Sáp Huyết

Bộ đầu lợi hại giỏi giang kia những năm gần đây đang làm gì?

Hàn Tiếu nói:

- Đúng vậy, hắn đang ở phủ Hưng Khánh, chính là hắn chủ động tìm ta. Cặp mắt của Diệp bộ đầu thật sắc bén, tuy ta đã cải trang nhưng hắn nhìn một cái là nhận ra ta. Hắn nghe nói Địch tướng quân bị nhốt tại vương cung, còn thoải mái nói với ta là hắn có cách cứu ngươi.

Địch Thanh ngẩn ra, nhớ tới Diệp Tri Thu thì lại nghĩ tới Quách Tuân, không kìm được nói:

- Hắn có biện pháp cứu ta? Lẽ nào Quách đại ca là tìm hắn?

Hàn Tiếu giật mình, lưỡng lự nói:

- Quách đại ca? Ai là Quách đại ca?

Địch Thanh cũng không biết giải thích làm sao, một lát hạ thấp giọng nói:

- Là Quách Tuân Quách đại ca...Là đại ca của Quách Quỳ.

Nói đến đây, lại nghĩ: “Tại Thiên Hòa Điện, Quách Tuân bị trúng một tiễn, hiện giờ có sao không?”

Hàn Tiếu trợn mắt líu lưỡi, một lát mới nói:

- Quách Tuân? Vậy chẳng phải…

Gã Hắn cũng không nói gì nữa, nếu không phải có Địch Thanh đứng trước mặt thì gã đã sớm phạm sai lầm rồi.

- Quách Tuân...

- Quách Tuân không chết!

Địch Thanh vừa mới hai ra hai từ thì cũng có một giọng nói cùng đồng thời vang lên, hắn quay ngoắt đầu lại, thấy một người từ đầu tường nhảy xuống, nói:

- Quách Tuân không chết,

Người nọ đầy phong trần, ăn mặc theo y phục của quân Hạ Hưng Khánh phủ. Mặc dù y phục rất cũ nát nhưng vẫn không che giấu được hai hàng lông mày như kiếm phong, phong thái như kiếm quang. Mọi người nhìn thấy người nọ thì vừa mừng vừa sợ, người đó chính là Diệp Tri Thu!

Hiện tại Địch Thanh vẫn luôn hoài nghi việc Quách Tuân sống lại, thậm chí nghĩ mình đang nằm mộng, giờ nghe Diệp Tri Thu nói vậy, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chua xót, vội bước lên trước, nói:

- Diệp bộ đầu, nhiều năm không gặp, huynh khỏe không?

Hắn thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, biết Diệp Tri Thu chắc chắn biết chuyện của Quách Tuân,

Diệp Tri Thu cười ha ha, sang sảng. Mấy năm nay hắn dù vẫn mang danh là bộ đầu nhưng lại chưa hề quay lại kinh thành, nhưng tính cách hào hùng vẫn không hề thuyên giảm.

- Quách Tuân bị thương, nhưng không chết được.

- Quách đại ca ở đâu? Mấy năm nay vì sao huynh ấy không xuất hiện?

Địch Thanh vội hỏi.

Diệp Tri Thu khoát tay chặn lại, nói:

- Hiện tại không phải là lúc nói chuyện, Quách Tuân bảo ta tới tìm các ngươi xong thì lập tức đưa các ngươi đi gặp hắn, sau đó đi Sa Châu, không được chậm trễ. Nói gì thì vừa đi trên đường vừa nói.

Địch Thanh ngẩn ra, quay sang nhìn Phi Tuyết, không hiểu vì sao Phi Tuyết và Quách Tuân đều nóng lòng đi Sa Châu?

Những năm gần đây có quá nhiều chuyện xảy đến, hình như Phi Tuyết và Quách Tuân đều tỏ vẻ đặc biệt lo lắng! Chẳng lẽ là bởi vì Gia Luật Hỉ Tôn đi Hương Ba Lạp? Nhưng Hương Ba Lạp sẽ không bay mất, dù Gia Luật Hỉ Tôn có đến đó thì làm sao? Nhưng ngay cả Quách Tuân lẫn Phi Tuyết đều cho rằng lúc này nước Hạ nội loạn, là cơ hội tốt nhất để đi Hương Ba Lạp.

Không kịp suy nghĩ, Địch Thanh phân phó:

- Hàn Tiếu, ngươi lập tức chuẩn bị đưa chúng ta đi Sa Châu.

Lại nói với Diệp Tri Thu:

- Diệp bộ đầu, Quách đại ca ở đâu? Xin huynh hãy dẫn ta đi gặp. Phi Tuyết, ngươi đi theo ta.

Mọi người không dị nghị, thuốc giải đã phát huy tác dụng, thể lực của Địch Thanh đã dần dần hồi phục, dù là gặp phải binh Hạ cũng không đáng lo, nhưng để tránh phức tạp, liền đơn giản cải trang thành quân Hạ, Phi Tuyết cũng không phản đối.

Diệp Tri Thu ra khỏi cửa trước, hạ thấp giọng nói với Hàn Tiếu hai câu, Hàn Tiếu gật đầu, trả lời:

- Ta sẽ nhanh đến đó.

Lúc này Diệp Tri Thu mới xuất phát, dẫn theo Địch Thanh đi xuyên qua đường phố chợ rõ ràng rất quen thuộc địa hình ở đây.

Lúc này trong Hưng Khánh phủ đã sớm bao phủ bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều, có binh thường lui tới, không ít bách tính chỉ biết trong cung có biến, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Địch Thanh nhìn thần sắc người qua đường, lẩm bẩm:

- Nếu bọn họ biết vươgn cung đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng không thể nào bình an như này.

Hắn chỉ có chút cảm thán, đồng thời suy nghĩ tại Hưng Khánh phủ vẫn chưa hoàn toàn giới nghiêm thì làm sao mà thuận lợi ra khỏi thành.

Diệp Tri Thu nhướng mày, khẽ nói:

- Không sai, tin tức này thật sự kinh thiên động địa. Nếu truyền ra, ai cũng không che giấu được. Quách Tuân nói, nếu Mục Liên Vương trong Hương Ba Lạp biết Nguyên Hạo đã chết, rất có khả năng sẽ phá hủy Hương Ba Lạp!

Phi Tuyết vốn như không để tâm chuyện gì trong lòng, nghe Diệp Tri Thu nói vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Địch Thanh nghe xong cũng chấn động, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Quách Tuân nóng lóng muốn dẫn hắn đi Hương Ba Lạp, cũng hiểu vì sao Gia Luật Hỉ Tôn phải lập tức đi đến nơi đó.

Tại Hộ Quốc Tự, hắn từng nghe Một Tàng Ngoa Bàng nói, lúc này trấn thủ tại Sa Châu chính là Mục Liên Vương!

Long Bộ Cửu Vương, bát bộ tối cường. Mục liên trung hiếu, dữ thiên đồng cương.

Trong Phật giáo có truyền thuyết, Mục Liên là một trong mười đại đệ tử của Phật đà, thần thông bậc nhất, vô cùng hiếu thuận với mẫu thân và với tính cách tử vì đạo khiến thế nhân kính ngưỡng.

Long Bộ cửu vương dưới trướng Nguyên Hạo đã chết hơn phân nửa, lúc này ngoại trừ La Hầu Vương và A Nan Vương vẫn ở tại Vân Trung ra, thì chỉ còn lại Mục Liên Vương!

Mục Liên Vương là người trung thành tận tâm nhất đối với Nguyên Hạo. Một người như vậy, nếu biết Nguyên Hạo bị phản bội giết chết, tiếp theo đó sẽ làm ra chuyện gì thì không ai biết được.

Địch Thanh nghĩ tới đây, trong lòng như bị cú sốc, hận không thể lập tức bay đến Sa Châu.

Diệp Tri Thu biết nỗi lòng của Địch Thanh, bước đi liền nhanh hơn. Ba người rất nhanh đã lại đến một ngõ hẻm. Diệp Tri Thu đi vào trước, cuối ngõ nhỏ không còn đường!

Diệp Tri Thu cũng không dừng lại, búng người nhảy lên tường, thì ra hắn đi đường tắt cho tiện, không muốn người khác chú ý đến, ngay cả cửa chính cũng không đi qua.

Địch Thanh quay lại nhìn Phi Tuyết, tay ôm lấy eo nàng, dùng chân mượn lực mang Phi Tuyết bay lên đầu thành, nhảy vào trong viện. Đối với Địch Thanh mà nói, thời gian cấp bách, Phi Tuyết tuyệt đối sẽ không qua được tường cao, vì vậy hắn mới có hành động đó.

Nhưng lúc hắn ôm tấm lưng mảnh khảnh của Phi Tuyết, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ.

Loại cảm giác này như rất quen thuộc.

Mặc dù lúc này gió lạnh nhưng khi hắn ôm Phi Tuyết mềm mại thì lại cảm giác tựa như hắn và Phi Tuyets đã thân quen cả đời rồi.

Trong đầu tựa như có bóng hình hiện lên, có tư thế hào hùng, có phồn hoa tự cẩm. Trong tư thế hào hùng có tướng quân chiến trường ngang dọc, trong phồn hoa tự cẩm có người ngóng trông...

Hình ảnh này hắn chưa bao giờ gặp nhưng sao lại có hình ảnh này xuất hiện?

Địch Thành tràn ngập kinh ngạc, lúc nhảy xuống đầu tường thì không kìm được nhìn vào mắt Phi Tuyết, thấy trong mắt nàng đầy ý dịu dàng, trong vô thức dựa vào ngực hắn, nhưng ngay tức khắc thân thể mềm mại lại cứng ngắc lùi ra xa.

Nhưng động tác rất nhỏ đó Địch Thanh lại nhìn thấy, trong lòng chấn động, dưới chân cũng chấn động, hai người liền rơi xuống mặt đất.

Địch Thanh lập tức ngẩng lên nhìn về phía trước, thấy trước bàn đá trong viện có một người ngồi đó, mỉm cười nhìn hắn, chính là Quách Tuân!

Giây phút đó, Địch Thanh tràn ngập vui sướng, sự hoang mang trong ngực tức thì quăng hết đi, chăm chú bước đến cầm tay Quách Tuân, liên tục nói:

- Quách đại ca, huynh không chết... Thật tốt quá.

Ngoại trừ mấy câu này ra, hắn thật sự không có cách nào biểu đạt sự kích động trong lòng mình.

Gương mặt Quách Tuân gầy gò, thần sắc hơi tái, nhưng khi cầm tay Địch Thanh vẫn mạnh mẽ có lực như trước. Nhìn Địch Thanh, Quách Tuân mỉm cười nói:

- Địch Thanh, những năm qua đệ...tốt chứ. Đi thôi, chúng ta cùng đi Sa Châu.

Địch Thanh nghẹn ngào, không ngờ Quách Tuân đột nhiên xuất hiện việc đầu tiên là muốn cứu hắn, chuyện thứ hai chính là dẫn hắn đi Sa Châu.

Lẽ nào những năm qua Quách Tuân vẫn luôn bôn ba chuyện Hương Ba Lạp?

Nghĩ tới đây, lại để ý thấy gương mặt tái nhợt của Quách Tuân, Địch Thanh đột nhiên chau hàng lông mày, thầm nghĩ: “Với tính tình của Quách đại ca, nếu dẫn ta đi Sa Châu thì chỉ cần để Diệp Tri Thu đưa ta đi là được rồi, vì sao huynh ấy nhất định phải chờ ta?” Lại nhìn thấy ngực Quách Tuân hơi gồ lên, bỗng nhiên Địch Thanh hiểu, tay đang cầm tay Quách Tuân run lên:

- Quách đại ca, huynh bị thương rất nặng?

Quách Tuân nhìn sang Diệp Tri Thu, Diệp Tri Thu cười khổ nói:

- Ta chưa hề nói gì ca. Nhưng đệ đệ của ngươi hiểu ngươi.

Quách Tuân muốn cười nhưng cuối cùng lại lấy tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng, khàn giọng nói:

- Ta trúng một tiễn của Nguyên Hạo, nhưng không hề gì.

- Nhưng một tiễn đó...

Địch Thanh đã từng thấy một mũi tên đó bắn trúng ngực của Quách Tuân, tức thì sống mũi cay cay, hắn biết chuyện cũ giữa Quách Tuân và nhà hắn, nhưng chưa bao giờ hắn hận Quách Tuân, đối với Quách Tuân, hắn chỉ có cảm kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui