Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng

“Tôi không có ý định cho cô về nhà sớm đến vậy. Nhưng có lẽ điều trị ở nhà sẽ tốt hơn cho cô!” Vị bác sĩ đứng tuổi nheo cặp mắt sau gọng kính.
“Cám ơn sự quan tâm chăm sóc của bác sĩ trong thời gian qua” Kikyou cuối đầu chào lễ phép, Inuyasha hự thầm sau lưng cô.
“Cô gia giáo quá!” Inuyasha nhận xét khi vị bác sĩ đi khỏi.
“Đó là cách sống của tôi. Nếu anh ở trong gia đình tôi, anh cũng thế thôi” Kikyou xếp mớ đồ vào túi xách. Hôm nay cô sẽ trở về nhà. Ở nơi công cộng quá lâu sẽ rất nguy hiểm.
“Ý tôi là cô cứ như thế sẽ dễ bị phát hiện lắm. Dân thường chẳng ai cúi chào kiểu đó đâu “
“ Oh, vậy thì tôi sẽ cố gắng sửa”
Inu nhìn chăm chú nét mặt điềm tĩnh của Kikyou. Cậu mỉm cười “Đã bình tâm lại rồi à?”
“Ừ!” Kikyou nhếch nhẹ môi. “Anh nói đúng. Tôi quá nhu nhược. Sẽ chẳng có gì giải quyết nếu tôi không đứng dậy. Tôi sẽ không khóc nữa, tôi sẽ tự tìm lấy giá trị của chính mình.” Kikyou thả lỏng ngiười, nhìn vào không trung.
“Đừng quả quyết mình sẽ không khóc.”
Kikyou chớp mắt.
“Con người là phải biết khóc. Chỉ có điều.. cô hãy khóc cho những người không bao giờ làm cô khóc !”
“Sao...”
“Đó là câu nói duy nhất trong kí ức của tôi về mẹ.” Inu gãi mũi, cười nhe răng nhưng nét mặt nhòa chút đắng cay. Kikyou chạnh lòng, nhìn anh buồn bã “Inuyasha..”
~~“Chúng tôi về rồi” Inu lớn giọng. Chẳng cần đợi câu trả lời. Anh đã nghe tiếng hai người kia om sòm trên lầu.
“Đã bảo là tớ sẽ đi” Sango hét.
“Khoang đã ! Đợi cẩu đần về rồi hãy tính! Cậu nóng vội quá.”
“Sắp hết hạn đăng kí rồi. Ta phải đi thôi. Bàn với Inu sau” Sau đó là tiếng xô cửa rầm rập cộng thêm tiếng chân ì ạch của Miroku.
“Cái quái gì vậy?” Inu thở dài chán nản khi thấy mặt hai diễn viên vừa rồi.
“Cẩu đần về rồi kìa! “
“NÀY!!!”
“Kikyou...” Miroku cắt ngang lời đốp chác với Inu.
Kikyou mỉm cười nhìn lại quan cảnh ngôi nhà. Vẫn những màn chén bay, đĩa bắn, vẫn những tiếng cãi vã inh trời. Nhưng tất cả giờ đói với cô rất quen thuộc, thân thương. Cô yêu chúng, yêu rất nhiều.
“Tôi lại làm phiền các bạn” Kikyou cúi đầu tạ lễ. Ba nụ cười niềm nở đáp lại cô.
“ Kikyou” Sango gọi. Kikyou ngẩng mặt lên. Sango chìa tay trước mặt cô. “Mừng cô về nhà!”

Kikyou mở tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên nhưng rồi cái sững người ấy nhanh chóng thay bằng nụ cười hạnh phúc. “Phải, tôi đã về nhà”
Vú ơi, con đã về nhà...
“CÁI GÌ?” Inuyasha nhảy bật khỏi ghế. “Vào dinh thự Taisho??”
Kikyou há hốc mồm trước kế hoạch của Miroku. Sango đẩy tờ báo về phía Inu. Kikyou cầm lên đọc to “Dinh thự gia tộc Taisho đang cần tuyển đầu bếp. Tuổi từ 18-30. giỏi tay nghề, có kinh nghiệm......”
Kikyou nhíu mày. Họ cần thêm đầu bếp làm gì?
“Đừng nói với tớ là Sango sẽ làm việc này?” Inu khoanh tay hằng học giọng.
“Đâu còn ai khác.” Sango nhún vai.
“Tớ không đồng ý. Như thế sẽ rất nguy hiểm. Hai cậu thừa biết là tên Onigumo đó sẽ cho người giám sát Kagome nên...”
“Chính vì thế ta lại càng phải ở bên cô ấy” Miroku khẳng định chắc chắn. “Có một người bên cạnh Kagome sẽ tốt hơn, đồng thời ta lại biết tình hình để kịp ứng phó”
“Tôi đồng ý với Miroku.” Kikyou góp ý, gấp tờ báo lại. “Thời gian rất cấp bách. Ta phải hành động thôi. Không dây dưa được nữa, tính mạng Kagome đang nằm trong tay chúng ta” Cô nhấn mạnh quả quyết.
Inu thở dài. Cậu không thể chống lại ba cái đầu. Cuộc đời cậu đang đảo lộn tất cả mọi thứ. Có lẽ cậu phải tập làm quen với nó.
Kéttt..
Tiếng cửa gỗ ọt ẹt kéo ra. Kykou chớp mắt. Cô nhìn hé quá cánh cửa. ‘Sango?’
Kikyou khoác áo choàng bước ra khỏi phòng. Bất chợt cô rùng mình vì cơn gió lạnh. Sango đang đứng thờ thẫn ở ban công.
“Sao cô không ngủ?”
Sango giật mình. Cô nhìn Kikyou rồi lại nghiêng đầu ngắm từng ánh đèn mờ ảo của đô thành. “..ngủ không được.”
Kikyou chống tay lên ban công, vén mái tóc rối bù. “Cô lo à?”
Sango nhún vai rồi lại thả lỏng người “.. có lẽ.. Tôi không biết mình có vượt qua kì thi thử ngày mai không?” Mắt cô đăm chiêu nhìn xa vời. Lòng cô bộn bề trăm nỗi ưu tư. Ngày mai là thời khắc quyết định. Cô nhận ra rằng để cứu Kagome, ngày mai là con đường duy nhất. Nhưng.. nếu lỡ cô trượt thì sao? Phần trăm hi vọng trở về cuộc sống cũ sẽ mất hết.
“Cô chắc chắn sẽ trượt!”
“Cô!” Sango mở tròn mắt nhìn Kikyou.
“Chắc chắn sẽ như thế nếu cô vẫn đứng giữa hai lối đi”
Sango im lặng.
“Tôi sợ ..mình không thể....”

“Cô không thể làm gì nêu cô không làm gì” Kikyou ngẩng cao đầu, nói rõ từng lời. .
Ngạc nhiên..
..........
“Kikyou!”
“Huh?”
“..Cô thay đổi nhiều quá! Suýt chút nữa tôi không nhận ra cô” Cô dịu dàng nhìn cô tiểu thư Higurashi.
“Thế à?” Kikyou nhíu mày, tự đánh đố chính mình. “Bây giờ tôi mới nhận ra rằng, tất cả những gì tôi học qua sách vở về cuộc đời không đủ để tôi tồn tại... Vạn vật biến đổi đến chóng mặt. Thậm chí một giây sau đó tôi cũng không biết mình sẽ ra sao. Khi xưa, thời gian đối với tôi là sự chờ đợi. Giờ đây tôi phải tự lao vào để giữ lấy thời gian cho mình. Buồn cười quá nhỉ?” Cô cười khẩy.
“Đáng sợ thật !”
“??”
Sango tặc lưỡi “Cái gia tộc đó.. đáng sợ thật ! “ “Nó có thể sinh ra một con người cũng có thể sinh ra một ác quỷ “
“Thế tôi là gì?” Kikyou tò mò.
Sango mỉm cười “Giờ cô là con người rồi!”
“Thế lúc đầu là gì?”
“Lúc đầu cô không tồn tại , sống mà như không sống. Đó không phải là con người!”
“Con người rất phức tạp. Có thù hận, có yêu thương, có tham vọng và cả sự bao dung. Con người luôn đấu tranh thậm chí là với chính đồng loại để sinh tồn. Kikyou hôm nay đã hiểu được điều đó !”
“Cám ơn . Nhưng đổi lại tôi đã trả giá rất nhiều thứ !” Kikyou nhìn tận bầu trời vô hạn , buồn mênh mang.
“Trên đời này không có gì cho không đâu. Luật đổi chác. Hiển nhiên thôi !”
........
“Trăng hôm này sáng nhỉ” Kikyou nheo mắt nhìn lên không.
“Uh, có lẽ Kagome giờ cũng đang ngắm trăng. Cậu ấy rất thích ngắm hoa dưới trăng. Thường thì sẽ kèm theo một bài hát trong những đêm đó. Không biết hôm nay cô ấy hát bài nào nhỉ?”
“Ngày mai cô sẽ biết thôi.”
“À, Kikyou.. có một chuyện tôi cần nói với cô.....”

~~ Sáng hôm sau
~~“Này, cậu đem theo lý lịch chưa?”
“Rồi!”
“Hình?”
“Rồi”
“Kẹo?”
“R... làm gì?” Cô nàng với mái tóc cột cao quay ngoắt sang hỏi Miroku
“Giúp cậu trấn tĩnh” Nói rồi Miroku dúi vào tay Sango 3 cục kẹo gừng.
“..Cám ơn...” Sango nâng niu nó trên tay, không khỏi không xúc động. Cậu ta luôn như thế, ân cần chu đáo. Bỗng nhiên cô cảm thấy trống trải vô cùng. Có lẽ sẽ không cảm nhận được hơi ấm nơi Miroku một thời gian dài.
Hai người đứng lẳng lặng nhìn nhau.
“Sango, tôi....”
“SANGO! Xe buýt tới kìa!” Tiếng Inuyasha vọng vào.
“Ta đi thôi !” Miroku tặc lưỡi. Sango lặng lẽ gật đầu. Cô đang chờ đợi ở cậu điều gì?
“Feh, hai người làm gì lâu vậy?” Inu làu nhàu.
“Ba người ở nhà nhớ bảo trọng đó !” Sango nhìn họ đầy lo lắng.
“Coi nào, bọn tôi đâu còn con nít nữa ! “
“Uhm” Sango cố kìm nhũng giọt nước mắt lăn trên má. Cô quay sang ôm chầm lấy Kikyou.
“Tôi đi nha!”
Dáng Sango khuất hẳn sau cánh cửa xe. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi ngôi nhà của cô.
“Ta vào nhà thôi “ Miroku gọi
Kikyou đứng thừ người ra đó.
‘Hãy nhớ lời tôi. Đến khi cần, hãy đi tìm sơ. Rồi cô sẽ hiểu’
Sango đã thì thầm như thế trước khi ra đi. Bất chợt, cô cầm lầy mảnh ngọc, trầm ngâm
~~Flashback
~~.
“À, Kikyou.. có một chuyện tôi cần nói với cô.....”
“Có chuyện gì mà mặt nghiêm vậy Sango!”

Sango quay về phía Kikyou. Cô với tay rút miếng ngọc Kikyou đeo trên cổ ra.
“Sango?”
“Gia thế miếng ngọc này chỉ có mình cô biết?”
“Đúng, tôi không nói với ai. Mà có chuyện gì vậy?”
Sango hắt một hơi thật dài. “Vẫn có người ngòai cuộc – à không phải nói là người dưng nước lã với cô nhưng là người trong cuộc biết về mảnh ngọc này”
Kkyou biến sắc. “Cái....”
“Ai?” Mặt Kikyou đanh lại. Chuyện này rất hệ trọng.
“Đó là người mang trong lòng đức tin về Chúa. Người thờ phụng Chúa với tất cả lòng tin và hi vọng.” Sango dừng lại, ngắm nghía miếng ngọc, xoa nhẹ lên bề mặt nó. “..Bà là Đức Mẹ của chúng tôi . Là vị nữ thần che chờ cho chúng tôi suốt thời thơ ấu!”
“..Sơ Hikae?” Kikyou mơ hồ hỏi.
Sango rút cánh tay lại, nhìn Kikyou “Khi thời gian cho phép, hãy tìm sơ. Cô có lẽ sẽ tìm ra câu trả lời cho chính mình”
~~End Flashback
~Tại sao là sơ? Ý Sango là như thế nào? Tại sao sơ lại biết về mảnh ngọc này?
Kikyou quanh quẩn với chính suy nghĩ mơ màng của mình.
“Này! Hồn Kikyou về đi “ Kikyou chớp mắt. Năm đầu ngón tay to khỏe xòe trước mặt cô. “Ah”
“Nah, cô bị gì vậy?”
“Không... không có gì!” Cô cố che đi nỗi hoang mang trên gương mặt.
“Vào nhà thôi !” Inu thở dài, quay ngoắt người đi.
“..Inuyasha..”
“Heh?”
“.... Sơ.. sơ Hikae là người thế nào?” Kikyou ngập ngừng hỏi. Cô không muốn tạo quá nhiều lo lắng cho họ. Hơn nữa, cô không muốn Inu nghĩ rằng cô đang thăm dò họ.
“Sao cô lại hỏi vậy?” Inu hơi nghiêm nét mặt.
“Không.. chỉ là Sango kể rất nhiều về sơ nên tôi tò mò”
Inu thọc sâu vào mắt cô như đưa ra một sự nghi vấn. Vài giây sau, Inu khẽ cuối đầu, thả lỏng bờ vai . “Sango nói thế nào thì sơ thế ấy” Nụ cười nửa miệng hiện trên mặt cậu.
‘Một Đức Mẹ ?’ Kikyou bỗng bật cười khe khẽ. “Thật sao?...”
Có lẽ giờ vẫn chưa là lúc tìm căn nguyên của câu chuyện này....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận