Sáp Huyết

Hai tròng mắt Quách Quỳ nổi lửa, Địch Thanh đột nhiên mỉm cười, từng chữ một nói:

- Được, Hạ đại nhân nhớ lời nói hôm nay, Địch Thanh cáo từ.

Hạ Tủng vốn cho rằng Địch Thanh sẽ động thủ, thầm nghĩ chỉ cần Địch Thanh động thủ, thì cáo hắn tội ấu đả mệnh quan triều đình, nào ngờ Địch Thanh xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ:

“Địch Thanh ngươi xem ra là thông minh, cho dù là Phạm Trọng Yêm, cũng đấu không nổi ta, một Địch Thanh như ngươi, nếu dám chọc ta, tự chuốc lấy khổ.”

Địch Thanh gần tới hướng hoàng cung, đột nhiên dừng lại nói:

- Tiểu Quỳ, về phủ đi.

Quách Quỳ vốn là hận không thể bắt Hạ Tủng đánh một trận, nghe vậy ngơ ngẩn, nói:

- Về phủ? Thánh Thượng nghe nói đại ca về rồi, rất vui mừng, cùng đệ thương nghị một đêm chuyện làm thế nào thảo phạt Lĩnh Nam. Hôm nay ông ấy bảo đệ nếu gặp được đại ca, thì mời đại ca lập tức vào cung thương nghị chuyện bình định Lĩnh Nam.

Địch Thanh chậm rãi lắc đầu:

- Bây giờ không phải lúc thương nghị, đệ nghe ta được rồi.

Quách Quỳ có chút sững sờ, nhưng vẫn nghe theo ý của Địch Thanh, hai người trở về Quách phủ. Sau khi Địch Thanh về tới quý phủ, đầu tiên từ trong lòng ngực móc ra bức thư giao cho Quách Quỳ nói:

- Đây là thư của đại ca đệ cho đệ, đại ca nói đệ xem xong thư này, chớ để lộ ra, cũng không được nói chuyện của đại ca ... đệ... xem như đại ca chết rồi thì được rồi.

Địch Thanh cũng không biết nội dung bức thư, chỉ nghĩ Quách Tuân đích thân nhờ hắn giao thư cho Quách Quỳ, rõ ràng nội dung trong thư đối với Quách Quỳ khá quan trọng.

Quách Quỳ tuy sớm biết tin Quách Tuân chưa chết từ miệng của Hàn Tiếu, nhưng vẫn khó mà tin được. Nhận lấy thư, nhìn thấy mấy chữ trên bức thư chính là bút tích của đại ca, kích động vô cùng.

Địch Thanh lại lên giường kéo chăn trùm kín người, nói với Quách Quỳ:

- Nếu có người tìm ta, đệ cứ bảo ta bệnh rồi.

Quách Quỳ gật đầu, sau đó ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ rằng:

“Chẳng lẽ Địch đại ca vì tức giận lời nói đó của Hạ Tủng, lúc này mới lấy bệnh làm cớ, không muốn lãnh quân? Nhưng Địch đại ca chắc chắn sẽ không lấy quốc gia đại sự ra đùa giỡn.”

Ngồi ở trong viện, Quách Quỳ mở bức thư của đại ca, tâm tình kích động, lại rất là kỳ quái. Thầm nghĩ đại ca nếu đã không chết, vậy thì trở về được rồi, tại sao không về kinh thành nữa chứ?

Quách Quỳ tràn đầy khó hiểu, mở thư ra, mới chỉ đọc một chút, sắc mặt thay đổi, đợi sau khi xem thư xong, thần sắc hoảng hốt, nhẹ buông tay, bức thư đó đã rơi xuống đất. Gió vừa thổi, Quách Quỳ phục hồi lại tinh thần, vội nhặt thư lên, để ngay ngắn trong ngực. Sau đó ngây người ngồi trong đình viện, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Giữa trưa, có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài phủ truyền đến, Quách Quỳ ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Diêm Sĩ Lương dẫn theo mấy nhân cung vào trong, nhìn thấy Quách Quỳ, hô:

- Quách Quỳ, sau ngài còn ở đây? Địch tướng quân đâu? Thánh Thượng muốn các ngươi vào cung ngay, đã đợi các người nửaa ngày rồi.

Quách Quỳ chậm rãi đứng dậy, lộ ra vẻ khó xử:

- Địch... nhị ca, nhị ca bệnh rồi.

- Bệnh rồi? sao ông ấy bệnh lúc này? Sao ông ấy có thể bệnh chứ?

Diêm Sĩ Lương liên tục hỏi ba câu, cực kỳ nghi ngờ.

Quách Quỳ tức giận trong lòng, nói:

- Nhị ca là thần tiên sao? Nhị ca không thể bệnh sao?

Diêm Sĩ Lương giật mình nảy người, lùi lại sau mấy bước, cảm giác mình nói có chút vấn đề, cũng lấy làm lạ tại sao Quách Quỳ nổi nóng, vội cười giảng hòa nói:

- Ta không phải là ý này, ta nghe Hạ tướng nói ông ấy mới gặp được Địch tướng quân, lúc đó Địch tướng vẫn vẫn khỏe mà?

Quách Quý lạnh lùng nói:

- Rất nhiều chuyện khó nói.

Diêm Sĩ Lương trong lòng không vui, cảm giác Quách Quỳ và hôm qua có chút khác, nhưng sự việc khẩn cấp, vẫn xin Quách Quỳ dẫn gã đi gặp Địch Thanh trước. Đợi vào phòng, Diêm Sĩ Lương thấy Địch Thanh ban ngày nằm trên giường, cũng có chút hoảng hốt, hỏi ngắn hỏi dài. Địch Thanh giống như hôn mê, chỉ nhẹ tiếng nói câu rất mệt, sau đó im miệng không nói.

Diêm Sĩ Lương thấy thế, thầm nghĩ không thể khiêng Địch Thanh tới đại nội, ra phòng, nói với Quách Quỳ:

- Quách Quỳ, làm sao bây giờ?

Thần sắc gã rất là sốt ruột, nhất thời không có chủ ý.

Thì ra lúc Triệu Trinh lâm triều, thì cùng văn võ thương nghị chuyện làm thế nào bình định Mã Chí Thư làm loạn. Địch Thanh trở về kinh thành, sớm đồn tới tai cấm quân kinh thành, lại truyền tới đại nội. Triệu Trinh vừa nghe, tinh thần phấn chấn, thầm nghĩ theo tính cách của Địch Thanh, hơn phân nửa rất nhanh sẽ vào cung kiến giá, do đó bắt đầu cùng văn võ bá quan thương nghị quốc sự, thuận tiện đợi Địch Thanh vào cung.

Không ngờ đợi lâu, Địch Thanh không thấy bóng dáng, Triệu Trinh khó hiểu, vội lệnh Diêm Sĩ Lương tới tìm Quách Quỳ hỏi tình hình.

Quách Quỳ nghe Diêm Sĩ Lương hỏi, nói:

- Cái gì làm thế nào? Nói với Thánh Thượng là Địch Thanh bị bệnh là được rồi.

Diêm Sĩ Lương vội nói:

- Ngài nói nghe dễ dàng quá, lúc này chiến hỏa sắp đốt tới kinh thành rồi, không có Địch tướng quân làm thế nào chứ? Ngài theo ta vào cung giải thích.

Gã không nói nữa, kéo Quách Quỳ ra khỏi Quách phủ, thẳng tới đại nội.

Địch Thanh đợi cửa viện đóng kín, lúc này mới ngồi dậy dựa vào bên giường, khóe miệng nở nụ cười.

Hắn ngồi trên giường, vẫn chờ tới lúc hòang hôn mặt trời xuống núi, Quách Quỳ lúc này mới trở về. Sau khi Quách Quỳ vào phòng, bưng đồ ăn đặt lên bàn, còn cầm đến hai vò rượu.

Địch Thanh cho rằng Quách Quỳ sẽ nói những gì, Quách Quỳ lại không nói gì, cũng không nói tới triều đình thế nào, chỉ nói:

- Địch nhị ca, hôm nay đệ cùng nhị ca... có lẽ nói, nhị ca uống cùng đệ, không say không về, thế nào?

Địch Thanh hơi kinh ngạc, cảm giác được Quách Quỳ có chút khác thường, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì. Hai người đều tự nâng vò rượu uống rượu âm thanh buồn bực, đợi sau khi hai vò rượu uống cạn, Quách Quỳ lại đi ra ôm hai vò đến.

Hai người uống tới nữa đêm, Quách Quỳ đã có chút say mèm, dưới ngọn đèn dầu, con mắt say lờ đờ lim dim, đột nhiên nhìn về hướng Địch Thanh nói:

- Địch nhị ca, đệ đều biết hết rồi, thì ra... ôi.

Y thở dài một tiếng, không nói thêm nữa, lại uống nữa vò rượu, đã mơ màng ngủ.

Địch Thanh thấy thế, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Thầm nghĩ Quách Quỳ ban ngày không phải thế này, tại sao sau khi từ trong cung trở về thì trầm lặng rất nhiều chứ? Chẳng lẽ trong cung, Triệu Trinh làm Quách Quỳ chịu uất ức? Nhưng cảm giác lại không giống, thấy Quách Qùy xiêu vẹo trên ghế trượt xuống, ngồi xuống đất, Địch Thanh thầm tự lắc đầu, đỡ y dậy, đặt y lên giường cho yên ổn.

Lúc đỡ Quách Quỳ, chạm trúng bức thư trong lòng ngực của y, đột nhiên nghĩ tới, Quách đại ca viết cho tiểu Quỳ một bức thư, là y sau khi xem thư trở nên thế này hay sao?

Cuối cùng không kìm được kích động, Địch Thanh chỉ là đi cởi giày cho Quách Quỳ, đắp chăn. Sau đó ngồi cạnh bàn uống rượu, nghĩ ngợi tâm sự, qua một hồi, cũng tựa vào bàn ngủ.

Ngày thứ hai Quách Quỳ tỉnh lại, cũng không nói lời nào, thì ra ngoài mua thức ăn mang về cho Địch Thanh, sau đó rời khỏi Quách phủ. Địch Thanh giả bệnh, vẫn không ra Quách phủ, đợi tới lúc hoàng hôn, nghe có tiếng bước chân tới trước cửa, gõ hai cái.

Địch Thanh biết người đó tuyệt không phải là Quách Quỳ, lại lấy làm lạ lúc này có thể ai tới, thấp giọng nói:

- Mời vào.

Cửa phòng mở ra, Địch Thanh ngẩng ra, xuống giường, đứng dậy thi lễ:

- Bàng đại nhân, sao ngài đến đây?

Đi vào chính là Bàng Tịch.

Bàng Tịch nhìn thấy Địch Thanh, trên mặt lộ ra phần mỉm cười, nhìn xung quanh, thấy căn phòng hơi lộn xộn, nhẹ thở dài, ngồi xuống, nói vào vấn đề chính:

- Địch Thanh, ngài xưa nay trầm ổn cận thận, lần này, tại sao phải gây sự chứ?

Địch Thanh cũng ngồi xuống theo, lạnh lùng nói:

- Nếu ta đau bệnh trong phòng, uống rượu giải sầu cũng cho là gây chuyện. Thiên hạ to lớn, đã không có chỗ đứng của Địch Thanh ta.

Bàng Tịch hơi ngừng lại, hồi lâu mới nói:

- Ngài nặng lời rồi. Chuyển đề tài, Bàng Tịch nói:

- Hôm qua Quách Quỳ đã nói rõ hiểu lầm của ngài và Hạ tướng với Thánh Thượng. Quách Quỳ nói ngài vì bị khinh thường mà bệnh, Thánh Thượng nghe xong lệnh Hạ Tủng nội trong ba ngày, phải tới trong phủ của ngài bồi lễ tạ lỗi. Địch Thanh, hôm nay để lại một đường, sau này gặp nhau tốt hơn, sao nhất định phải khiến Hạ Tủng xuống nước chứ? Nghe ta nói một câu, lấy quốc sự làm trọng, chuyện này, bỏ qua đi, được không?

Bàng Tịch tuy thấy bất bình cho Địch Thanh, nhưng lần này đến, ngược lại cũng ôm thái độ bảo Địch Thanh dàn xếp ổn thỏa.

Địch Thanh thản nhiên cười:

- Bỏ qua? Hạ Tủng không đến, sao có thể bỏ?

Bàng Tịch khó xử nói:

- Địch Thanh, ngài cần gì phải tự chuốc lấy khổ, ngài xưa nay nhìn đại cuộc, tại sao cố chấp cơ chứ?

Lúc lão nói ra câu nói này, cảm giác được hữu tâm vô lực.

Lão cảm giác được mệt rồi, cũng cảm giác được già rồi, nếu là mười năm trước, Bàng Tịch lão cũng sẽ không khuyên Địch Thanh như vậy.

Có phải vì người già, suy nghĩ nhiều không?

Địch Thanh bỗng nhiên đứng lên, môt nắm tay định vỗ lên bàn, thấy Bàng Tịch hoảng hốt, một nắm tay đó cuối cùng từ từ đặt xuống, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Lạnh lùng trong gió lạnh, tà dương theo gió mà đi, xuyên qua cửa sổ, rơi lên mặt tang thương đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui