sĩ anh dũng nhất xuất tinh binh đánh ra, đón đầu thống kích của đối thủ, hộ tống Thánh Thượng đột phá vòng vây.

Địch Thanh thấy quân địch quá mạnh, phải đối chọi lưỡng quân thì tâm tư xáo trộn, tìm kẽ hở của đối phương mà ra.

Tiêu Thất Địch thấy đối thủ nhiều người, thầm nghĩ tìm chỗ nào yếu nhất để đánh xông ra ngoài không phải là không có khả năng. Nhưng làm sao đem thân thể của Thánh Thượng ra mạo hiểm được? Ông ta vốn thấy Địch Thanh tuấn lãng, bản thân có chút coi thường Địch Thanh. Nhưng khi chứng kiến Địch Thanh đơn đao cứu chủ, võ công cao tuyệt thì trong lòng cảm kích, thêm một lần nữa hiểu rõ về Địch Thanh hơn. Nhưng tình huống lúc này, ông ta chỉ có thể thận trọng lo lắng.

- Hôm nay thế địch dũng mãnh, bệ hạ không thích hợp mạo hiểm như vậy. Chỉ cần ta thủ vững, đẩy lùi đối phương. Những thần tử hộ giá gần đây nếu biết bệ hạ đang gặp nạn thì khẳng định sẽ đến trợ giúp. Đến lúc đó đám phản bội kia tự nhiên lui bước.

Dạ Luật Tông Chân thần sắc có chút do dự, nhìn sang Địch Thanh, rồi nhìn Tiêu Địch, một lát sau mới nói:

- Địch tướng quân dũng mãnh vô địch, kế sách nghĩ ra không sai. Nhưng Tiêu quốc cữu nói cũng có đạo lý, chi bằng cứ xem tình hình rồi quyết định sau.

Địch Thanh khẽ thở dài, nhíu mày không nói. Nếu ở đây đều là thủ hạ của hắn, không cần hỏi, hắn đương nhiên sẽ là đầu tàu, dẫn người đánh tới. Thế địch chưa ổn, lấy sức mạnh của Địch Thanh, không đẩy lùi được đối thủ thì cũng có thể át trụ được khí thế của bọn chúng. Nhưng ở đây đại đa số đều là người Khiết Đan, hắn đành bất lực.

Hắn đem nguyện vọng dừng cuộc chiến giữa Đại Tống và Khiết Đan đặt ở Da Luật Tông Chân, thậm chí còn muốn mượn binh của Khiết Đan để giáp công Nguyên Hạo, tất nhiên sẽ không muốn Da Luật Tông Chân bị giết như vậy. Nghĩ như thế, Địch Thanh lại nói:

- Nếu đại vương tâm ý đã quyết, theo ý của hạ thần, thừa dịp đối phương bao vây chưa trọn, lập tức phái dũng sĩ đột phá vòng vây, đến bộ lạc phụ cận để cầu viện. May mắn là chúng ta đứng dựa vào núi, có thể lệnh người vượt núi mà qua, đường vòng mà đi.

Địch Thanh thầm nghĩ “Đám người phản bội này tuy nhiều, nhưng luôn không có khả năng bao vây toàn bộ ngọn núi. Khắp mọi nơi đều có chỗ hổng. Cho dù thật sự kiên trì không được thì cũng không đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh”.

Lần này Tiêu Thất Địch nhanh chóng phản ứng, triệu tập những dũng sĩ trong bộ lạc, phân phó vài câu. Đám dũng sĩ lĩnh mệnh, y theo kế của Địch Thanh vòng sau núi mà đi.

Lúc này, đám quân phản bội đã hùng hùng hổ hổ đến trước doanh trại.

Tiêu Thất Địch thấy cờ xí của đám người này thì thấp giọng nói:

- Bệ hạ, đám người bộ lạc Ô Lạp này làm phản, còn bộ lạc Ất Thất cũng có người bất kính với bệ hạ.

Người Khiết Đan vốn là dân tộc du mục, phát triển theo hướng nông canh. Từ đó xây dựng thêm thành trì, phát triển thương nghiệp phồn vinh, ảnh hưởng rất lớn đến Nam Kinh, kinh đô của Trung Nguyên. Nhưng nội bộ Khiết Đan vẫn lấy bộ tộc chế làm chủ, hiện tại người Khiết Đan có bốn bộ lạc lớn cùng hơn mười một bộ lạc nhỏ hợp thành.

Bốn bộ lạc lớn ở Khiết Đan hiện nay là Ngũ Viện, Hề Lục, Lục Viện, Ất Thất thay nhau thống lĩnh không ít bộ lạc người Khiết Đan khác.

Bộ lạc Bá Đức, Ô Lạp không được xếp vào bốn bộ lạc lớn, chỉ được coi là tiểu bộ lạc độc lập du mục ở thảo nguyên.

Lần này bộ lạc Ô Lạp đột nhiên tập kích. Tiêu Thất Địch đoán hơn phân nửa là có liên quan đến Tiêu thái hậu. Ông ta sớm biết rằng, Tiêu thái hậu bất mãn Da Luật Tông Chân lên làm hoàng đế, nên âm thầm sai bộ lạc Ô Lạp tập kích. Nếu xảy ra sai lầm gì thì toàn bộ đổ lên người bộ lạc Ô Lạp. Nhưng lần này, không chỉ có bộ lạc Ô Lạp phản bội mà còn có bộ lạc Ất Thất. Lần này tình thế bắt buộc, không còn che giấu nữa.

Da Luật Tông Chân thật không ngờ, nhìn đám phản bội tụ tập trước doanh trại, kêu gào hô quát, trong lòng rất buồn bực. Không bao lâu sau, xa xa lại nổi lên khói bụi bốn phía. Lại có thêm bọn phản quân liên tục tới tiếp viện.

Chưa đến một canh giờ, đám phản quân đã tăng lên gấp ba, với hơn hai vạn người.

Từ giữa sườn núi nhìn vọng qua, chỉ thấy phía trước đám phản quân đông nghìn nghịt. Điều khiến cho người ta càng thêm kinh sợ chính là người của đối phương đang không ngừng tăng lên.

Tiêu Thất Địch càng xem càng kinh hãi, trong lúc nhất thời không còn biện pháp nào.

Địch Thanh nhìn thấy chỉ biết âm thầm cười khổ, thầm nghĩ lúc này thế địch quá dầy, muốn lao ra ngoài là không có khả năng. Nếu như đối thủ cứ liên tục xuất hiện đến tiếp viện thì không cần đánh, chỉ sợ là đã uy hiếp được tinh thần của quân canh giữ nơi đây rồi. Bộ lạc gần đó đến cứu giá, thấy thanh thế như vậy, thì làm sao dám đến nữa chứ?

Da Luật Tông Chân nhìn lại, Địch Thanh đột nhiên có chút không giải thích được. Hắn nhìn thấy trong mắt Da Luật Tông Chân tuy có sự phẫn nộ nhưng không hề có sự hoảng loạn, sợ hãi. Địch Thanh thực sự không rõ, quốc chủ của Khiết Đan vì sao đến bây giờ lại còn có thể trấn tĩnh như vậy?

Đột nhiên, tiếng kèn của đám phản quân vang lên thì biết có kỵ binh chạy ra, khi cách Da Luật Tông Chân một mũi tên thì thắng ngựa lại. Có hai người dẫn đầu. Một người mặc thanh y thiết giáp, trong tay cầm mã tiên, hướng chỗ này chỉ trỏ. Còn một người thì mặc cẩm bào, phía dưới cẩm bào là khôi giáp màu vàng, thần sắc kiêu ngạo, hướng nhìn xung quanh.

Tiêu Thất Địch oán hận nói:

- Niết Hốt Nhĩ cùng Tiêu Hàn Nô hai cẩu tặc ngươi đã tới. Quả thật là Thái hậu âm thầm làm chủ mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui