~Tiếng gót giày bước nặng nề, giẫm đạp lên đám cỏ gai. Tiếng dế rít mãi trong từng bụi cây. Không gian chết lặng càng khiến âm thanh rền vang. Tối. Đó Dưới vấng trăng sáng, những bia đá phơi ra sắc trắng hếu rợn người. Một chiếc bóng ngả dài trên nền đất lạnh giá.
Người ấy dừng lại bên ngôi mộ cuối dãy. Cánh hoa trắng đã úa tàn...
“Shirosa...” Bàn tay rung rung chạm nhẹ lên bia mộ.
Đóa hoa đã mất đi màu trắng tinh khiết ngày nào, rũ rượi giữa gió tang.
Rất nhỏ.... Hồi chuông nửa đêm.
Mạnh hơn. Tiếng chuông gọi người đã khuất..
“Xin lỗi --- ta -- không thể đến thăm em thường xuyên”. Lặng lẽ người đặt bó hoa bách hợp bên ngôi mộ. “Loài hoa em thích đây ---“
Gió bỗng bạt mạnh, kéo rũ rượi mái tóc che đi gương mặt. Tiếng gió gào thét hay tiếng lòng nơi người ở lại?
“Ta là kẻ cô độc nhất thế gian. Em vẫn thường nói thế ---“
........
Gió quất mạnh.
“Giờ đây, ta vẫn thế.. và mãi mãi thế...”
Vành chuông rung từng bậc. Tiếng gào thét của cơn phẫn nộ. Người ra đi hay người ở lại?
“Ta đã chết từ ngày em ra đi..”
Âm chuông phả mạnh. Tiếng chuông thời gian. Từng nhịp đong đưa .. đong đưa. Tất cả sẽ được xóa nhòa? Tội lỗi. Oán hận. Đau thương.
“Ta đã mất tất cả”
hồi chuông thứ năm
Khúc ngân vút lên cao. Không ai nghe thấy. Những gì nơi đây đã chìm trong cát bụi. Con người thường không dám nhìn về quá khứ -- khi nó là những gì xấu xa...do chính bản thân tạo ra..
Con đường về cõi âm. Chết là kết thúc.Vì thế không ai tìm về nơi đây? Hay sợ phải tìm về đây?
Một khúc tang thương cho những linh hồn. Chết không là gì với sự lãng quên. Loài người là sinh vật duy nhất biết đến sự lãng quên?
Khúc ca cho người ở lại. Cái chết trói buộc những nỗi đau bất tận. Con người sẽ giữ chặt quá khứ -- khi vết thương do người khác gây nên...
Hồi thứ mười
“Hận“
“Ta hận kẻ đã cướp đi em “
Âm chuông mười một
“TA HẬN !!”
DING DONG.
Lần điểm cuối cùng. Mười hai tiếng chuông đêm.
Bán cho cháu hai cân thịt !”
“Ô, Kagome đấy à ! Sao hôm nay đi chợ sớm thế cháu?” Bác hàng thịt với lấy miếng đùi ngon nhất. Lúc nào phố chợ này cũng ưu ái cho ngôi nhà nhỏ xinh mồ côi đó.
“Hôm nay không ai ở nhà cả. Cháu phải về sớm” Kikyou trả lời. Cô đã quen với việc bị nhìn nhầm là Kagome. À không, phải nói là cô đang đóng vai cô ấy. Nếu cái tin Kagome mất tích mà bị xôn xao bàn tán thì sẽ rất phiền. Hơn nữa cô không thể ở nhà họ “vô danh” được.
Nghĩ lại thật buồn cười. Cuối cùng, cô và Kagome đã hoán đổi vị trí cho nhau như một qui luật sắp đặt sẵn. Kikyou nhìn quanh khu chợ. Cô đã quen hết tất cả những người buôn bán ở đây. Đủ mọi loại người. Họ dân dã, lắm lúc cũng nói chuyện bỗ bã, nhưng họ nghĩ sao nói vậy. Chân chất, vui vẻ và cũng rất ồn ào ....
“Này này tôi đã bảo ông xê cái giỏ rau ông qua bên kia mà. Chỗ này tôi để trứng.!!” Một bà cô đãy đà chỉ trỏ vào ông hàng rau ‘lau sậy’
“Gì-- gì chứ ! Bà có đăng kí chỗ này không mà đòi chiếm hết chỗ. Cái người đã như thế rồi mà còn ham chiếm --“
“ÔNG NÓI CÁI GÌIII???”
“Trời ơi hai người có thôi đi không !” Bác hàng thịt cười ha hả. Những người bán xung quanh cũng bắt đầu phá lên cười. Một cảnh quen thuộc ở cái phố chợ bình dân này.
“Này Toka, ở nhà ăn rau mãi không có chất đâu! Rước bà Kake về bả nhồi trứng cho ông thêm thịt thà chút!!” Bà chị bán tạp hóa đối diện phe phẩy cây quạt mo, rung đùi mỉa mai.
“Cái bà kia ! Ế chồng thì đừng có mà xách mách chuyện người khác nhé ! Tu ba đời tôi cũng không lấy cái ông ‘que củi’ này đâu !”
“Này câu đó tôi phải nói với bà đó! Tôi thà ăn chay mười năm còn hơn lấy bà béo về nhà!”
“ÔNG NÓI AI BÉO HẢ?” Bà Kake nhéo lỗ tai, mồm nghiếng răng.
“ỐI ! ỐI !!!”
Cả chợ phá lên cười. Sáng sớm nào cô cũng được xem kịch cả. Chưa bao giờ có nhưng khoảng thời gian cô được cười thoải mái như vậy. Họ là những người vô học, đôi lúc hơi lôi thôi nhưng trong mắt cô họ còn hơn cả trăm người học thức giả dối bạc nhược. Những con người xóm chợ đối với nhau bằng tình. Cãi vã thế đấy nhưng khi hoạn nạn, họ sẵn sàng giúp đỡ nhau không tính toán. Cái thế giới ngày xưa cô sống có được như vậy không? Hay là khi con người ta càng học cao thì tham vọng càng lớn, cái tôi càng nhiều để rồi chôn vùi thứ gọi là tình thương? Kikyou nhìn khung cảnh náo loạn, lộn xộn trước mắt cô với đôi mắt dịu dàng nhất.
“Đây hai cân rưỡi đây !”
“Ơh, cháu mua hai cân thôi mà!”
“Chậc, cho mấy đứa thêm nửa cân bồi dưỡng đấy. Dạo này mặt đứa nào đứa nấy y như đám tang vậy. Gầy gò hốc hác!” Bác hàng thịt cầm tẩu thuốc ngậm , hít lấy hít để.
Kikyou ngỡ ngàng rồi mỉm cười nhìn người đàn ông lực lưỡng trước mặt. Đôi mắt chân chất này lại có thể thấy những điều mà kẻ đứng trên cao không bao giờ nhận ra.
“Cám ơn bác..”
Nếu được chọn lựa sinh ra một lần nữa. Có lẽ cô vẫn sẽ chọn cuộc sống như hiện tại...
Bước khỏi khu chợ, Kikyou quyết định dạo quanh công viên một lúc. Dù sao vẫn còn sớm, hiếm khi cô được ra ngoài nhiều, thế nên sao không tận dụng thời gian? Chắc rằng khi về cô sẽ bị Inuyasha cằn nhằn mất thôi. Kikyou tủm tỉm cười khi nghĩ về anh chàng ngốc nghếch đó. Bất giác có chút gì e thẹn phớn trên đôi má hồng. Gần đây cô không còn tự nhiên khi đôi mắt vàng ấy nhìn chăm chăm. Nó khiến cô ngượng ngùng. Cứ cảm giác nêu cô đối mặt nhìn thẳng lại cậu ta thì má sẽ ửng đỏ như quả gấc mất.
“Mình sao thế nhỉ!!” Kikyou đập đập tay vào trán. Bất giác cô quẹo vào một góc đường nhỏ vắng người. Nhưng rồi cô lại nhớ về một việc khác. Cô vuốt cằm nghĩ ngợi. Lần đầu tiên gặp Inuyasha cô đã có cảm giác là lạ. Nhất là màu mắt... Hình như nó rất giống ....
“ỐI !” Hai tiếng kêu đồng loạt vang lên. Kikyou ngã nhào về đằng sau. “Đau quá !” Kikyou rên rỉ. Cô chống hai tay khó nhọc đứng lên. Trước mặt cô là một người phụ nữ đã quá tứ tuần. Bà mặt bộ đồ sơ xanh đen, nét mặt đang nhăn nhó vì cú ngã vừa rồi. Cô vội vã đỡ bà dậy.
“Ta xin lỗi!” “Cháu xin lỗi!”
Kikyou hấp tấp nhặt những trái cam lăn tròn trên mặt đường vào giỏ. Cô vui vẻ đưa lại chiếc giỏ cho bà. Nhưng khi hai đôi mắt chạm vào nhau cô đã không ngờ..
“Cám ơn ch---“
Kikyou giật nảy mình với tiếng rơi của những gì cô vừa nhặt lên. Đối diện cô là đôi mắt kinh hoàng lẫn sửng sốt. Trong cái ánh nhìn mở to đó còn chen chút sợ hãi tột độ. Kikyou cũng sững người đứng đấy nhìn vị sơ. Cô không hiểu gì cả..
“Phu nhân......” Trong cơn hoảng loạng, bà đã thốt khẽ thành lời nỗi lòng của mình. Bà quỳ sập xuống. Cả người run lên.
Kikyou lúng túng không biết làm sao. Chưa bao giờ chạm phải tình huống như thế này, cô đứng thừ như khúc gỗ. Nhưng khi vị sơ run mỗi lúc một nhiều, cô bắt đầu lo sợ.
“Sơ có sao không ạ? Có cần cháu đưa sơ đi đến bệnh viện không?” Kikyou hoảng sợ ngồi xuống cạnh bà.
Giây lát sau, người phụ nữ choàng tỉnh khỏi cơn mê, mồ hôi chảy dài từ vầng trán, bàn tay lạnh ngắt. Bà chớp mắt liên tục, miệng ú ớ “Kh--không.. ta kh--không sao cả... Chỉ là-- chỉ là ta hơi bị chóng mặt.”
Một thoáng phân vân cô tìm được nơi ánh mắt đã phai nhạt vì năm tháng. Dường như một sự đấu tranh gay gắt đang diễn ra sâu tận sau ánh nhìn đó. Một hồi lâu sau, cô được trả lời bằng nụ cười gắng gượng.
“Ta không sao!” Bà trả lời như một người mê sảng. Bất chợt, bà siết chặt bàn tay nhỏ bé của Kikyou. Đôi mắt bà trở tha thiết. Kikyou cảm thấy hơi dè dặt. Nhưng những gì bà thể hiện lúc này khiến cô mang một tâm trạng khó tả. Bi thương.. tội lỗi.. mừng rỡ... dường như có rất nhiều điều ẩn sau con ngươi này !
Tay bà run bần bật với đôi mắt mở to hoảng hốt khi hình dáng người thiếu nữ kia đứng trước mặt bà. Phu nhân...
Ngực bà muốn vỡ tung ra. Bà đang mơ hay đây là sự thật? Đã bao năm hình ảnh của người bà giữ chặt trong những cơn mê, giờ đây nó lại hiện hữu trước mặt bà. Là một con người bằng xương bằng thịt. Toàn thân bà không còn chút sức lực, dường như cái kinh hoàng khiến bà như sắp sửa khụy xuống.
Bà quỳ xuống như lời tạ tội với Người. Cổ họng nấc nghẹn phát ra những âm thanh rên người.
‘Định mệnh... Đúng là định mệnh....’
“Bác có sao không ạ? Có cần cháu đứa bác đi đến bệnh viện không?”
“Bác ơi !” Cái lay mạnh của cô gái kéo bà ra khỏi cơn mê tội lỗi. Bà chớp mắt như vừa tỉnh dậy. Bà ngước nhìn gương mặt thanh tú trước mặt.
‘Là thật sao?’ Đôi mắt sơ ngấn lệ.
“Trời ơi....” Đôi vai sơ buông thỏng.
Kikyou nhướng mày khó hiểu. Tại sao bà lão lại xúc động đến như thế? Cứ như cô và bà đã quen nhau từ xưa vậy. Bất chợt cô giật nảy mình khi cảm giác một lực siết mạnh nắm lấy tay cô. Cô hơi sợ...
“Sơ..?”
“Ta-- ta hơi mệt . Con có thể đưa ta về nhà không?” Từng tiếng khó khăn được nói ra.
“Để cháu-- cháu gọi xe cho sơ về?” Cô không muốn theo người lạ mặt. Ánh mắt của bà làm cô sợ. Có cảm giác như cô sắp phải chứng kiến một điều gì đó tội lỗi nơi con người này vậy.
“Không, không cần. Xe cũng không thể đưa ta đến đó.. Ta không muốn nới phụng Chúa bị quấy rầy “
“Sơ?” Kikyou chớp mắt ngạc nhiên.
“Phải -- một người thợ phụng Chúa.” Bà nhìn cô với ánh mắt trìu mến. Dần dần bà đã trấn tĩnh được lý trí.
Kikyou lưỡng lự... Cô có nên đi không? Làm sao cô biết được bà nói dối hay không? Nhưng trong cô ở một góc nào đó lại lối kéo khiến cô muốn đến nơi thờ phụng Chúa này. Có nên tin không?
“Được chứ?”
Một lời cầu khẩn thiết tha từ bà càng khiến sự tò mò của cô tăng gấp bội.
“Cháu sẽ đưa sơ về!”
“Tốt quá..” Một nụ cười mừng rỡ nơi bà.
‘Xin Chúa hãy cho con được rửa tội đồ mình gây ra. ’