Sesshou chớp mắt. Kí ức ấy lại trở về. Kí ức đáng ghét ấy...
Anh nhăn mặt. Tiếng gõ cửa liên tục khiến anh khó chịu.
“Có chuyện gì?”
“Thưa.. nhân viên mới đang đợi giám đốc ở phòng nghỉ ạ”
“Được rồi!”
Tiếng bước chân đi xa dần. Sesshou hắc một hơi thật dài rũ hết vết bụi quá khứ trong lòng. Đã không còn đau đớn... đã không còn hy vọng. Con tim anh đã chết từ rất lâu, rất lâu rồi. Sesshou của hiện tại không biết nước mắt là gì. Khi con người khóc, họ sẽ phơi ra điểm yếu của chính mình. Anh sẽ bị đánh gục bởi giọt nước mắt của chính mình. Khóc... là mất tất cả.. mất tất cả mọi thứ anh đang nắm giữ. Quyền lực.
Sesshoumaru nhìn xấp lý lịch nhân viên mới. Có một người khiến anh chú ý. Anh chăm chú vào một tờ.
“Mizu Kagemi?” ‘Lạ thật! Cái họ này....’ Sesshou bước nhanh về phía cửa.
‘.. anh đã gặp ở dâu rồi?’
“Chào giám đốc!” Một loạt hơn hai mươi người cúi thấp đầu khi cánh cửa mở toang. Sesshou lạnh lùng tiến vào. Anh đảo mắt khắp phòng. Những nhân viên mới khá trẻ... .....
“Chúc mừng các vị đến với tập đoàn Taisho chúng tôi. Những con người đứng ở đây đều là những người có đủ năng lực và sự đam mê. Tôi hi vọng các vị sẽ giúp cho tập đòan Taisho ngày một lớn mạnh. Hãy hết lòng cống hiến tài năng cho chúng tôi, các vị sẽ không bất mãn. Thay mặt tập đòan tôi tin như thế. Và....” Anh nhấn mạnh
“Tôi không mong bất cứ một hành động nào đi ngược lại với lợi ích công ty này....”
Đám đông bất chợt xôn xao khẽ.
“Mizu Kagemi?” Sesshoumaru gọi tên. Anh cần biết con người này. Ngay lập tức, một dáng người mảnh khảnh với mái tóc hạt dẻ bước ra khỏi nhóm nhân viên thuộc tổ thiết kế, cúi đầu trước mặt anh.
“Không cần cúi thấp đầu!” Anh ra lệnh. Người nhân viên từ từ đứng thẳng dậy. Sesshou sửng sốt khi cặp mắt ngọc bích nhìn thẳng vào anh. Anh bỗng chợt thấy khó chịu ! Cái ánh mắt đó....
“Hãy làm tốt công việc của anh !”Anh chợt đanh giọng rồi quay người hướng thẳng ra cửa.
Anh ghét cái nhìn đó.
“Kenya!”
“Vâng, giám đốc?” Một người đàn ông quá tứ tuần với đôi mắt xanh sâu thẳm trả lời.
“Điều tra lai lịch Mizu Kagemi cho tôi!”
“Vâng!”
Tiếng bước chân vội vã rời khỏi dãy phòng... vội vã cho những con người lẩn tránh chính mình....
“Mặt nạ kiêu hãnh ấy sẽ sớm vỡ nát thôi, Sesshoumaru Taisho!” Nụ cười nửa miệng...
Chiếc đầu bút gõ xuống bàn đều đặn.
“Giải quyết xong chưa?” Chất giọng ồm vang lên lạnh ngắt.
“Vâng, lý lịch của hắn đã được che đậy cẩn thận!”
“Sesshoumaru! Ngươi cao tay lắm nhưng... vẫn còn non quá.” Tiếng cười đắc thắng xé toạt sự ngột ngạt của căn phòng đi.
“Tìm được tung tích người kia chưa?”
“.. Chúng tôi đang bắt đầu lần theo dấu vết của mười tám năm trước...”
“Ngươi lui ra đi, Onigumo”
“Vâng”
Tiếng cửa phòng khép lại.
Cộp. Cộp.
Đầu bút vẫn gõ đều đặn như tiếng báo hiệu bắt đầu trận chiến.
Hắn ngả người ra ghế, cười chếch môi
“Chốt thí thì vẫn là chốt thí.!”..
~~Tiếng đàn violon réo rắt vang lên. Cả không gian chìm trong âm thanh dịu ngọt của nó. Kikyou láy từng nốt nhạc khéo léo, nét mặt thanh thản.
“Bản Canon à?” Giọng Inuyasha vang lên vừa lúc bản nhạc kết thúc. Cậu đứng tựa người vào tường, đầu vẫn nghiêng nhẹ như đang thưởng thức khúc độc tấu này.
“Phải, anh cũng biết về bài này sao?” Kikyou hạ cây vĩ cầm xuống, cất vào trong hộp.
“Feh, tôi không đủ trình độ đâu. Chỉ là.. đây là bài mà Kagome rất thích” Giọng cậu trầm xuống.
Kikyou mỉm cười, xoa nhẹ cây đàn “.. Đây là bài tôi rất thích..”
“Tôi không ngờ hai người lại có nhiều điểm giống nhau như thế!!” Cậu thật sự rất ngạc nhiên. Giống về bề ngoài, nay sở thích cũng vậy.
Nét mặt Kikyou rạng rỡ “Ước gì cô ấy là chị em sinh đôi với tôi”
Inu phì cười “Ngốc ạ! Ai lại đi thay đổi quá khứ mình vì một phút nhất thời”
“......”
“Sao cô im lặng vậy?”
“.... Inu này”
“Huh?” Cậu ngẩng nhìn ánh mắt đen sâu thẳm.
“.. Anh.. chưa bao giờ nói về mình cả...”
“Hở?” Inu hơi ngạc nhiên.
“Trong bốn người, anh là người ít nói về mình nhất. Vì sao thế?”
“Feh, việc gì cô phải để ý đến những chuyện đó?” Cậu làu bàu “Rõ chán!”
“... Nhưng ta là bạn, đúng không?” Ánh mắt chân thành.
Inuyasha tròn xoe mắt. Cậu cố né tránh đi đôi mắt đen láy đang nhìn đối diện cậu. Quá khứ? Cậu có quá khứ sao? Mỗi lần bước chân tìm ngược về hồi ức, màn trắng xóa lại phủ đầy không gian, che lấp tất cả. Mọi thứ đều mờ ảo, đều không thực. Cha cậu là ai? Mẹ cậu như thế nào? Không biết.
Nhưng liệu biết rồi thì sẽ ra sao? Cậu sẽ chạy lại ôm chầm lấy họ sao? Hay cậu sẽ nguyền rủa, óan hận họ?
Inuyasha cúi thấp đầu. “Tôi còn không biết rõ chính tôi thì biết nói gì đây?” Nụ cười chua chát thoáng qua trên môi. Ánh mắt không chút hận thù, không chút đau khổ. Chỉ là ánh mắt của người vô lối.
Bốn bề lạnh ngắt. Suốt vài phút sau, không ai hé môi một lời.
“Tôi không biết con đường của Sango, Kagome, Miroku ra sao. Thậm chí không biết chừng họ cũng đang như anh... nhưng...” Kikyou tiến lại gần sát Inu. “.. cuối cùng chỉ có một con đường đến đích. Có thể lối đi sẽ khác nhau nhưng tất cả đều gian nan.”
Kikyou thở mạnh “Con đường tôi chọn không thấy ánh sáng trước mắt, chỉ biết dựa vào niềm tin chính mình để bước tiếp. Vì thế tôi không dám kéo anh và họ vào lối này. Tuy nhiên tôi mong rằng hướng đi chúng ta sẽ cùng về một điểm kết thúc” Kikyou mỉm cười hi vọng.
“Cho nên.... khi nào anh hiểu được mình .. có thể nói cho tôi nghe : Anh là ai.. được không?”
Inu trơ mặt ra. Cậu như một tên ngốc đứng trước một con người đã thật sự trưởng thành.
Inu cười nửa miệng “Feh, cô thay đổi nhiều quá!”
“Anh dạy cho tôi đấy!”
“Tôi không làm điều to tát thế đâu” Cậu đút hai tay vào túi áo, tồi thở dài “Ừ... đến lúc đó.. cô là người đầu tiên tôi kể cho nghe!” . Cười.
“Hứa chứ?” Kikyou đưa ngón tay út lên.
“Hứa!”
Một lời ước hẹn....