Sáp Huyết

Sự khó hiểu này tồn tại trong lòng Địch Thanh đã lâu, Phi Tuyết có liên quan gì với Hương Ba Lạp. Năm xưa Phi Tuyết muốn dẫn hắn đi Hương Ba Lạp, mục đích là gì?

Ánh mắt trong suốt Phi Tuyết khẽ lướt qua khuôn mặt Địch Thanh, bắt gặp Địch Thanh cũng đang nhìn mình. Đột nhiên Địch Thanh phát hiện, trong ánh mắt Phi Tuyết mang theo sự ưu thương.

Nhưng sự ưu thương này dời đi theo ánh mắt không thấy nữa, Phi Tuyết chỉ nói:

- Nếu mục tiêu đã định trước, vậy ngươi mau chóng đi.

Địch Thanh còn định hỏi lại thì đã đi tới cuối ngõ hẻm. Ở đó có một cánh cửa nhỏ, Mã Chinh khẽ gõ ba cái, cửa nhỏ hé mở, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Địch Thanh thấy khuôn mặt tươi cười đó, tạm thời quên hỏi lại Phi Tuyết, tiến lên một bước, nói:

- Hàn Tiếu, các ngươi không sao chứ?

Người đi ra chính là Hàn Tiếu, gã mặc trang phục giống hạ nhân trong thành, rõ ràng là che giấu thân phận. Giây phút thấy Địch Thanh, gã há to miệng, nhất thời quên cả cười, đợi xác định trước mắt đúng là Địch Thanh thì lại hưng phấn khó có thể tưởng tượng!

Nghe Địch Thanh hỏi, trong mắt Hàn Tiếu hiện lên tia cảm động, vội nói:

- Địch tướng quân, chúng ta không sao. Lúc đầu ngươi tới cản phía sau, Lý Đinh mang mấy người tới phụ trách tiếp ứng ngươi, sau đó chúng ta đưa Quách Quỳ đến nơi an toàn, đợi lâu không thấy ngươi tới thì vô cùng lo lắng. Sau đó lại đi tìm..mới phát hiện Lý Đinh bị trọng thương, Lý Đinh nói ngươi bị bắt đi rồi, kẻ địch lại nhiều, hắn không địch lại chúng, cứu không được ngươi.

- Vậy Lý Đinh đâu?

Trong lòng Địch Thanh cảm kích, với tính cách của Lý Đinh, đương nhiên sẽ toàn lực tới cứu, cũng không ngờ Không Tàng Ngộ Đạo đã sớm chuẩn bị, Lý Đinh đối mặt với đối thủ cuộn trào mãnh liệt, có thể sống sót cũng là kỳ tích.

Hàn Tiếu lắc đầu nói:

- Mặc dù hắn thương thế nặng, nhưng lại không lo đến tính mạng. Quách Quỳ cũng không sao, mọi người đều lo lắng cho Địch tướng quân, vốn đang nghĩ cách vào cung cứu ngươi ra.

Nói đến đây, Mã Chính nhìn qua.

Mã Chinh nói tiếp:

- Trong cung nước Hạ đề phong nghiêm mật, người ngoài rất khó lẻn vào. Hàn Tiếu đã làm giả lệnh phù của bọn họ, ta chuẩn bị dùng nó để cứu ngươi ra khỏi tù trước, nếu bị bọn họ phát hiện, cũng đành phải dùng hành động như hôm nay để xông ra thôi.

Địch Thanh biết những thủ hạ này chưa bao giờ buông bỏ việc trợ giúp mình, trong lòng cảm kích, nghĩ tới một chuyện, nói:

- Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý còn đang trong lao ngục, không biết có sao không. Ta nghĩ lúc này trong cung hỗn loạn, hẳn là không có ai để ý động tĩnh bọn họ, các ngươi có thể cứu bọn họ ra.

Mã Chính tuân lệnh, Hàn Thiếu thở phào, nói:

- Vốn chúng ta chuẩn bị sau khi thấy ngươi thì phát động với Nguyên Hạo, nào ngờ Thiên Hòa Điện có biến, cũng may là ngươi không sao.

Y không nói gì thêm nhưng sự quan tâm trong đó không nói ra cũng hiểu. Bởi vì bọn họ không chỉ là thuộc hạ của Địch Thanh, mà còn là huynh đệ của Địch Thanh.

Thứ tình cảm này ngay cả Phi Tuyết cũng cảm nhận được, trong lòng dao động, nàng ngẩng lên nhìn bầu trời, dường như hồi ức gì đó.

Giờ khắc đó, trên khuôn mặt nàng đột nhiên hiện lên tia dịu dàng, trong đó mang theo nỗi buồn vô cớ.

Nhưng đám người Địch Thanh đang vui mừng gặp lại nhau nên không để ý thấy biểu cảm kỳ lạ của Phi Tuyết.

Tiếp đó Hàn Tiếu kể lại đơn giản tình hình sau khi Địch Thanh bị bắt. Thì ra sau khi Hàn Tiếu biết Địch Thanh bị bắt lập tức đoán do người Hạ làm chuyện này, bọn họ tìm không được thi thể của Địch Thanh nên tràn đầy hy vọng là Địch Thanh không chết, lập tức lệnh cho Đãi Mệnh tìm hiểu tin tức dọc đường.

Nhưng Không Tàng Ngộ Đạo làm việc cực kỳ chu đáo chặt chẽ, căn bản không để lại bất cứ đầu mối truy tìm tung tích gì.

Hàn Tiếu bất đắc dĩ phải chạy tới Phủ Hưng Khánh, bằng trực giác của mình nghĩ đối thủ ra sức bắt Địch Thanh bằng được, chắc chắn có liên quan đến Nguyên Hạo.

Sự thật chứng minh Hàn Tiếu phán đoán không sai, khi Hàn Tiếu chưa tới Phủ Hưng Khánh thì đã nhận được tin tức của Phượng Minh ẩn núp trong Hạ Cung truyền ra, Địch Thanh ở ngay trong vương cung, không chỉ bị nhốt, hơn nữa còn bị trúng độc.

Hàn Tiếu đến sau phủ Hưng Khánh, lập tức triển khai hành động nghĩ cách cứu Địch Thanh, nhưng dù sao thực lực bọn hắn hữu hạn, định chuẩn bị mạo hiểm một kích, không ngờ Thiên Hòa Điện có biến lớn, Nguyên Hạo mất tích, nhưng Địch Thanh lại được cứu ra toàn vẹn không bị sao.

Nói đến đây, Hàn Tiếu lo lắng nói:

- Địch tướng quân, Mã Chinh nói ngươi trúng độc...có thể giải được không?

Địch Thanh giơ chân tay lên, định nói gì đó, đột nhiên trên mặt lộ vẻ cổ quái. Giờ phút này hắn cảm nhận được tinh lực dần phục hồi, không còn hoạt động uể oải như trước, nhớ ra lúc đi ra Phi Tuyết từng cho hắn uống một viên dược hoàn, lẽ nào viên thuốc đó là thuốc giải?

Sao Phi Tuyết lại có thuốc giải?

Phi Tuyết thấy Địch Thanh nhìn mình, nói:

- Thuốc giải là do Trương Diệu Ca đưa, mặc dù Nguyên Hạo không hiểu Đan Đan, nhưng Đan Đan lại hiểu Nguyên Hạo. Trước khi Trương Diệu Ca đánh ngươi bay ra ngoài đã đưa thuốc giải cho ta.

Địch Thanh cười chua xót, trước mắt lại hiện lên hình ảnh thiếu nữ ngây thơ giảo hoạt, trừng mắt nói với hắn:

- Địch Thanh, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai.

Ân oán giữa người và người lại dễ dàng cởi bỏ như vậy?

Phục hồi lại tinh thần, Địch Thanh nói:

- Hàn Tiếu, ngươi hãy lập tức an bài một chuyện, lúc này ta và Phi Tuyết muốn toàn lực tới Sa Châu…Đôn Hoàng…

Liếc sang nhìn Phi Tuyết, thấy nàng không chút dị nghị gì, Địch Thanh thầm nghĩ: “Thì ra nơi mà lúc trước Triệu Minh nói chắc chắn là Hương Ba Lạp. Lúc trước Phi Tuyết cũng muốn đưa ta đi theo nàng, kết quả thì sao?”

Thấy bộ dạng Hàn Tiếu muốn nói lại thôi, Địch Thanh nói:

- Có gì không tiện à?

Hàn Tiếu nói:

- Thật ra không có. Từ phủ Hưng Khánh đi Sa Châu có hai con đường có thể chọn, một là xuyên qua sa mạc Đằng Cách Lý sa mạc đi thẳng tắp, một con đường khác là xuống phía nam đi Lương Châu, sau đó đi hướng tây qua phủ Tuyên Hóa, Túc Châu và Qua Châu. Nếu luận lộ trình, con đường thứ hai xa hơn đường thứ nhất.

Thấy Địch Thanh có chút do dự, Hàn Tiếu kiến nghị:

- Đi sa mạc mặc dù nhanh hơn, nhưng lại nguy hiểm hơn. Ta kiến nghị Địch tướng quân nếu muốn đi Sa Châu thì nên đi con đường thứ hai thì tốt hơn, dọc đường chúng ta có thể tiếp ứng.

Địch Thanh biết kiến nghị của Hàn Tiếu là có lý của gã, gật đầu nói:

- Được, vậy lúc nào có thể xuất phát?

- Bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

Hàn Tiếu nói:

- Nhưng…Diệp bộ đầu vẫn đang tìm ngươi, ngươi có thể chờ Diệp bộ đầu rồi mới đi được không?

- Diệp bộ đầu? Diệp Tri Thu?

Địch Thanh vui mừng:

- Hắn đã ở Phủ Hưng Khánh?

Rồi đột nhiên nghĩ: “lúc trước Diệp Tri Thu nói với hắn về chuyện Phục Tạng xong rồi quay về Phủ Hưng Khánh, những năm gần đây hắn vẫn chưa được gặp Diệp Tri Thu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui