Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng


Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên. Ánh sáng len giữa khe soi vào thánh đường. Cả không gian tối bưng nổi bật gương mặt Chúa dưới vầng sáng. Mảng sáng mở lớn dần theo tiếng cửa kéo dài, hướng thẳng về Người. Con đường ‘trắng’ chỉ là một lối nhỏ dẫn đến Chúa, bọc bởi bóng tối.
Tiếng giầy nện lên sàn khô khốc. Kikyou bỗng rùng mình. Cô cảm giác lạnh. Lạnh đến buốt xương. Thánh đường đây sao? Nơi ban niềm hạnh phúc cho con người là đây sao?
Cô nhìn quanh. Mọi thứ dường như đã quá cũ kỹ đến mục nát. Những dãy ghế bám đầy bụi. Mấy cánh cửa mang đầy mạng nhện. Tường bám đầy rêu. Dường như đã rất lâu rồi không ai đến đây nữa. Tại sao bà lão vẫn ở đây? Càng lúc sự nghi ngờ lẫn tò mò trong cô càng lớn.
“Ano... Sơ à, tại sao thánh đường lại tối như thế?”
Bà dừng chân, chậm chạp quay lại nhìn cô. “Vì chỉ trong bóng tối ta mới thấy ánh sáng”
Sơ mỉm cười rồi bước thẳng về Người. Cô nhíu mày khó hiểu. Ý sơ là sao? Kikyou ngước nhìn lên cao.
Vĩ đại quá!
Tượng Chúa cao và to. Đứng dưới Người cô cảm giác mình thật nhỏ bé. Gương mặt Chúa hiện rõ trong bóng tối. Kikyou giật mình
Cô chớp mắt nhìn trân trân. Cô có nhìn lầm không? Vì sao...
“Đấy là nét mặt của Người”
Sơ nhường như đoán được cô đang nghĩ gì.
“...Tại sao ạ?”
Sơ trầm ngâm . Bà đặt ấm trà xuống bàn , xoay nhẹ chiếc tách nhỏ “Vì.. có những tội lỗi Chúa không thể tha thứ !”
Kikyou nghiêng đầu khó hiểu. Tại sao sơ nói thế? Chẳng phải nơi đây cho con người rửa sạch những sai lầm hay sao? Vậy vì sao Chúa không thể tha thứ cho họ?

“Con không cần hiểu đâu! Lại đây uống tách trà nào”
Cô khẽ liếc nhìn sang bên trái. Ba chiếc tách đã bám đầy bụi. Hai chiếc đang ở trước mặt cô. Vậy là...
“Có năm người ở đây?”
Sơ ngừng tay châm trà, thắc mắc “Sao con biết?”
“Vì chỉ có mình sơ thì không cần đặt tới năm chiếc tách”
“Đúng vậy! Nhưng đã là của quá khứ. Bọn trẻ đã chọn những giấc mơ cho riêng mình.”
“Vậy là mỗi người mỗi ngã?”
“Không, chúng nó vẫn sống cùng nhau. Thỉnh thoảng có về thăm ta”
“Oh”
‘Khoang đã....’ Kikyou nhíu mày. ‘Một sự trùng hợp sao?’ Kikyou quay phắt nhìn lại sơ. Một nét buồn khổ mỏi mệt thấm nhuồm cả đôi mắt sơ.
“Sơ là...”
“Ta không ngờ lại gặp con nơi này Kikyou à!” Sơ cầm tách trà trên tay
‘Cái-- gì?’ Kikyou há hốc mồm “Làm-- làm sao-- sơ biết tên con?”
“Tại sao lại không? Con là---“
“Inuyasha đã nói cho sơ về con sao?”
Dòng nước nóng còn bốc hơi trà loang trên mặt sàn. Một sự kinh hãi hiện rõ trên mặt sơ. Kikyou giật bắn mình trước phản ứng của người. Cô lại cảm thấy sợ. Đây là lần thứ hai sơ Hikae có thái độ bàng hoàng đến vậy. Sơ đang che giấu điều gì sao? Tại sao nghe nhắc đến họ sơ lại bàng hoàng như thế? Và điều đó có liên quan đến cô?
“Sơ có sao không ạ?” Cô hỏi một cách rụt rè.
Hikae giật mình. Bà hốt hoàng lúi cúi nhặt những mảnh vỡ tách trà. ‘Chúng đã gặp nhau rồi sao? Chúa ơi! Người đang đùa với số mệnh bọn trẻ sao???’ Những mảnh vỡ rung lên vì đôi tay gầy guộc. Dần dần nỗi tuyệt vọng chiếm hết toàn thân sơ. Bà ngã khuyạ xuống
“SƠ” Mặt Kikyou tái đi. Cô nhảy nhào xuống. “Sơ, sơ ơi ! Sơ đừng làm con sợ ! Để con đi gọi xe cấp cứu” Cô cuống cuồng đứng dậy nhưng bàn tay ốm yếu của bà giữ chặt lấy Kikyou.
“Đ-đừng..” Sơ Hikae thở dốc nặng nề. “Ta.. ta không sao. Không cần gọi”
“Nhưng--“
“Không sao.. chỉ cần...” Bà ngập ngừng rồi xiết lấy đôi tay nhỏ bé nơi cô.
Đôi mắt bà ngấn lệ. Những cảm xúc hỗn độn...
Một lần nữa bà lại nhìn cô với ánh mắt này...
Cô lặng người nhìn sơ. Ánh mắt người là sao? Thật sự người muốn nói gì với con? Tại sao người lại im lặng? Tại sao?

Người cho con thấy gì nơi đôi mắt này?
Sự tò mò của cô đã đến cực hạn. Cô không thể về mà không có một câu trả lời...
“Sơ có chuyện muốn nói với con đúng không?”
Bà nảy mình, lập tức đôi tay Kikyou được nới lỏng. Hikae đã nhận ra phản xạ không thể kiềm chế của mình.
“Có chuyện -- đúng không.. sơ?” Kikyou nhấn từng chữ. Thật sự cô rất nóng lòng tìm nơi sơ một câu trả lời, dù là nhỏ nhất...
Cánh cửa cũ kỹ kẽo kẹt khép lại..
.. Lặng....
Nắng tắt đi, bóng tối phủ lấy hai dáng người nhỏ bé dưới Chúa. Trong sắc đen xám xịt, con người không thể nhận rõ mặt nhau.. nhưng vẫn nghe được trái tim mỗi người đập những gì. Người đang nhìn cô với đôi mắt của kẻ lẩn trốn dưới bóng Chúa.....
Sơ Hikae không chút biểu lộ rõ rệt. Một nụ cười buồn bã xuất hiện ... Sơ lắc đầu , vuốt nhẹ bàn tay cô. “Không có gì con ạ... Chỉ là .. con thật giống Kagome. Điều đó làm ta rất ngạc nhiên...”
“Oh” Cô hụt hẫng khẽ kêu. Đây không phải là câu trả lời cô mong đợi... và cô cũng không tin vào lý do này. Nhường như bà đang giấu một điều gì. Một bí mật khiến người thờ phụng Chúa ấy phải kinh hãi. Trực giác cho cô tin rằng nó liên quan đến cô.
“.. chỉ có thế thôi?” Cô hỏi lại như mong chờ thêm nơi sơ...
“---Phải....”
“....”
“.. chỉ có thế” Một câu trả lời dường như không được nghe thấy. Cổ bà nén lại từng tiếng nghẹn lòng. Bà nghiêng đầu sang một bên. Kikyou đang nhìn bà. Ánh mắt đó ra sao? Hờn giỗi? Trách móc? Hay.. hận? Hikae bấm chặt môi ngăn không cho dòng lệ chảy dài. Dẫu con bé có oán hận bà đến tận tim gan thì bà cũng không có gì để nói. Đôi bàn tay bà đã nhuốm đầy vết bẩn. Những dấu nhơ không thể xóa nhòa. Bà là một tội đồ dưới Chúa!
‘Thôi..con-- con về đi kẻo muộn! Để bọn nhỏ trông thì phiền đấy ! Cho ta gửi lời thăm tất cả chúng nó nhé ! “ Lẽ ra con bé không nên đến đây. Nó không nên đến nơi đây để chứng kiến sự xấu xa trong con người bà.
“---- Vâng...” Cô hắt tiếng thở dài cúi đầu chào sơ và quay về cửa sáng. Dáng người chậm rãi bước ra khỏi màn khuất nơi thờ phụng Chúa.
Kikyou ngước nhìn trời cao trong buổi sáng. Nắng đã lên cao, hương hoa phảng phất trong không khí. Những âm thanh trong trẻo nhất của ngày mới bắt đầu khúc dạo. Cô hứng nhẹ từng giọt nắng nhỏ trên lòng bàn tay. Sơ không muốn nói nhất định có lí do. Tuy nhiên, cô sẽ không bỏ cuộc...
“Sơ à...”

Kikyou chếch nhẹ người về sau, mỉm cười “Con sẽ quay lại thăm sơ.... Lúc ấy, sơ sẽ tin con chứ?”
Bà lặng người nhưng rồi cái gật nhẹ đã đáp trả cho câu hỏi úp mở nơi Kikyou.
Cô dịu dàng nhìn bà , đôi môi đỏ nở nụ cười hiền hậu, mái tóc áp sát vào khuôn mặt tươi trẻ.
Bóng người thiếu nữ khuất dần sau hàng cây. Ngay lập tức gió đột ngột chuyển hướng , cuộn lấy những chiếc lá vàng dưới bà. Một cơn gió lốc nhỏ thổi phăng tất cả những thứ điêu tàn của ngày hôm qua.
Bà đứng lặng nhìn. Cái buồn phủ lấy đôi mắt nâu..
“.. Con đã cầu nguyện dưới Ngài thật nhiều. Con đã thể sẽ nói ra câu chuyện ấy.. Nhưng .. cuối cùng.. con cũng chỉ là con người.... “
“Hỡi Chúa đó là số phận Ngài sắp đặt cho bọn trẻ sao?”
Có lẽ...Chúa không thể tha thứ cho những tội lỗi nơi người gây ra....
Giọt nước mặn chát lăn dài trên gương mặt đang đau đớn tột độ.
Tiếng gió rít bên tai như lấp đi đôi môi nhợt nhạt đang mấp máy.
“Tha lỗi cho ta.... Bách hợp....”
~~Chúa chỉ thật sự thứ tha
Khi con tìm được câu trả lời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận