Sáp Huyết

Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:

Địch Thanh đối với Hương Ba Lạp nghi vấn rất nhiều, nhưng lúc gặp chạy nạn, ngược lại suy nghĩ tinh tường. Thấy Phi Tuyết nhìn dưới đất, Địch Thanh trong lòng hơi động, nói:

- Quách đại ca, dạ minh châu của đại ca cho đệ mượn dùng.

Hắn từ trong tay Quách Tuân cầm lấy dạ minh châu, chiếu xuống đất, xem một hồi, nói:

- Quả thật có chút kỳ quái.

Quách Tuân cũng đang nhìn ở đó, chỉ thấy phía trước lõm xuống một con đường, trên con đường đó là chút đá vụn, hỏi:

- Có gì kỳ quái?

Địch Thanh tiến lên mấy bước, để ý quan sát đá vụn đó nói:

- Quách đại ca, Phi Tuyết, tảng đá này không có góc cạnh, rất giống như bị nước bào mòn.

Quách Tuân gật đầu, lập tức tỉnh ngộ:

- Trong đây vốn có đường sông? Tảng đá đó cũng giống đá cuội trong sông, rõ ràng là trước đây không ngừng bị nước chảy bào mòn. Nếu đã có nước chảy, thì có đường sông.

Phi Tuyết có linh tính người thường khó có được, chẳng lẽ cô cho rằng, đường sông có thể thông lên mặt đất?

Địch Thanh phấn chấn nói:

- Trong này không có nước, hơi nước lại nặng, có thể là vì nước chảy có cửa ra. Mà cửa ra này, rất có thể sẽ thông lên mặt đất hoặc miệng hồ.

Quách Tuân thầm nghĩ, chỗ hướng nước chảy đi. Trong này đã là dưới đất, cho dù có cửa ra, cũng không thể xông tới mặt đất được? Càng không có nghe nói xung quanh Đôn Hoàng này có nước hồ gì, nếu là thông ra nước giếng, ngược lại còn có thể, nhưng chắc chắn là không đường ra. Tuy suy nghĩ thế này, nhưng biết rất nhiều chuyện chỉ có thử qua mới biết.

Đang lúc chìm ngập vào suy nghĩ, sắc mặt Phi Tuyết đột nhiên thay đổi.

Địch Thanh cũng để ý tới khác thường của Phi Tuyết, thấp giọng nói:

- Phi Tuyết, sao vậy?

Phi Tuyết thân thể mềm mại khẽ run, nói:

- Tiếng nước, có tiếng nước...

Khi nói có ý sợ hãi, một tay nắm lấy cánh tay của Địch Thanh.

Địch Thanh thầm nghĩ:

- Có tiếng nước, sợ gì chứ? Nhưng ý niệm vừa mới chuyển, trên mặt cũng mang ý kinh hãi, Quách Tuân cũng là sắc mặt thay đổi.

Bọn họ đều nghe được tiếng nước.

Tiếng nước đó lúc đầu nghe hơi nhỏ, nhưng trong nháy mắt, đã mãnh liệt lên, như phẫn nộ kinh hãi, gào thét mà đến.

Tiếng gào thét đó, nhanh chóng tràn ngập cả dưới đất, ba người không tự chủ được quanh người đều đang chấn động, liền ngay sau đó chính là một luồng khí lạnh vọt tới ập vào mặt. Phi Tuyết gọi:

- Đi theo nước, không được kháng cự.

Cô chỉ nói một câu, một cơn sóng ngầm đánh tới, cô lảo đảo một cái, lui lại phía sau.

Địch Thanh kinh hãi, không ngờ trong này sao có thể đột nhiên xông ra một nguồn nước lớn, mới vừa muốn nắm lấy Phi Tuyết, thì bị nước lớn đánh vào ngực, xông ra ngoài.

Nhưng cho dù hắn nhanh chóng xông ra ngoài, một tay vẫn nắm lấy bàn tay của Phi Tuyết, xiết chặt như quấn quýt si mê.

Địch Thanh muốn gọi Quách Tuân, nhưng tiếng nước kinh thiên động địa rít gào, người trong nước, giống như muối bỏ vào biển, vô cùng nhỏ bé. Hắn chỉ có thể nắm chặt bàn tay của Phi Tuyết, hơi khép đôi mắt, buông lỏng hơi thở, theo nước mà đi.

Phi Tuyết nói không sai, theo nước mà đi. Nguồn nước này đến kỳ quái, nhưng tất có đầu nguồn, lúc này phản kháng vô ý, chi bằng theo nước mà đi, xem rốt cuộc đi tới đâu.

Nguồn nước tích tụ uy lực thiên địa đó, mênh mông cuồn cuộn vọt lên trước, kích động không ngừng. Địch Thanh sớm đã dùng khí lực toàn thân ôm lấy Phi Tuyết, chỉ cảm thấy thân hình không ngừng bị tảng đá va chạm, đau đớn nói không ra.

Nhưng hắn không oán không hận.

Không biết bao lâu, Địch Thanh cả người đã chết lặng, ý thức dần dần hôn mê. Trong hôn mê, có cảnh tượng bỗng dưng tia thiểm điện xuất hiện, cảnh tượng đó trong lạ lẫm mang phần quen thuộc.

Không đợi suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng “ầm” vang lên, trước mắt ngũ quang thập sắc, có sắc thái rực rỡ.

Đây là đâu, là tiên cảnh... hay là nhân gian?

Địch Thanh không thể kháng cự, thì cảm giác từ khoảng không rơi xuống. Chẳng lẽ, bọn họ bị nguồn nước lớn cuốn tới địa ngục A Tỳ, rơi vào chỗ sâu vô biên?

Địch Thanh gắng gượng mở hai mắt, chỉ kịp nhìn Phi Tuyết trong lòng, đang thấy Phi Tuyết cũng đang nhìn hắn.

Trên mặt Phi Tuyết không biết là nước hay nước mắt, nhưng vẫn đang nhìn hắn, chưa bao giờ nhắm.

Đôi mắt sáng rực thâm thúy đó, như tam sinh giằng co, nhân duyên kiếp trước, xuyên qua con ngươi trong suốt, hắn chỉ nhìn thấy có một nam một nữ khấu lạy, nói:

- Ta Đoàn Tư Bình.. Đường Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng tử, đời đời kiếp kiếp, tình này không đổi.

Còn chưa dứt lời, hắn đã nặng nề rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy xương cốt muốn bị nát vụn. Trong tiếng kêu to, miệng phun ra máu tươi, cứ như vậy ngất đi.

Hôn mê giống như chốc lát, lại giống như vĩnh hằng.

Trong hôn mê Địch Thanh đột nhiên nghe thấy có người đang hô:

- Địch tướng quân... Địch tướng quân

Âm thanh không ở đâu, mà ở ngay bên tai.

- Ta đang ở địa phủ? Sao có thể có người gọi ta Địch tướng quân? Chẳng lẽ... là huynh đệ chết đi gọi ta?

Trong thoáng chốc cuối cùng Địch Thanh mở mắt ra. Ánh vào trong mắt là khuôn mặt cực kỳ kinh tởm, trên mặt đó mù một con mắt, mũi bị cắt bỏ một nửa, mặt đầy hung tợn, thoạt nhìn so với đầu trâu mặt ngựa còn xấu xí hơn mấy phần.

Địch Thanh trước là có chút hoảng sợ, giây lát lại cười lên:

- Triệu Minh, sao lại là ngươi?

Người trước mắt đó chính là Triệu Minh. Triệu Minh từng tới Hương Ba Lạp, may mắn thoát ra. Lúc đó Địch Thanh vì Triệu Minh thậm chí không tiếc trở mặt với Hàn Kỳ, sau đó Triệu Minh khăng khăng một mực đi theo Địch Thanh, vẫn hoạt động gần Sa Châu, tìm kiếm bí mật của Hương Ba Lạp.

Trên mặt Triệu Minh nở nụ cười vui mừng, nói:

- Địch tướng quân, ngài tỉnh rồi, ngài tỉnh rồi thì tốt.

Mặt y tuy là xấu xí, nhưng trong mắt lộ ra ý thân thiết còn thân hơn người thân.

Địch Thanh giãy giụa nhìn, thấy mình ở trong lều trướng, hơi kinh hãi, hỏi:

- Phi Tuyết đâu? Quách Tuân Quách đại ca đâu?

Hắn nhớ mình rơi xuống cũng ôm chặt Phi Tuyết, Phi Tuyết làm sao có thể không thấy?

Triệu Minh vội nói:

- Địch tướng quân, đừng vội. Phi Tuyết và Quách tướng quân đều vô sự, bọn họ đang ở bên ngoài.

Lời còn chưa dứt, thì Địch Thanh đứng dậy, xông ra ngoài lều, trong mắt hắn có chút run sợ, nhớ tới chuyện rất quan trọng còn muốn hỏi Phi Tuyết.

Vọt ra ngoài lều, ánh mặt trời lên cao, xung quanh cỏ cây hỗn tạp sinh sống, nhìn xa núi non chập chùng, trời quang hàn bích.

Thì ra hắn ở trong núi, hắn làm sao có thể tới trong núi?

Hắn nhìn thấy xa xa phía sườn núi đang đứng mấy người, mơ hồ là dáng vẻ của Quách Tuân, Phi Tuyết. Địch Thanh thở dài, mới cảm giác cuối cùng thoát ra khỏi địa ngục. Khắp người hắn không chỗ nào là không đau đớn, nhưng hoàn toàn bất chấp, sải bước đi tới.

Sườn núi mấy người phát hiện Địch Thanh, nhanh đi qua. Người đầu tiên chính là Quách Tuân, mặt Quách Tuân có ý vui mừng, nắm lấy tay của Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, chúng ta đều đang sống.

Chúng ta đều đang sống, đây đã là hạnh phúc lớn nhất.

Địch Thanh chính là cho rằng như vậy, ánh mắt hắn vội vàng nhìn qua Phi Tuyết, muốn mở miệng hỏi điều gì, đang lúc gặp đôi mắt trắng đen rõ ràng đó đã nhìn qua.

Địch Thanh trong lòng muôn vàn lời nói, nhất thời đều nuốt trở vào, nhìn thấy Phi Tuyết bình tĩnh như tuyết, lúng túng nói:

- Cô vẫn khỏe chứ?

Phi Tuyết bình tĩnh như trước, nói:

- Rất khỏe?

Địch Thanh bờ môi mở động hai cái, cuối cùng chỉ nói:

- Vậy tốt...

Hắn muốn nói cái gì, chính hắn cũng không biết. Hắn tâm tình như mơ, kỳ thực muốn hỏi Phi Tuyết một chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng chuyện đó ngẫm nghĩ cùng là hoang đường không chịu nổi, Địch Thanh trong lòng cho rằng không thể. Thấy Phi Tuyết bình tĩnh như vậy, hắn chỉ cho rằng là ảo giác của mình.

Nhưng ảo giác làm sao mỗi lần lại một rõ hơn?

Nghe bên cạnh có người nói:

- Địch tướng quân, các người đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Ngài tỉnh lại thì tốt, chúng ta đang nghiên cứu làm sao vào lại Hương Ba Lạp.

Vào lại Hương Ba Lạp? Địch Thanh có chút ngỡ ngàng, vào lại Hương Ba Lạp làm cái gì? Quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một gương mặt rất trẻ, người đó đang nhìn Địch Thanh, giống như đã quen biết trước, nhưng trong ấn tượng của Địch Thanh không có thấy qua người này. Nhưng tại sao cho rằng, cảm giác người trước mặt này có chút quen mặt.

Bên cạnh có người nói:

- Địch Thanh, đây là Tào quốc cữu, ngươi không nhận ra sao?

Người nói đó lông mày như kiếm, chính là Diệp Tri Thu.

Địch Thanh giật mình kinh hãi, nhìn người trẻ tuổi đó:

- Ngài là Tào quốc cữu, sao ngài vẫn còn trẻ như vậy?

Hắn đương nhiên biết Tào quốc cữu, Tào quốc cữu chính là Tào Dật, đệ đệ của Tào hoàng hậu năm đó. Người này có chứng bệnh già sớm, cũng luôn tìm Hương Ba Lạp. Sau đó Tào hoàng hậu còn hỏi chuyện Tào Dật với Địch Thanh, cho rằng Tào Dật sớm đã chết rồi, nào ngờ tới đây Tào Dật lại trở nên trẻ ra.

Tào Dật nhìn Địch Thanh, trong mắt cũng lóe lên ý vui mừng, cười:

- Địch tướng quân, ta không phải trở nên trẻ. Ta vốn chính là trẻ như vậy, nói ra rất dài...

Quách Tuân ngắt lời nói:

- Nói ra rất dài, nhưng phải nói đơn giản cũng dễ. Địch Thanh, Tào quốc cữu chính là ẩn vào Sa Châu, dùng thời gian nữa năm, mua chuộc nhà bếp, được Triệu Minh giúp đỡ, lẫn vào trong quân Hạ, làm một đầu bếp.

Địch Thanh biết Triệu Minh sớm cùng một số người của bộ Phượng Minh lẫn vào Hương Ba Lạp, âm thầm thâm dò tin tức Hương Ba Lạp, nhưng cuối cùng không có tiến triển. Không biết đường đường một Quốc cữu không ngờ cũng làm như vậy.

Quốc Tuân lại nói:

- Nhưng lúc đầu bếp này trong núi gánh nước làm cơm, trong vô ý phát hiện một loại thảo dược, sau khi ăn xong, lại trị khỏi bệnh, đệ nói thần kỳ không?

Tào Dật thở dài:

- Hay đấy, những việc trải qua của ta bị ngài nói rồi, quả thật bình thản như nước.

Y đang thở dài, nhưng trong mắt cũng mơ hồ có ý tự đắc.

Địch Thanh nhìn Quách Tuân, lại nhìn qua Tào Dật, ngược lại quả thật cảm giác không thể tưởng tượng, cảm khái nói:

- Có lẽ đây chính là số mạng sao?

Quách Tuần cười, thái độ kiên định nói:

- Không sai, đây chính là số mạng, chúng ta đều sống sót ra tới đây, cái này chứng tỏ số mạng chúng ta không hẳn cùng đường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui