Sáp Huyết

Dương Niệm Từ thởi dài:

- Kỳ thật già này tìm La Đức Chính, vốn có chuyện muốn nhờ. Tuy nhiên y đi rồi, chỉ sợ sự tình không làm được.

Dứt lời lão liếc xéo Địch Thanh, có ý thử.

Địch Thanh cả gan nói:

- Không biết lão trượng có việc gì khó.

Dương Vũ Thường bất mãn nói:

- Cha, cha và Địch Thanh lần đầu gặp mặt, sao lại làm phiền huynh ấy rồi?

Dương Niệm Từ cười nói:

- Không phải là nhờ cậu ta giúp, chỉ là hỏi một chút thôi. Vũ Thường, Địch Thanh là bằng hữu của con, đương nhiên là bằng hữu của cha. Thương lượng một chút việc, chắc không sao chứ?

Địch Thanh không muốn Thường Vũ khó xử, kiên trì nói:

- Không có gì, không có gì.

Dương Niệm Từ ho nhẹ một tiếng nói:

- La Đức Chính này vốn cùng với Phò mã Đô Úy Lý Tuân Úc có chút quan hệ thân thích. Mà Lý Tuân Úc lại được Thái Hậu rất coi trọng…

Địch Thanh trong lòng trầm xuống, biết đã gặp phiền toái. Hắn mặc dù chưa thấy qua Thái Hậu, nhưng cũng biết nếu đắc tội lão thái bà này thì không có quả ngon để ăn.

Dương Niệm Ân lại nói:

- Lão phu vốn là thương nhân bán trà. Mấy năm nay triều đình thay đổi thuế trà liên tục. Thời gian trước dùng phương pháp ‘Hư thực tam cô’, cho nông dân trồng chè, thương nhân chịu khổ. Hiện giờ triều đình sửa lại luật, chọn phương pháp ‘Thiếp xạ’ (chế độ thu nhập của nhà nước về thuế trong việc buôn bán chè vào thời Tống). Lão phu đã quan sát cẩn thận, cảm thấy việc này có triển vọng. Nhưng nếu có thể lại bán trà, nhất định phải đến triều đình đăng ký, mới cho phép bán. Nhưng láy được giấy cho phép không phải dễ dàng. Mấy ngày nay lão phu vì chuyện này mà phát sầu nên mới tìm đến La Đức Chính. Y có thể giúp lão phu giải quyết. Chuyện sau đó… Địch tiểu ca cũng biết.

Địch Thanh đã hiểu, nhưng trong lòng không khỏi kêu khổ. Chuyện này nói trắng ra là triều đình hủy bỏ độc quyền về bán trà, muối. Muốn đem quyền lợi trao trả cho các thương nhân. Mà danh ngạch thì có hạn, cho nên mọi người đều muốn tranh giành. Địch Thanh hắn vốn chỉ là một cấm quân bình thường, làm sao có đủ quyền lực tiếp tay vào?

Dương Niệm Ân thấy Địch Thanh có vẻ khó khăn thì không khỏi thất vọng. Thầm nghĩ hậu trường người này chắc không quá lớn, cũng lười cùng hắn cãi cọ, nói:

- Chuyện này làm lão phu đau đầu thật lâu, lại còn phải khắp nơi bôn ba. Địch tiểu ca, nếu như không còn việc gì thì xin mời trở về. Số vàng này cũng xin thu hồi.

Địch Thanh dù cho ngu ngốc cũng đoán ra ý của Dương Niệm Ân, ngượng ngùng đứng lên nói:

- Nếu lão trượng bận rộn, vậy ngày khác lại tới bái kiến. Đến vội vàng, còn chưa chuẩn bị lễ vật. Cho dù lão trượng không chịu gả Vũ Thường cho tại hạ, số vàng cũng xin nhận lấy, coi như là thay thế lễ vật.

Địch Thanh phải đi, Dương Vũ Thường đột nhiên nói:

- Cha, con tiễn Địch Thanh ra ngoài.

Dương Niệm Ân vội la lên:

- Con! Bên ngoài trời lạnh, không chớ có đi.

Dương Vũ Thường cố chấp nói:

- Không sao, con chỉ cùng Địch Thanh nói vài câu. Cha yên tâm đi.

Dứt lời cô đã kéo Địch Thanh ra ngoài. Dương Niệm Ân thấy cử chỉ thân thiết của con gái với Địch Thanh, trong lòng càng phiền muộn.

Ra ngoài, Dương Vũ Thường một mực không nói gì với Địch Thanh. Lúc thấy hắn phải đi, cảm thấy lưu luyến. Địch Thanh thấy thế cười nói:

- Vũ Thường, không nghĩ hôm nay gặp bá phụ lại xảy ra như vậy… Tuy nhiên… Huynh cũng đã nói ra được điều muốn nói, chuyến này đi coi như không tệ.

Trong mắt Dương Vũ Thường tràn đầy nhu tình, thấp giọng nói:

- Gặp chuyện gì, cố hết sức mình là được, chớ phải lo lắng nhiều. Trời lạnh, huynh phải tự chiếu cố mình nhé!

Dứt lời liền thay Địch Thanh kéo vạt áo xuống, vỗ vỗ bụi bặm. Sau đó hai người nhìn nhau thật lâu. Địch Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền từ trong lòng ngực lấy ra một miếng ngọc nói:

- Vũ Thường, đây là ngọc ta mua cho muội.

Dương Vũ Thường nhìn thấy hoa văn trên viên ngọc, vui vẻ nói:

- Hoa văn trên ngọc này rất giống Diêu Hoàng nha. Địch Thanh, huynh thật tốt.

Nói xong trên mặt ửng đỏ, cầm lấy ngọc bội kia, xoay người trở lại nhà. Lại không kìm nổi quay đầu nhìn lại. Địch Thanh thấy nàng quay đầu lại liền cười. Nhưng thấy Dương Niệm Ân sắc mặt không tốt, chỉ sợ khó xử cho Dương Vũ Thường nên đành cất bước rời đi.

Dương Vũ Thường thấy Địch Thanh đi rồi, cầm khối ngọc ngắm nghía kỹ càng. Lúc thì trầm tư, lúc thì mỉm cười, trong lòng tràn đầy nhu tình cùng ngọt ngào. Nguyệt Nhi đứng một bên nhìn thấy thế, nói:

- Miếng ngọc này còn nhiều tạp chất, không thuần khiết, chắc cũng thuộc dạng ngọc bình thường.

Dương Vũ Thường cười nói:

- Vàng có giá, ngọc vô giá…

- Chẳng những ngọc vô giá, chỉ sợ tình ý này cũng vô giá rồi.

Nguyệt Nhi lớn tiếng trêu nghẹo.

Dương Vũ Thường đỏ mặt quát lên:

- Nói hươu nói vượn, xem ta cắt đầu lưỡi ngươi.

Nguyệt Nhi cầu xin tha thứ xoay người chạy trốn. Dương Vũ Thường muốn đuổi theo, lại bị Dương Niệm Ân ngăn lại.

Dương Niệm Ân ngồi một bên nhìn đã lâu, thấy con gái lặng lẽ đưa tình. Dường như đã có tình cảm sâu đậm với Địch Thnh. Xem ra Địch Thanh không cần đưa ngọc, chỉ cần đưa con gái một tảng đá, con gái cũng ưa thích. Dương Niệm Ân hoảng hốt, không thể không hỏi:

- Vũ Thường, cha mấy năm nay chỉ lo kinh thương nên ít cùng con tâm sự. Con cùng Địch Thanh làm sao mà quen biết?

Dương Vũ Thường gục đầu xuống, hồi lâu mới nói:

- Kỳ thật cũng không có gì. Huynh ấy tặng con bông hoa, lại nhặt diều về cho con, chúng con liền quen biết ạ.

Dương Niệm Ân vội la lên:

- Người này đối với con có lòng dạ không tốt, lại là một tên cấm quân đê tiện. Con chớ để hắn mê hoặc.

Dương Vũ Thường vốn ngượng ngùng, nghe vậy ngẩng đầu nói:

- Cha, con gái lớn rồi, hiểu bản thân đang làm gì. Cha còn nhớ ngày trước đã hứa qua với mẹ con điều gì không?

Dương Niệm Ân cau mày nói:

- Ta hứa với mẹ con, cho con quyền quyết định chọn chồng. Nhưng con à, cha cũng là muốn tốt cho con. Trong kinh thành có rất nhiều thanh niên tài tuấn. Dựa vào tướng mạo cùng học thức của con, muốn tìm quan to hiển quý cũng không phải là việc gì khó. Con không thấy La Đức Chính mới gặp qua con hai lần đã hồn bay phách lạc? Nếu không phải Địch Thanh đột nhiên đến, y đã sớm giúp cha làm xong việc.

Dương Vũ Thường bất mãn nói:

- Cha, cha nhờ La Đức Chính làm việc là chuyện của cha, liên quan gì đến việc của con? Chẳng lẽ con gái trong mắt cha chỉ giống như hàng hóa? Y giúp cha làm xong việc thì liền đem con gái bán luôn cho y sao?

Dương Niệm Ân thở dài:

- Đương nhiên không phải như thế. Nhưng Giang Đông có mấy trăm miệng ăn đều trông chờ vào cha làm xong việc này. Nếu không làm được, cha còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão? Con gái, dù sao con người vẫn cần ăn cơm để sống? Con xem Địch Thanh có thể giúp cha hoàn thành việc này hay không. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, cha sẽ không cản con.

Dương Vũ Thường cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay. Trong lòng nghĩ, hắn có bản lĩnh làm được việc này sao?

Tuyết dần dần tan ra, trời càng thêm lạnh. Thời tiết đầu xuân, mặc cho ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng gió lạnh thổi vào người, vẫn làm chon người ta rét run.

Trong lòng Địch Thanh cũng rét run. Mấy ngày nay hắn cảm thấy hổ thẹn nếu gặp Dương Vũ Thường. Tuy Dương Vũ Thường nói hắn không cần phải cố sức, vẫn đối xử thân thiết với hắn. Nhưng Dương Niệm Ân thì cả ngày mặt lạnh, khiến Địch Thanh đứng ngồi không yên.

Từ khi gặp Dương Vũ Thường, tinh thần suy sụp của Địch Thanh đã hết, muốn trở nên phấn chấn. Nhưng cho dù phấn chấn lên, hắn cũng bất lực. Mắt thấy phong cảnh hiu quạnh, Địch Thanh không kìm nổi thổn thức:

- Làm cấm quân đã khó, làm cấm quân cấp thấp lại càng khó.

Lúc này, hắn đã mua cơm sáng về cho Trương Ngọc. Thương thế của Trương Ngọc đã có chuyển biến tốt hơn. Chỉ có điều ít nói chuyện với Lý Vũ Hanh. Địch Thanh biết Trương Ngọc còn bất mãn với Lý Vũ Hanh vì ở thời điểm nguy cấp lại tránh sang một bên. Trương Ngọc hiển nhiên cho rằng, đây không phải điều huynh đệ nên làm. Có đôi khi, thành kiến rất khó sửa đổi. Địch Thanh chỉ có thể hy vọng Trương Ngọc có thể nghĩ thông suốt.

Trương Ngọc nhìn ra ngoài, trong mắt cũng có ý buồn:

- Làm một cấm quân hạng bét bị người đánh lén, điều đó lại khó càng thêm khó.

Địch Thanh biết Trương Ngọc đang nói Hạ Tùy, trong lòng cũng hiện lên vài phần cảnh giác.

Triệu Luật từ bên ngoài doanh đi vào, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Ngươi không muốn làm cấm quân hạng bét, thì đừng có làm.

Địch Thanh cười làm lành nói:

- Dù sao cũng phải kiếm cơm ăn? Công việc không như ý nhiều khi khó tránh khỏi bực tức. Mong Triệu đại ca đừng trách.

Triệu Luật sa sầm nét mặt nói:

- Ta hiện tại có tư cách gì trách ngươi? Địch Thanh ơi Địch Thanh, không biết là ngươi ăn cứt trâu hay là giẫm lên cứt chó? Tam Nha lại có điều lệnh, thăng chức ngươi làm Tán Trực, gia phong Võ Kỵ Úy, ngay hôm nay nhận chức.

Trương Ngọc một bên cười nói:

- Triệu quân sứ, năm mới đã qua, đừng trêu nghẹo chúng ta làm gì.

Trong lòng Địch Thanh vừa động. Nhớ tới lời hứa của Thánh công tử, thì có vài phần tin tưởng. Nhưng Thánh công tử rốt cuộc là ai mà muốn điều hắn làm Tán Trực thì trực tiếp làm Tán Trực, muốn gia phong là có thể gia phong? Người như vậy sao gặp Trương Diệu Ca cũng khó xử như vậy? Người như vậy sao lại bị Mã Trung Lập đuổi chạy trối chết?

Đang lúc Địch Thanh cân nhắc, Triệu Luật duỗi tay ra, đưa cho hắn một tờ điều lệnh, cười nói:

- Không phải nói đùa, Quách đại cũng có chút không tin, nhưng cực kỳ chính xác. Địch Thanh, ngươi lập tức thu thập hành trang, đi Tam Nha báo cáo trước đi.

Dứt lời, xoay người liền đi.

Địch Thanh thầm nghĩ, mùa xuân đã đến, cơ hội của mình cuối cũng cùng tới. Vị Thánh công tử kia, mặc dù không đủ trượng nghĩa, nhưng vẫn biết giữ lời hứa. Nhưng người như vậy, rốt cuộc có hậu trường như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui