Sáp Huyết

Hàn Tiếu có chút kỳ lạ, thầm nghĩ, chiến dịch lần này rất là kỳ quái, quân Hạ muốn truy đuổi Quách tướng quân liều mạng như vậy, là tại sao chứ? Vừa mới nói ra nghi hoặc, hai chân mày Địch Thanh khẽ nhuếch, đã khẽ quát:

- Ai?

Chỗ rừng rậm phía xa, có tiếng bước chân truyền tới, trong tiếng quát hỏi của Địch Thanh, đã bay đến tiếng bước chân phía trước, trường đao thiểm điện, đã gác dưới cổ người đó.

Trong mắt Địch Thanh, đột nhiên hiện ra phần kinh ngạc, nhíu mày nói:

- Vệ Mộ Sơn Phong, sao là ngươi?

Người từ rừng rậm đi tới chính là Vệ Mộ Sơn Phong tộc trưởng của tộc Vệ Mộ.

Năm đó tộc Vệ Mộ tạo phản, bị Nguyên Hạo trấn áp đẫm máu, bị thương chết hơn nửa. Vệ Mộ Sơn Phong dẫn em gái Vệ Mộ Sơn Thanh tránh nạn ở cảnh địa Diên Châu. Không ngờ lúc đó cha con Hạ Thủ Uân cấu kết với Nguyên Hạo, do đó cố ý dung túng đám người Tiền Ngộ Bản giết người Phiên lấy công, làm xấu quan hệ của người Phiên và người Tống, phải trái lẫn lộn. Năm đó tộc Vệ Mộ ba người anh của a Lý đều bị Tiền Ngộ Bản giết. Chuyện này xém chút nữa gây nên ác chiến biên thùy. Sau đó may mắn được Địch Thanh tìm ra chân tướng, lúc này mới trả lại tộc Vệ Một một công đạo. Sau đó Vệ Mộ Sơn Phong vẫn ở lại tây bắc buôn bán, Địch Thanh cũng không có qua lại với y nữa, không ngờ hôm nay lại đụng mặt ở đây.

Trên mặt Vệ Mộ Phong Sơn vốn có hoảng hốt, thấy là Địch Thanh, thở nhẹ nói:

- Địch tướng quân, ta đang muốn tìm ngài.

Địch Thanh để ý tới cái túi da trên tay Vệ Mộ Sơn Phong, chau mày nói:

- Ngươi tìm ta? Sao ngươi có thể ở đây? Trên tay ngươi là cái gì?

Vệ Mộ Sơn Phong thấy Địch Thanh đang nhìn túi da trong tay y, thấp giọng nói:

- Đây là đầu của Trương Nguyên, là Quách Quỳ giết ông ta!

Địch Thanh rất là tĩnh lạnh, cũng thất thanh nói:

- Đầu của Trương Nguyên? Của Trung thư lệnh Trương Nguyên?

Vệ Mộ Sơn Phong đưa qua cái túi da, Hàn Tiếu hơi có đề phòng, không kìm được tiến lên một bước.

Địch Thanh ánh mắt sắc bén, thấy Hàn Tiếu cẩn thận, biết Hàn Tiếu nghi ngờ dụng ý của Vệ Mộ Sơn Phong, chậm rãi gật đầu, ý chỉ Hàn Tiếu tự mình phải cẩn thận.

Vệ Mộ Sơn Phong đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, quả thật làm Địch Thanh có chút nghi ngờ.

Địch Thanh nhận lấy túi da, thì cảm thấy trên túi da có mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc. Run lên, trong túi da có món đồ rớt lăn xuống đất. Hàn Tiếu lay ngọn đuốc nhìn, thấy đó quả thật là một đầu người, đầu người đó máu chảy đầm đìa, không còn vẻ phóng khoáng trước đây của Trương Nguyên nữa, nhưng đầu người đó rõ ràng chính là của Trương Nguyên.

Hai tròng mắt Trương Nguyên trợn tròng, khóe miệng hơi mở, trong mắt tựa hồ lộ ra vẻ khó tin nổi.

Lão không ngờ Quách Quỳ có thể giết lão? Có lẽ lão không nghĩ trong đầu đường đường chí lớn, lại có một ngày tan tác?

Địch Thanh nhìn đầu của Trương Nguyên cũng khó có thể tin, không tin đường đường một Trung thư lệnh lại chết thế này.

- Ông ta chết thế nào? Đột nhiên nghĩ tới Quách Quỳ, Địch Thanh vội hỏi:

- Quách Quỳ ở đâu?

Vệ Mộ Sơn Phong có chút lo lắng nói:

- Nói ra thì dài. Nhưng Địch tướng quân, trước mắt Quách Quỳ bị trọng thương, ngài phải nhanh đi xem xem.

Địch Thanh cả kinh, trong lòng nghi hoặc, nhưng không thể chần chờ, lập tức nói:

- Dẫn ta đi.

Hắn liếc nhìn ra ám hiệu với Hàn Tiếu, Hàn Tiếu nháy tiếng chim hót truyền lệnh, triệu tập mọi người về hướng này.

Vệ Mộ Sơn Phong đã bước qua rừng rậm, qua một con suối nhỏ, quẹo qua một khe núi, phía trước xuất hiện một nhà gỗ, Hàn Tiếu đột nhiên nói:

- Tộc trưởng Vệ Mộ, sao ngươi có thể quen biết Quách Quỳ tướng quân?

Chuyện này quả thật khá kỳ lạ. Quách Quỳ vốn đều ở trong kinh, cũng chỉ mới tới tây bắc, Vệ Mộ Sơn Phong vốn không nên quen Quách Quỳ mới đúng.

Vệ Mộ Sơn Phong vừa đi vừa nói:

- Thật ra ta cũng không quen Quách Quỳ tướng quân, nhưng ta nghe Địch tướng quân kêu gọi quân Tống đối kháng quân Hạ, do đó cũng muốn đến giúp một tay. Vì thu thập những lương thảo chuyển tới, không ngờ trên đường đụng phải quân Hạ, đội thương nhân chúng tôi bị tản ra, ta cũng ẩn tới chỗ này, gặp Trương Nguyên đang dẫn mấy người truy giết Quách Quỳ tướng quân. Quách Quỳ tướng quân lúc đó đã bị thương rất mệt, nhưng phát uy hẳn lên, lại giết mấy thủ hạ của Trương Nguyên, lại giết Trương Nguyên.

Đang lúc nói chuyện, trên mặt Vệ Mộ Sơn Phong lộ ra ý sùng kính:

- Địch tướng quân, Quách Quỳ tướng quân này quả thật lợi hại, nhưng lúc đó ngài ấy cũng sắp ngất đi. Ta quen Trương Nguyên, thấy ngài ấy giết Trương Nguyên, cảm thấy hoang mang. Quách Quỳ nói, Địch tướng quân nhất định sẽ đến cứu anh ta, bảo ta chặt đầu của Trương Nguyên làm tín vật đến cầu cứu ngài.

Đang lúc nói chuyện, Vệ Mộ Sơn Phong đã đi tới trước nhà gỗ, Địch Thanh chau mày, hỏi:

- Ngươi khẳng định Quách Quỳ ở trong ngôi nhà này không?

Nhà gỗ đó giống như là chỗ ở của thợ săn trong núi, rách nát tả tơi.

Vệ Mộ Sơn Phong cười cười:

- Đương nhiên không phải rồi, bây giờ trong núi vẫn còn quân Hạ, ta làm sao dám giấu ngài ấy ở chỗ lộ liễu như vậy?

Nói rồi đi tới phía sau căn nhà. Ở đó có đống cỏ khô lớn, Vệ Mộ Sơn Phong đẩy đóng cỏ khô ra, lộ ra Quách Quỳ bên trong.

Quách Quỳ cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đóng chặt, hơi thở yếu ớt.

Địch Thanh thấy rồi, vừa mừng vừa đau. Hắn vốn vẫn cảm thấy Vệ Mộ Sơn Phong đến quả thật có chút trùng hợp. Lúc này nhìn thấy Quách Quỳ, không do dự nữa, tiến lên một bước tới ôm Quách Quỳ nói:

- Tiểu Quỳ, ngươi sao rồi?

Rồi đột nhiên, trong lòng có phần cảnh giác.

Địch Thanh thân trải qua trăm trân chiến, đầu đao liếm máu, sớm đã có trực giác nhạy bén hơn người bình thường.

Giây khắc đó, hắn đã phát giác, có nguy hiểm! Ngay ở bên cạnh!

Bùn đất bay lên, đã che chặn hai mắt của Địch Thanh, Quách Quỳ đột nhiên dựng dậy, đã chạy tới trước mặt Địch Thanh, sau đó đột nhiên nghe một tiếng “phập” vang lên, một thương đâm ra, muốn đâm vào lưng của Quách Quỳ.

Dưới người Quách Quỳ đang hôn mê còn có người, người đó ẩn trong bùn, thích khách trong bùn trong nháy mắt lên trước Địch Thanh, đột nhiên bật dậy, lấy Quách Quỳ làm thuẫn, một thương đâm ra.

Một thương này mắt thấy thì muốn đâm xuyên lưng của Quách Quỳ, đâm thấu ngực của Địch Thanh.

Một thương này, ác độc âm hận, thời cơ thật tốt. Người xuất thương rõ ràng biết, có Quách Quỳ, ép đâm Địch Thanh càng có nắm chắc, Quách Quỳ có nguy hiểm, Địch Thanh phải cứu.

Thích khách này quả thật còn phải rõ Địch Thanh hơn cả Địch Thanh!

Trong tiếng rống của Địch Thanh, không lui mà tiến, thân hình vừa chuyển, đã chặn trước người Quách Quỳ, Liên Tử thương đã đâm vào dưới hông của Địch Thanh, sắc máu đã hiện, không đợi tiến nữa, Địch Thanh xuất đao.

Đơn đao vừa rút ra, Liên Tử thương đã đánh ra.

Thương vừa đánh ra, người đó đã như một con diều hâu xoay người, bay ngược ra ngoài. Có ánh đao lóe sáng, giống như rạch vào ngực của người đó.

Một đao của Địch Thanh vừa chém xuống, mũi đao có máu.

Người đó vừa lùi lại, nháy mắt đã lùi cách hơn mười trượng. Đám người Hàn Tiếu thấy Địch Thanh gặp tập kích, vẫn kinh hãi tiến lên, Địch Thanh đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy, quát:

- Đi!

Hàn Tiếu, Lý Đinh đều đã nhảy tới bên cạnh Địch Thanh, thấy sắc mặt Địch Thanh đã đổi, đều run sợ.

Đúng lúc này, có tiếng sáo lay động, tiếng sáu du dương, sầu triền miên. Địch Thanh nghe rồi, càng là kinh hãi.

Tiếng sáo này, trước đây hắn từng nghe qua.

Lúc đó chính là một khúc sáo Khương này, gây nên ý định giết người liên hoàn. Vốn là Thác Bạt Hành Lạc trong bát bộ thổi, Thác Bạt Hành Lạc đã chết rồi, bây giờ thổi sáo là ai?

Địch Thanh hơi nhắm mắt, càng kinh hãi run sợ, giây khắc đó, hắn đã cảm nhận được bốn phương tám hướng có kẻ địch tới. Kẻ địch làm sao có thể đến nhanh như vậy? Đây vốn là một cái bẫy? Hắn liếc xéo Vệ Mộ Sơn Phong, mới phát hiện y sớm lui ra rất xa, thần sắc tái nhợt.

Quách Quỳ vẫn hôn mê bất tỉnh, Địch Thanh sớm đã vác ở trên lưng, dùng dây thắt lưng buộc lại, bất luận thế nào, hắn cũng phải mang Quách Quỳ giết ra ngoài.

Phương xa đã có tiếng chém giết truyền đến, quân sĩ Tử phẫn cuối cùng phát hiện hành tung của địch, hô lên liên tục, tiếng hô đó vội vì cấp bách, làm kích động lòng người. Địch Thanh biết quân sĩ Tử phẫn đều đã không để ý đến tính mạng, bọn họ đều cấp bách như vậy, không cần hỏi, địch đến hung dũng.

Tiếng sáo huýt dài lên cao, huýt gấp ba tiếng, thân hình Địch Thanh triển động, đã lao về hướng nam. Nếu đây là một cái bẫy, chỉ sợ chỗ khác có mai phục, chỉ phía nam là chỗ bọn họ đã qua, rõ ràng không có bẩy rập gì.

Lúc Địch Thanh suy nghĩ đã đoán được đường lui.

Giữa thập sĩ luôn có ám hiệu ước định, tiếng huýt sáo của Địch Thanh vừa thổi ra, mọi người liền biết bọn người hắn sóng vai lao về hướng nam, phá vòng vây trước hãy nói.

Sĩ Tử phẫn đều cực kỳ tín nhiệm Địch Thanh, nghe tiếng huýt sáo vừa vang, không hề chần chừ, nhanh chóng tụ tập, đã tới bên cạnh Địch Thanh không xa.

Phía nam cũng có kẻ địch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui