Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng


Trời bắt đầu tối hơn. Cơn gió thổi ào ạt, lay chuyển những nhánh cây yếu ớt, mong manh. Bên ngoài không gian vẫn rộn lên vì nhịp sống sôi động của thành thị nhưng tại gia tộc Higurashi, sự sôi động đã chuyển thành một không gian nhốn nháo, thời gian như căng ra từng giây từng phút.
Trong căn phòng tối trống trải, một người đàn ông ngồi trên ghế xoay nhắm nghiền đôi mắt, khuôn mặt vẫn gợi nét ưu tư sầu não. Phải ưu tư sầu não vì tham vọng của chính mình.
Đột nhiên đôi mắt ấy mở to trong sự tức giận, ông đập tay xuống bàn, tiếng động như muốn phá vỡ bức tường mà vỡ tung ra ngoài.
“Tại sao lại có chuyện đó!” Ông ta hét lên giận dữ. “Nó chỉ là một con bé chân yếu tay mềm, vậy mà ngươi lại để nó trốn mất.”
“Thưa ông chủ! Quả thật tôi đã cho người tìm kiếm nhưng không thấy vết tích tiểu thư ở đâu cả!”
Một người đàn ông cúi đầu thấp trước mặt vị chủ tjich của tập đoàn Higurashi, nói từ tốn.
“Onigumo! Ngươi theo ta bao năm rồi mà vẫn không biết tính ta sao! Ta gia hạn cho đến 4 giờ chiều mai, ngươi phải đem được tiểu thư về, nếu không đừng trách sao ta vô tình!” Giọng ông rung lên lời cảnh cáo như tiếng sấm đập bên tai. Câu nói lạnh lẽo như nuốt chửng cả không gian chết lặng đang muốn gào lên .
“Vâng, thưa ông chủ!” Onigumo trả lời lặng lẽ, rồi từ từ bước lui về phía sau. Đóng nhẹ cánh cửa, ông ta dựa người vào tường, miệng nhếch một nu cười nham hiểm “Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi...ông chủ ạ!”
~Cùng lúc đó, những người hầu cũng đã nghe được loáng thoáng sự việc. Họ bàn tán xôn xao dưới nhà bếp.
“Tôi nghe nói tiểu thư đã trốn đi rồi!” Một cô hầu gái nói
“Cô có biết nguyên nhân không?” Một người khác hỏi.
“Không biết nhưng chắc có liên quan gì đó đến gia tộc Taiyoukai!”
"Sao?Ý cô là cái anh chàng hoàng tử băng giá Sesshoumaru ấy à?” Cô kia rít lên ngạc nhiên.
“Ừ, sáng hôm nay tôi bưng trà lên thì thấy ông chủ đang bàn nào là ‘lễ đính hôn’ 'nhà hàng' gì đó với chủ tịch gia tộc Taiyoukai” Cô hầu gái lại tiếp tục.
“Vậy chắc là tiểu thư không muốn kết hôn rồi! Mà cũng---”
“Mấy cô rảnh quá nhỉ!” Một giọng nói ồm ồm vang lên. Cả nhóm giật bắn mình quay lại “K--Kaede-san!”
Bà Kaede chậm rãi bước vào, đảo mắt nhìn mấy cô người hầu đang lắm lời “Chuyện đó là việc riêng của ông chủ, ai cho phép mấy cô bàn tán. Việc làm thì lo chưa xong mà dám đứng đây xì xầm hả?”
“Xi--xin lỗi, Kaeda-san!” Họ nói lí nhí
“Mấy cô muốn nghỉ việc hết phải không?” Kaede lớn giọng quát.
“Không ạ! Chúng cháu đi làm việc đây!” Họ đồng thanh rồi tản ra ai làm việc nấy.
Kaede thở dài mệt mỏi, bà nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời giờ đã tối hẳn, ánh trăng đêm nay cũng không trong như thường lệ, dường như nó muốn tiên báo trước một điều gì đó rất khủng khiếp rồi sẽ xảy ra với cái nhà này.
~Flashback
~~“Chạy đi!Kikyou!”
Kikyou mở tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói của Keade. Cô ngẩng lên, há hốc mồm “Vú--vú nói sao?”
Kaede thở dài nhìn Kikyou nghiêm nghị “Con không thể tiếp tục ở tròn cái nhà này nữa! Con không phải là một món đồ! Con hãy trốn đi! Đi thật xa, đến nơi mà con muốn ở, làm những gì con muốn làm. Đừng trở thành con chim đời bị nhốt trong cái lồng này, Kikyou!”
Kikyou dụi mắt “Nhưng..nhưng vú sẽ ra sao?”
“Đừng lo cho ta! Ông ấy không dám làm gì vú đâu! Vú đã làm việc cho cái nhà này gần 3 đời rồi!Ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, con đừng lo” Bà vừa nói vừa vuốt tóc Kikyou. “Lát nữa xe chở vật dụng cũ sẽ tới đây như thường lệ, con hãy trốn sau xe, nó sẽ đưa con lên khu rừng phía sau thành phố.”......
“Chào bác Kaede!” Người nhân viên chở hàng mỉm cười vui vẻ.
“Chào cháu! Sao công việc thế nào?”
“Vẫn tốt ạ! Tháng này vẫn như cũ chứ bác?”
“À, vẫn thế nhưng...hôm nay mấy thùng hàng hơi nặng, người giúp việc thì bận hết rồi! Ta đã già, cháu cảm phiền vào trong lấy ra giùm bác nhé!” Kaede mỉm cười hiền hậu.
“Được ạ!” Người nhân viên gật đầu rồi đi về hướng sau căn nhà bếp.
Kaede dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng người nhân viên khuất đi. Bà quay lại hướng ra cửa phòng ngủ của mình, khẽ gọi “Kikyou! Ra đây nhanh lên!”
Kikyou lấp ló bước ra, mắt nhìn đảo khắp khu vườn. Kede kéo cô lại rồi đẩy lên phía sau xe “Nhanh lên, trốn đằng sau mấy cái thùng!”
Kikyou vội vã trèo lên, đầu óc hiện giờ trống rỗng cô chỉ biết làm theo lời vị vú nuôi của mình. Ngồi im lặng sau xe, Kikyou thở từng cơn nặng nhọc, tay cô ghì chặt cái áo choàng.
“Cháu đi nhé! Kaede-san!” Tiếng người nhân viên vang lên
Chậm chạp, tiếng máy xe nghe mỗi ngày một rõ rồi Kikyou thấy cả xe như đang lắc lư theo cơn gió bão chiều hôm. Xe đã lăn bánh....và cũng có nghĩa là cuộc chốn chạy của cô bắt đầu, nghĩa là cô phải tự lo liệu cho bản thân và nghĩa là cô sẽ được tự do.
Kaede lẳng lặng nhìn chiếc xe mất hút phía cuối đường. Mắt bà nhíu lại lộ vẻ buồn rầu, quay lưng lại Kaede chợt bước giật ngược khi....
“Sao bà có vẻ hoảng hốt khi thấy tôi thế?” Một tiếng nói lạnh băng cất lên.
“O--Onigumo..... Ông làm gì ở đây!” Kaede trả lời trong sự sợ hãi.
Onigumo nhíu mày nghi ngờ, hắn nhìn Kaede chằm chằm như đang dò hỏi điều gì. Bất chợt...
“Onigumo-SAN!!!!” Một người trai trẻ vừa chạy vừa hét lớn, dừng trước mặt Onigumo, anh ta thở mệt nhọc.
“Có chuyện gì thế, Tasuki?” Onigumo hỏi cáu gắt.
“Tiểu--tiểu thư mất tích rồi!” Tasuki nói chậm rãi.
Kaede chợt giật bắn mình khi nghe tin đó. Bà không ngờ lại bị phát hiện sớm đến thế.
“CÁI GÌ??” Onigumo hét lớn “ Ngươi nói sao?”
“Tôi---tôi đem quà của ngài Taiyoukai đến cho tiểu thư nhưng không thấy tiểu thư trong phòng, tôi đã cho người hầu tìm khắp nơi nhưng không thấy!” Anh ta trình báo.
“Sao...lại có chuyện đó” Ông ta nhíu mày, nghiến răng. Chợt, hắn quay ngoắt người lại theo hướng chiếc xe vừa đi không lâu.... “Có khi nào...” Ông ta lầm bầm “Tasuki, lập tức cho người đuổi theo chiếc xe đó! Nhớ, đừng có làm náo động căn nhà lên! Ta sẽ theo sau!” Hắn ra lệnh.
Mặt Kaede đẫm mồ hôi “Nguy rồi! Làm sao đây!” Ba nghĩ. Nhưng..
“Kaede!” Giọng Onigumo chợt vang lên.
“Heh?” Ba ngẩng lên lo lắng.
“Bà làm sao thế? Sao mặt tái mét thế kia?” Onigumo hỏi ngờ vực.
“Không---không tôi -tôi ..chỉ vì tôi lo cho tiểu thư thôi!” Kaede tìm cách chối băng. Hắn nhìn Kaede ngờ vực “Bà hãy đi quản mấy người hầu đừng để họ náo động lên!”. Nói rồi hắn quay người bỏ đi......
~~End Flashback
~Kaede thở dài, nhìn xa xăm. ‘Con bé không biết ra sao! Nếu như hôm nay Onigumo trở về tay không thì có lẽ con bé đã thoát được hay...là vì nó gặp nạn?’ Nghĩ đến đó, lòng Kaede như thắt lại. Liệu bà có làm đúng không khi để cho Kikyou bỏ trốn? Một con bé tay yếu chân mềm thì xoay sở ra sao? Nhưng nếu không đi thì cuộc đời của con bé rồi cũng như phu nhân bị cầm tù trong cái nhà này như một món đồ. Không! Bà không thể để cho việc đó xảy ra thêm một lần nữa... Dù phải trả giá bà cũng quyết không cho Kikyou trở về ngôi nhà này.
Kaede thở dài một lần nữa rồi ngước nhìn ánh trăng “Kikyou, giờ này con ra sao rồi?”.........
Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui