Sáp Huyết

Trương Nguyên kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên nói:

- Chuyện gì?

Nghe ngoài lều yên lặng đến dọa người, cũng không có tiếng trống, Trương Nguyên quả thật không rõ có tình hình gì.

Lao ra doanh trại, thấy trong đại doanh quân Hạ ẩn có rối loạn, Trương Nguyên mới truy hỏi. Đột nhiên cảm thấy phía thành Tế Yếu có khác thường, ngẩng đầu nhìn qua, hít một hơi khí lạnh.

Thì ra không biết lúc nào đầu thành Tế Yếu bó đuốc dựng cao thẳng, lửa hừng hực, trên đầu thành Tế Yếu sáng như ban ngày, ẩn hiện hàn quang của đao thương kiếm kích.

Thành Tế Yếu tại sao hành động như vậy? Nghĩ tới lời nói của Dã Lợi Trảm Thiên, tâm tư Trương Nguyên xoay tít. Thầm nghĩ tối qua thành Tế Yếu không có động tĩnh, là vì biết Địch Thanh phô trương thanh thế, nhưng hôm nay quân Tống xông lên đầu thành, chẳng lẽ biết Địch Thanh muốn công đánh, do vậy chuẩn bị để tiếp ứng?

Tuy biết bây giờ xung quanh hơn trăm dặm không có cảnh tình, Địch Thanh tuyệt không thể nhanh như vậy đã đột kích ồ ạt. Nhưng thấy lửa sáng đầu thành, trong lòng luôn bất an, lại lệnh thủ hạ toàn lực canh phòng.

Quân Hạ ngược lại có không ít ý nghĩ như Trương Nguyên, lập tức đốt lửa chuẩn bị chiến. Nhưng đợi tới trời sáng, lửa đầu thành tắt, lại không thấy một binh một tốt quân Tống xuất hiện.

Trương Nguyên đợi thấy ánh sáng sớm mai, đột ngột tỉnh ngộ, thầm kêu việc làm ác của Địch Thanh. Thành Tế Yếu làm như vậy, không cần hỏi, chính là dùng thủ đoạn phô trương thanh thế.

Đang lúc này, Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên chạy về, Trương Nguyên thấy thế, thúc ngựa tiến lên hỏi:

- La Hầu Vương, có đáp áp chưa?

Dã Lợi Trảm Thiên hỏi:

- Đại nhâm tối qua có dị thường gì không?

Nghe Trương Nguyên nói chuyện xảy ra tối qua một lượt, Dã Lợi Trảm Thiên than nói:

- Nếu không ngoài dự liệu của ta, kế Địch Thanh dùng là làm quân mệt mỏi. Hắn liên tục hai đêm giả vờ tác chiến, làm ta toàn lực canh phòng, chờ ta tới lúc kiệt sức, chính là ngày bọn chúng tiến công.

Trương Nguyên cũng nghĩ tới đây, nhưng càng quan tâm chuyện tối đêm trước, hỏi:

- Nhưng tại sao bọn chúng có thể không kinh động tình hình nhân mã quân ta, tới gần xung quanh chúng ta chứ?

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Ta cẩn thận lệnh người xem xét thi thể của thám tử, phát hiện bọn bọ đều là bị một chiêu mất mạng, rõ ràng là bị cao thủ võ kỹ tấn công giết chết. Nhưng xung quanh quả thật không có dấu vết của đại quân Tống lui tới. Theo ta thấy, người của Địch Thanh phái đi chỉ có khỏang mấy trăm người. Mỗi người thân thủ không tệ, bọn chúng có thể lặng lẽ đến, an toàn rời khỏi. Trước mắt ta thấy chỉ có một khả năng...

Dừng lại một chút, Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:

- Bọn chúng cải trang thành quân Hạ ta để đi ngang dọc xung quanh trăm dặm này, những nhân thủ này nếu cải trang thành quân Hạ lui tới, chúng ta rất khó phát hiện.

Trương Nguyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, chợt nói:

- Nếu đã như vậy, phải kiểm tra quân thủ lân cận, có quân Hạ dị thường lui tới không.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Đúng vậy, ta chính là theo hướng này đi kiểm tra, kết quả quân thủ của Ngưu Đầu Sơn năm mươi dặm phía đông bắc chỗ này có báo. Quả thật nhìn thấy một đội quân Hạ đi qua, số người không nhiều, bọn chúng chỉ cho rằng phụng điều lệnh đại nhân tuần tra, do vậy không có đến hỏi.

Trương Nguyên thầm cắn răng, từng chữ nói:

- Địch Thanh, quả nhiên ngươi đủ xảo quyệt. Truyền lệnh xuống, lệnh quân ta gia tăng phòng bị, để ý đội quân lân cận tự ý lui tới.

Lão mệnh lệnh tuy truyền xuống, nhưng cuối cùng có dùng không, cũng không biết.

Dã Lợi Trảm Thiên khẽ thở nhẹ ra, chân mày cũng chau lại. Y không nói cho Trương Nguyên biết một chuyện, kỳ thực tối qua y ôm cây đợi thỏ chờ đối thủ, không ngờ Địch Thanh một thương giả đánh, lại không có động tĩnh. Bước tiếp theo Địch Thanh phải xuất hiện ở đâu, y thật sự cũng không rõ.

Lúc bắt đầu, y chỉ cho rằng kế sách Trương Nguyên kéo Địch Thanh ra đồng bằng giao chiến không có vấn đề. Nhưng bây giờ xem ra, Địch Thanh còn kiên nhẫn hơn xa bọn họ tưởng tượng.

Mấy ngày nhanh chóng trôi qua, trừ lúc mỗi tối, thành Tế Yếu đều phải đốt đuốc lên ra, quân Tống không có thêm dị dạng.

Quân Tống tuy không dị dạng, nhưng mỗi lần quân Hạ thấy ngọn lửa hừng hực đầu thành đều trong lòng bất an. Ngọn lửa đó chỉ là nhiễu loạn chú ý của quân Hạ hay là thể hiện ý khác? Quân Tống là muốn nói, chiến ý bọn họ như lửa, nộ ý như lửa, có lẽ cuối cùng có một ngày bốc cháy mãnh liệt như ngọn lửa?

Sáng sớm hôm đó, lúc Trương Nguyên thức dậy, thần sắc đã có mệt mỏi.

Mỗi ngày trôi qua phải lo lắng, luôn làm người ta dễ mệt nhanh một chút. Những ngày này, tuy không có tin tức bước tiến của Địch Thanh, nhưng Trương Nguyên quả thực còn mệt hơn giao thủ với Địch Thanh. Không đợi đứng dậy, đã có người xông tới trong lều, thét:

- Trung lệnh đại nhân, có tin tức của Địch Thanh.

Trương Nguyên kinh ngạc và sợ hãi đan xen, quát:

- Tin tức gì?

Binh sĩ đó nói:

- Địch Thanh dẫn hai chục ngàn binh mã, khởi binh Vị Châu, đi dọc lên núi Lục Bàn, đã gần Chế Thắng Quan!

Trương Nguyên ngẩn ra, hỏi:

- Bọn chúng mới tới Chế Thắng Quan?

Hóa ra Chế Thắng Quan ngoài trăm dặm phía Nam quân Trấn Nhung, lộ trình cách bọn họ còn ba bốn trăm dặm. Trương Nguyên thấy Địch Thanh sử dụng kế làm cho binh lính mệt mỏi, chỉ cho rằng sau khi Địch Thanh làm quân Hạ mệt mỏi, thì sẽ phát binh mạnh mẽ tấn công quân Hạ, trực tiếp như trận An Viễn năm đó. Không ngờ bây giờ Địch Thanh còn ở Chế Thắng Quan?

Tên Địch Thanh này, rốt cuộc nghĩ cái gì?

- Tin tức đã chính xác? Trương Nguyên không nhịn được hỏi.

Binh sĩ đó nói:

- Hoàn toàn chính xác, là tin tức của khoái mã bại quân của Hoa Đình truyền tới. Địch Thanh đột ngột hưng binh, quân ta ở Vị Châu biết không địch lại, đã như lời Trương đại nhân, lui về phía bắc tụ tập lại. Bây giờ Địch Thanh giương cờ đi tới, quân ta đều lui bước. Hắn đã liên tiếp thu lại bảy chỗ đất mất xung quanh Vị Châu rồi.

Trương Nguyên gật đầu nói:

- Ta biết rồi, lưu ý động tĩnh của Địch Thanh, thám thính tiếp đi.

Sau khi quân hạ xâm phạm cảnh Tổng, ngang dọc bắt người cướp của, thẳng tới Vị Châu. Thái thú Vị Châu giống như Diên Châu năm đó, đóng thành không ra, quân Hạ ở ngoài thành bắt người cướp của mấy tháng. Quân Tống đều tự chiến, vẫn luôn khó có thể chống lại một cách hiệu quả việc quân Hạ tiến vào. Không ngờ Địch Thanh đến, lại không vội cứu thành Tế Yếu, ngược lại bóp chết quân Hạ ở Vị Châu.

Trong Vị Châu, không người nào là đối thủ của Địch Thanh.

Trương Nguyên nghĩ tới đây, tính toán trong lòng, nhiều nhất qua hai ngày nữa, Địch Thanh có thể qua quân Trấn Nhung tiến tới thành Tế Yếu. Không ngờ ngày thứ hai có binh sĩ đến báo, Địch Thanh tới trại Ngõa Đình. Vốn quân Hạ đóng quân ở đó nghe Địch Thanh dẫn quân đến, đã một ngày trước lên đường lui về phía bắc nhập vào quân Trấn Nhung.

Một ngày Địch Thanh hành quân chỉ bảy chục dặm, nhưng vẫn không tiến vào quân Trấn Nhung.

Trương Nguyên thầm chau mày, cuối cùng tìm Dã Lợi Trảm Thiên đến, hỏi:

- La Hầu Vương, Địch Thanh tiến quân thong thả, là tại sao?

Dã Lợi Trảm Thiên im lặng hồi lâu, lúc này mới nói:

- Theo ta biết, Địch Thanh từ Vị Châu phát binh, binh mã ban đầu chỉ mới hơn mười ngàn, nhưng hắn quân kỳ thống nhất, ven trại Đồ Bảo không tự thủ nữa, lần lượt xin vào dưới trướng Địch Thanh. Thời gian một ngày, Địch Thanh đã tụ binh hai chục ngàn. Còn tin tức mới nhất là đại quân dưới cờ của Địch Thanh, kỵ binh bộ binh hỗn tạp, đã có hơn ba chục ngàn! Và bá tính dọc đường, đều chuyển lương thực ủng hộ đại quân, bây giờ Địch Thanh quân dụng cực thịnh.

Dã Lợi Trảm Thiên nói tới đây, cũng không kìm được có chút bội phục. Phải biết từ khi Tống tự lập quốc tới nay, trại Bảo tây bắc đã làm quân Tống lộn xộn. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu, quân Tống năm đường cứu viện, nếu đánh trận lớn chỉ tụ tập hơn mười ngàn binh mã, trận Hảo Thủy Xuyên, Hàn Kỳ làm càn chiêu binh, cũng chỉ là bảy tám ngàn binh mã.

Người của Đại Tống, người có thể nội trong ba ngày triệu tập hơn ba mươi ngàn binh mã đến chiến, duy chỉ có một mình Địch Thanh.

Trương Nguyên cười lạnh nói:

- Cho dù ba mươi ngàn binh lực có thể làm sao, chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Địch Thanh làm như vậy, rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Thần sắc Dã Lợi Trảm Thiên có chút kỳ quái, ánh mắt trắng xám nhìn chằm chằm Trương Nguyên, trong đó có hàm xúc nói không ra.

Trương Nguyên bị Dã Lợi Trảm Thiên nhìn phát cáu, không nhịn được nói:

- La Hầu Vương, lão phu nói có vấn đề gì sao?

Dã Lợi Trảm Thiên im lặng hồi lâu mới nói:

- Chẳng lẽ đại nhân còn không nhận ra dụng ý của Địch Thanh?

Trương Nguyên nhíu mày vắt óc suy nghĩ nói:

- Hắn thong thả dụng binh như vậy, nhất định có dụng ý của hắn. Nhưng lão phu vẫn không nghĩ ra, mục tiêu của hắn là ở đâu.

Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên cười, trong nụ cười có giọng mỉa mai nói không nên lời, sau hồi lâu, lão mới chậm rãi nói:

- Thật ra ta ngược lại là biết hắn xuất binh đi đâu rồi.

Cảm thấy vẻ muốn nói lại thôi của Trương Nguyên, trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên nổi lên phần chói rọi, tựa như kích động, lại giống như bội phục:

- Thật ra chúng ta luôn nghĩ sai rồi. Tối đó Địch Thanh lệnh đánh trống, có thể là kế làm cho binh mệt mỏi, nhưng thật ra hắn là nói cho quân Tống thành Tế Yếu biết, Địch Thanh hắn tới rồi, hắn cũng là muốn nói cho chúng ta biết, không cần chúng ta đoán, hắn sắp tới rồi!

Trương Nguyên hừ lạnh một tiếng, không đợi nói nhiều, Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:

- Thành Tế Yếu dấy đuốc lên, cũng không chắc là kế làm cho binh mệt mỏi, là quân canh giữ của thành Tế Yếu muốn nói cho Địch Thanh biết, bọn chúng đang chờ Địch Thanh, vẫn đang chờ Địch Thanh! Bọn chúng tin Địch Thanh!

Y nói tới đây, vốn trong giọng nói mỉa mai không gợn sóng sợ hãi cũng mang cảm tình.

Giữa quân Tống tây bắc và Địch Thanh là tình cảm gì? Là một thứ tình cảm tín nhiệm đến mức không gì sánh được.

Quân Tống tây bắc cần Địch Thanh, Địch Thanh thì đến rồi, Địch Thanh đến rồi. Biết Chủng Thế Hành nhất định dẫn quân đợi hắn, đợi tới một ngày hắn tới. Là đơn giản như vậy, đơn giản không cần phỏng đoán phức tạp như vậy, đơn giản để làm người ta rơi nước mắt, đơn giản làm trời đất cảm động.

Địch Thanh đến rồi, biết rõ phía trước có trăm ngàn quân Hạ, nhưng hắn vẫn đến.

Cuối cùng Trương Nguyên nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, ngưng thanh nói:

- Ngài là muốn nói, hắn hoãn binh đi chậm, dọc đường chiêu binh, hoàn toàn không có dụng ý gì khác. Hắn muốn quyết chiến với ta? Quyết một trận chiến tử.

Lão nghĩ quá nhiều rồi, nghĩ thái quá rồi, nhưng lão chưa từng nghĩ qua, Địch Thanh có một ngày, sẽ khiêu chiến Trương Nguyên lão.

Khiêu chiến với trăm ngàn thiết kỵ quân Hạ, ba ngàn Thiết Diêu Tử!

Dã Lợi Trảm Thiên nhẹ thở ra, không nói nhiều nữa, nhưng con mắt xám trắng đó cũng không nhịn nổi nhìn về hướng đông. Mắt y cách quân doanh, lão nhìn không thấy, tuy y nhìn không được, nhưng có thể cảm nhận đại quân bi ý như cầu vồng đó từng bước tới gần.

Có lẽ từ sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu, Ngũ Long Xuyên, trong lòng quân Tống luôn có khí bi phẫn.

Quân Tống tuy yếu, nhưng quân Tống sẽ không hàng, muốn tác chiến thì tác chiến!

Nhiều năm trước quân Tống vì có Quách Tuân, còn tới bây giờ, chỉ là vì có Địch Thanh!

Đại quân Địch Thanh đã vào quân Trấn Nhung, thiết kỵ Hạ liên tục lui về phía bắc, nghe theo căn dặn của Trung thư lệnh, tụ tập binh lực chuẩn bị toàn lực chiến với quân Tống.

Đại quân Địch Thanh đã tới trại Khai Viễn, dọc đường có vô số bá tính xếp hàng chào đón.

Đại quân Địch Thanh đã tới trại Định Xuyên, trại Định Xuyên sớm đã tan nát tả tơi, năm xưa quân Tống lưu lại vết máu tuy khô, xương cốt thì trước mắt...

Chỗ đại quân Địch Thanh tới, quân Hạ không dám cản.

Cuối cùng Đại quân Địch Thanh tới gần thành Tế Yếu, ngoài trăm dặm, khí thế như cầu vồng. Thời gian mấy ngày này, binh chúng Địch Thanh đã triệu tập năm chục ngàn.

Núi sông một màu, quân dân một lòng.

Đại quân di chuyển chậm rãi, cuối cùng qua núi Yến Tử, qua sườn núi Đăng Cao, đi như vậy tới trước mặt quân Hạ, đi tới trước thành Tế Yếu.

Tuy không có quy mô hào hùng, lại có dũng khí làm đất trời biến sắc. Biết rõ phía trước đại quân cách trở, nhưng vẫn cước bộ không ngừng, không oán không hận.

Có gió thổi, quan sơn cát lên, có ngựa hí, binh qua ngưng lạnh.

Mấy vạn đại quân ngừng bước chân, xếp hàng thành trận, pháo nổ ba tiếng, Địch Thanh giục ngựa ra quân trận, cách trận doanh quân Hạ chỉ chục tên, giương giọng:

- Đại quân Địch Thanh xin quyết một trận tử chiến với Trung thư lệnh nước Hạ!

Không lời đối thoại, chỉ xin chiến, không quay về, một trận quyết chiến sinh tử!

Bình nguyên trống trãi, vạn mã hí vang.

Nghìn quân tụ mắt, chỉ nhìn dáng mạo một đao một ngựa đang đứng trước quân.

Người đó không có mang mặt nạ, lộ ra khuôn mặt trầm lạnh.

Tóc hắn vốn đen đã có hoa râm, dung mạo tuấn lãng của hắn đầy tang thương, góc mắt thâm tình hắn đã có nếp nhăn...

Thời gian như nước chảy, như đao như tên, khí khái kỳ vĩ không ngừng, nhưng đã thay đổi dung mạo trước kia.

Nhưng sống lưng của hắn vẫn thẳng như trường thương, hai tròng mắt của hắn vẫn lóe sáng như sao trên trời, hắn ưỡn ngực, vì hắn vẫn không thẹn với trời đất, đôi vai hắn tụ dày, vì hắn vẫn có thể gánh vác chính khí cuồn cuộn giữa đất trời.

Hắn là Địch Thanh, Địch Thanh của Đại Tống.

Địch Thanh đến rồi! Địch Thanh xin chiến, xin chiến cùng một trăm ngàn quân Hạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui