Sáp Huyết

Nguyên Hạo lại nói:

-Nhưng sự việc lại không thuận lợi, Thác Bạt Hành Lễ bọn họ gặp phải Quách Tuân, kết quả bị Quách Tuân giết, cũng làm trở ngại kế hoạch lớn của ta. Lúc đầu bị Quách Tuân giết không chỉ có bộ chủ của hai bộ Thác Bạt Hành Lễ, còn có Ma Hô La Già, Già Lâu La. Ma Hô La Già bộ cũng thôi đi, nhưng Già Lâu La bộ luôn phụ trách cải tiến binh giáp, nghiên cứu chế tạo các vị thuốc, một khi bộ chủ của Già Lâu La bộ chết đi, kế hoạch của Triệu Duẫn Thăng khó có thể tiếp tục thực hiện, ta vốn định tìm người thay thế, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ kế hoạch này.

Địch Thanh cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi:

-Tại sao?

Nguyên Hạo đáp:

-Ta muốn nhất thống thiên hạ, thì phải thống lĩnh anh kiệt trong thiên hạ, không muốn thống lĩnh một đám vô dụng ngu đần! Loại thi thể biết đi đó, ta dùng thì được ích gì? Nhưng Già Lâu La bộ từ phương thuốc mà Triệu Duẫn Thăng đề ra, đã nghiên cứu ra một loại thuốc, ta gọi là anh hùng tuý…cái tên rất kì quái đúng không?

Nói rồi lại cười ha ha, trong tiếng cười có ý trào phúng không nói ra được:

-Triệu Duẫn Thăng năm đó đưa ra phương thuốc mê muội tâm trí người khác đó, vốn là cải tiến từ một loại thuốc có tên là mỹ nhân tuý trong Tống triều của ngươi. Ngươi chắc biết mỹ nhân tuý đó có tác dụng gì chứ?

Biết Địch Thanh sẽ không trả lời, Nguyên Hạo giải thích:

-Thiên tử cửu ngũ chí tôn trong hoàng cung Đại Tống của ngươi không được phép xâm phạm, mỹ nhân tuý này vốn là cho những phi tử không biết nghe lời đó dùng, làm theo những dục vọng của thiên tử.

Địch Thanh cười khổ, nói:

-Phương thuốc này quả thật rất hữu dụng. Chắc là trên mũi liên tử thương của Không Tàng Ngộ Đạo có bôi loại thuốc này, hắn tuy không giết được ta, nhưng có thể làm ta bị thương xem như là đại công cáo thành rồi?

Nguyên Hạo vỗ tay cười:

- Cuối cùng ngươi đã nghĩ thông rồi. Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện, không thể dựa vào võ công để quyết định! Quả thật năm đó, tại lăng Vĩnh Định, người muốn giết Triệu Trinh không phải ta, mà là Dã Lợi Vượng Vinh. Ta muốn giết Triệu Trinh dễ như trở bàn tay, nhưng không cần phí sức, ngươi chắc biết vì sao ta không hạ thủ với hắn?

Địch Thanh lắc đầu, cuối cùng phát hiện, tư tưởng của Nguyên Hạo làm hắn khó nắm bắt.

Nguyên Hạo thản nhiên nói:

-Ta không giết hắn, bởi vì hắn sống vẫn còn hữu dụng, Đại Tống thiếu anh hùng, nhưng không thiếu hoàng đế. Địch Thanh ngươi chết, Đại Tống sẽ rất khó lại xuất hiện người thứ hai. Nhưng Triệu Trinh nếu như chết, Triệu gia lập tức có người khác thay thế tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Triệu Trinh nhu nhược, không quả quyết, tính cách không kiên định, vốn cả đời vô năng, hắn có tư cách gì ngồi trên trên các ngươi? Chẳng lẽ bởi vì hắn họ

Triệu?

Lại cười, Nguyên Hạo trào phúng nói:

-Nhưng hắn lại là người làm cho ngươi, bọn người Phạm Trọng Yêm, Chủng Thế Hành trở thành anh hùng không có đất dụng võ. Chủng Thế Hành gặp nạn, hắn có từng nghĩ đến việc đi cứu công thần không? Địch Thanh ngươi vì Đại Tống chinh chiến bao năm, hắn đối với ngươi thế nào? Chẳng phải ngươi vẫn bị hắn nghi kị trăm điều sao? Bị đám quan văn không để vào mắt đấy sao? Phạm Trọng Yêm đối với Đại Tống thế nào? Nhưng Triệu Trinh vì giang sơn của Triệu gia, không lâu trước đã bãi miễn Phạm Trọng Yêm, một lần nữa điều hắn ra khỏi kinh thành.

Địch Thanh trong lòng trầm xuống, biết Nguyên Hạo không cần phải nói dối. Phạm Trọng Yêm là trụ cột của cuộc cải cách chính trị của triều đình Đại Tống. Phạm Trọng Yêm bị bãi chức thừa tướng, việc cải cách chính trị rốt cục thành ra hoa trong gương, trăng trong nước.

Trong bóng tối, Nguyên Hạo cặp mắt trở nên kì quặc, nhìn chăm chú vào mặt Địch Thanh, nói:

-Triều đình Đại Tống, đa phần là đều là những hạng người cả đời vô năng, nhưng đối với việc tranh quyền đoạt lợi thì vô cùng dữ dội, sự hủ bại của Đại Tống ngay trước mắt, người dân sống lầm than, đói khổ ngày càng nhiều, người bị bọn hắn hại chết ít hơn so với ta sao? Đáng cười là đường đường một Phạm Trọng Yêm, không cần ta phải đối phó, chỉ cần một phong thư của Thạch Giới, cũng đủ làm cho hắn mệt mỏi.

Địch Thanh đột nhiên tỉnh ngộ kêu lên:

-Phong thư đó của Thạch Giới, thì ra là ngươi sửa đổi xuyên tạc? Nguyên Hạo, ngươi thật bỉ ổi.

Nguyên Hạo cười lạnh nói:

- Không sai, lá thư đó của Thạch Giới, là Già Diệp vương len lén thay đổi, sau đó giao đến tay Hạ Tủng. Hạ Tủng lấy được đương nhiên như nhặt được bảo vật đem giao cho Triệu Trinh. Ta là dùng chút thủ đoạn, tuyên dương phe đảng của Phạm Trọng Yểm, nói ngươi công cao quá chủ, nhưng nếu bọn ngươi đồng lòng như thép, chút tiểu xảo của ta có thể làm gì bọn ngươi sao? Nghi kị sớm có, ta chỉ là để nó sớm xảy ra mà thôi. Những triều thần đó của Tống triều các ngươi, trừ ra số ít hiếm hoi ra, còn lại, đều là bọn vì quyền lợi mà giống như con chó điên cắn loạn, căn bản không có để ý đến bá tánh Tây Bắc, Tống triều như vậy, chẳng lẽ tốt hơn ta sao?

Thấy sắc mặt Địch Thanh xanh xám, Nguyên Hạo lại tiếp:

-Ta không ngại nói cho ngươi một bí mật. Triệu Trinh không tốt như ngươi tưởng tượng đâu, cung biến năm đó, quả thật Triệu Duẫn Thăng muốn mưu quyền soán vị, nhưng lúc đó Lưu thái hậu tâm tư đã lạnh nhạt, Triệu Duẫn Thăng thấy được điểm này, mới vội vàng phát động cung biến, Triệu Trinh lại không nhìn ra, hay là cho dù hắn nhìn ra, cũng đợi không nổi đến khi Lưu thái hậu nhường vị, mới để cho Quách Tuân vào cung ép Lưu thái hậu xử lí Triệu Duẫn Thăng, muốn diệt trừ vây cánh cuối cùng của thái hậu, nhất cử đoạt lại hoàng quyền. Năm đó, trong cung có cung nhân, cung nữ bị hại một cách kì lạ, theo như ta biết, lại không phải là hành vi của Triệu Duẫn Thăng, nhưng nếu không phải Triệu Duẫn Thăng làm, ngươi thử nghĩ xem, sẽ là ai làm chứ?

Sắc mặt Địch Thanh đột nhiên trắng bệch, như là nghĩ tới cái gì, lui về phía sau một bước, thân thể run lên.

Nguyên Hạo nói rõ từng chữ:

- Nếu không phải Triệu Duẫn Thăng làm, đương nhiên chính là Triệu Trinh cố ý!

Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, oanh tạc bên tai Địch Thanh, Địch Thanh nghĩ về chuyện cũ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Nguyên Hạo đột nhiên cười nói:

-Ha…hay cho một tên hoàng đế hiếu thảo, ngoài mặt, hắn đối với Lưu thái hậu trăm bề hiếu thuận, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu khát vọng đoạt lại hoàng quyền. Ta nghe nói có người bắn thái hậu một tên, người đó tuyệt không phải Triệu Duẫn Thăng, ngươi đoán xem, sẽ là ai đây?

Địch Thanh nghẹn giọng nói:

- Ngươi nói ra những điều này…là vì cái gì?

Trong lòng hắn vẫn canh cánh đối với việc cung biến năm xưa, nhưng vì chuyện đau lòng về Dương Vũ Thường nên không muốn nhớ đến những chuyện cũ đó. Thời khắc này được Nguyên Hạo nhắc nhở, hình ảnh chuyện cũ lại thoáng hiện ra.

Triệu Trinh nhất quyết muốn đi lăng Vĩnh Định, không ngại bao nguy phạm hiểm cũng phải đi, hắn khi đó, hiển nhiên sớm đã có quyết tâm. Chết cũng phải đoạt lại quyền vị!

Lưu thái hậu khi chết, chỉ vào Triệu Trinh nói:

-Ngươi giỏi…

Câu nói đó chưa nói hết, nhưng biểu hiện lúc đó của Lưu thái hậu tuyệt đối không phải là khen một người. Lúc đó Lưu thái hậu nhìn chằm chằm vào Triệu Trinh, chẳng lẽ nói rõ trước lúc bà lâm chung, cuối cùng cũng nhìn rõ con người của Triệu Trinh.

Lúc đó khi Triệu Trinh ở trước quan tài của Lý Thuận Dung, thấp giọng:

-Ta là thiên tử, ta không còn lựa chọn khác, xin ngươi tha thứ…

Lúc đầu, khi Địch Thanh nghe được, cảm thấy kì lạ, giờ đây nghe lời cảnh tỉnh của Nguyên Hạo, đột nhiên nghĩ đến một việc, trái tim run lên.

Hắn thật sự không muốn nghĩ tiếp….

Nguyên Hạo chăm chú nhìn biểu hiện của Địch Thanh, thong thả nói:

-Lúc đầu nếu không phải Triệu Trinh bức Triệu Duẫn Thăng tạo phản, Dương Vũ Thường căn bản sẽ không xảy ra chuyện!

Địch Thanh thân mình chấn động, quát lên:

-Ngươi câm miệng!

Năm ngón tay đang gõ nhịp của Nguyên Hạo chợt cứng ngắc trong phút chốc, lại chuyển sang sinh động như lúc đầu. Những năm qua, trước giờ chưa có ai dám nói với y như thế. Nhưng y không tức giận, ngược lại, trên miệng còn nở nụ cười thắng lợi.

Địch Thanh sau khi hét lớn, thở từng ngụm hổn hển, mới đáp:

-Nguyên Hạo, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Nguyên Hạo mỉm cười, kết luận:

-Chính là muốn nói việc thứ hai với ngươi, 'Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh'. Triệu Trinh vì giang sơn, cái gì cũng có thể vứt bỏ, hắn có thể vứt bỏ Phạm Trọng Yêm, cũng có thể vứt bỏ Địch Thanh ngươi. Đám quần thần Đại Tống vì quyền lợi, cái gì cũng có thể vứt bỏ, bọn hắn có thể công kích Phạm Trọng Yêm, cũng có thể công kích Địch Thanh ngươi. Ngươi vì đám người đó bán mạng, mà trận chiến này chưa đánh đã sớm có kết cục, ngươi đừng nói căn bản không có cơ hội thắng ta, cho dù ngươi có thể đánh bại ta thì sao? Ngươi tại Tống Triều, tựa như một trong bầy dê xuất hiện một con sói, bọn họ sẽ cảm thấy bất an. Nếu ta ngã xuống, Với hành vi của bọn người Tống triều đó, làm sao có thể lại dùng ngươi?

Địch Thanh đứng trong màn đêm, cả người thê lương khó tả, chuyện cũ như luồng điện xẹt qua trong đầu hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi:

-Vậy kẻ viết thư cho ta, nói hung thủ giết Dương Niệm Ân, là ngươi hoặc thủ hạ của ngươi phải không?

Nguyên Hạo giật mình một cái, lẩm bẩm nói:

-Dương Niệm Ân?

Địch Thanh vừa nghe, thì biết Nguyên Hạo căn bản không biết việc này. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, Nguyên Hạo một mực âm thầm phá hoại cải cách luật pháp của Đại Tống, cho nên cũng cho rằng việc của Bát vương gia và Nguyên Hạo có liên quan, nhưng lúc này có thấy, lá thư đó có lẽ không phải là Nguyên Hạo viết.

Nhưng người viết thư là ai chứ?

Trầm mặc hồi lâu, Địch Thanh cuối cùng cũng noí:

-Nguyên Hạo, có lẽ rất nhiều việc ngươi nói rất đúng, nhưng có một chuyện ngươi nói sai rồi.

Hai hàng lông mày Nguyên Hạo nhếch lênh một cái, chỉ “hử” một tiếng, yên lặng chờ đợi Địch Thanh nói ra đáp án.

Địch Thanh nhìn như đứng thẳng cũng đã trở nên khó khăn, nhưng vẫn ưỡn ngực, nói:

-Ta từ nhỏ xuất thân từ gia đình làm nông, hiểu được nỗi khổ của bá tánh. Có lẽ sau này triều đình sẽ phụ ta, nhưng Địch Thanh kiếp này không phụ thiên hạ! Đạo lí này…. ngươi vĩnh viễn không hiểu!

Nguyên Hạo xoè ngón tay rồi bỗng dưng thu lại, nắm chặt thành quyền, trong Thiên Đô điện, chỉ có sự lạnh lẽo tồn tại bóng tối.

Địch Thanh đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói:

-Quả thật ta cảm thấy, ngươi hẳn biết đáp án của ta. Ngươi tuy là địch thủ của ta, nhưng ngươi lại hiểu ta nhiều hơn so với người khác. Ta không muốn quan tâm đến tình hình năm đó thế nào, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi không tiếc trả giá để bắt ta, rốt cuộc có mục đích gì? Ngươi muốn nói với ta ba chuyện, chuyện thứ ba, hẳn mới là mục đích thực sự của ngươi?

Nguyên Hạo than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:

-Ngươi nói không sai, ta khuyên ngươi đầu quân vào ta, chẳng qua chỉ có một phần trăm hy vọng, nhưng ta vì…

Dừng lại một lát, Nguyên Hạo đổi giọng:

-Ta vẫn muốn thử, bởi vì việc thứ ba mà ta nói có quan hệ rất lớn. Địch Thanh, ta đã bỏ ra cái giá như vậy để bắt ngươi, chuyện thứ ba này, ngươi phải hứa với ta, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!

Lời nói của y vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đã ánh lên sát khí, y không cần uy hiếp hay hoà hoãn, y biết Địch Thanh sẽ hiểu.

Trầm ngưng trong chốc lát, Nguyên Hạo mới nói:

-Mục đích thật sự ta bắt ngươi đến, là muốn ngươi….cưới Đan Đan!

Địch Thanh cả kinh, sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:

-Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh từng đoán nhiều lần về dụng ý của Nguyên Hạo, nhưng chưa từng nghĩ đến, Nguyên Hạo bắt hắn đến, là vì để hắn cưới Đan Đan!

Sao Nguyên Hạo có thể làm ra việc này?

Nguyên Hạo vừa mới hứa, chỉ cần Địch Thanh đầu quân, thì có thể ngồi vào vị trí của Trương Nguyên. Lúc đó, Địch Thanh muốn hỏi một câu:

-Ngồi ở vị trí của Trương Nguyên thì sao, chẳng lẽ cũng giống như Trương Nguyên bao năm cực khổ, vì một ý nguyện của ngươi mà mất đầu? Ngươi nói Triệu Trinh vì giang sơn mà không từ thủ đoạn, chẳng phải ngươi cũng như vậy sao?

Nhưng những lời nói này, hắn rốt cục cũng chưa nói, hắn biết lúc này giãi bày rõ thì có tác dụng gì? Nguyên Hạo có một câu nói không sai, trên thế gian này vốn mạnh nuốt yếu, thắng làm vua. Địch Thanh hắn thắng, thì sẽ không dùng đến nắm đấm để nói đạo lí, hắn chỉ có thể làm những việc hắn cho là nên làm. Địch Thanh hắn bại, cũng sẽ không dùng đạo lí để đối phó với nắm đấm, hắn sẽ không làm những chuyện vô vị này.

Bởi vì như vậy, Địch Thanh mới kì quái. Kì quái trong lòng Nguyên Hạo luôn lấy nghiệp lớn làm hàng đầu, nhất thống thiên hạ làm trách nhiệm. Người như vậy, đối với kẻ phản bội chỉ có một chữ giết, đối với đàn bà, cũng chỉ có một chữ giết. Trong thiên hạ, phàm là những kẻ nhất định không thần phục y, y cũng nhất định giết.

Nhưng lần này, Địch Thanh chọc giận Nguyên Hạo, Nguyên Hạo vẫn nhịn hắn? Nguyên Hạo vì Đan Đan, thật sự làm ra chuyện điên cuồng như vậy?

Địch Thanh nghĩ không rõ, nhưng hắn không hề nghĩ nhiều, hắn lạnh lùng nhìn Nguyên Hạo, trầm giọng:

-Ta không biết nên hận sự điên cuồng của ngươi, hay là cảm tạ sự kính trọng của ngươi. Nhưng yêu cầu của ngươi, ta không thể đáp ứng.

Nguyên Hạo cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài của mình, chậm rãi nói:

-Ta hy vọng ngươi sau khi suy nghĩ sẽ cho ta đáp án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui