Này nghe nói hôn thê giám đốc sẽ làm ở phòng quản lí đó!”
“Eh? Thiệt sao?” “Này cô nghe tin chưa, phòng quản lí sắp có nhân viên mang họ Higurashi đó !”
“Chà.. tiểu thơ thì làm gì được nhỉ ---“
“Này ....”
Kagome lắc đầu thở dài. Cô đã chuẩn trước tinh thần cho những “cái miệng thiên hạ” rồi. Nhưng người thì vẫn thấy khó chịu khi phải nghe mấy câu đàm tếu đó. Bây giờ cô chỉ muốn đứng trước mặt họ mà hét rằng ‘Tôi là Kagome không phải Kikyou!’ . Giá mà được như thế thì lòng nhẹ nhõm biết bao.
Phải, giá mà.. cô là cô....
“Ối!!” Kagome úp thẳng mặt vào tấm lưng to lớn trước mặt mình. “Này, làm gì anh dừng lại đột ngột vậy!”
Kagome nhăn nhó xoa sống mũi. Anh ta hất đầu như thể cho cô xem cái gì đó. Kagome nghiêng người sang trái. Cô tròn xoe mắt nhìn thẳng phía trước mình.
Một căn phòng hối hả người qua lại. Họ làm việc luôn tay không ngừng nghỉ. Kagome há hốc mồm “Seshou --- đây là--?”
“Nơi cô sẽ làm việc”
“Eh??” Cô trố mắt nhìn anh rồi quay lại nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô sẽ phải làm ở đây sao?
Sesshoumaru tiến vào trong phòng. Ngay tích tắc mọi hành động cô vừa nhìn thấy đều ngừng lại hoàn tòan. Răm rắp hàng chục cái đầu cúi chào Sesshou.
“Xin chào giám đốc!”
“Xin chào giám đốc!”
Im phăng phắt....
Kagome nuốt “ngụm” to tướng vào họng, toát mồ hôi..... Đáng sợ quá !!!!!!!!!!
“Đây là Higurashi Kikyou. Tôi mong các nhân viên sẽ giúp đỡ cô ấy làm quen với công việc”
“Vâng”
‘Đều tăm tắp’ Cô nhận xét. Họ có được tập trước không nhỉ? Cô tự hỏi bông đùa.
“Kikyou--“ Seshou hích khẽ cô.
“Eh? Ah...” Kagome lúng túng “Tôi là Higurashi Kikyou! Mong nhận được sự giúp đỡ từ mọi người” Cô cúi đầu chào.
“Rất vui được quen với cô Higurashi” Tất cả đồng thanh.
‘Trời ơi.. có cần như thế không!’ Kagome hét thầm trong bụng.
“Anh huấn luyện nhân viên tốt thiệt nhỉ” Kagome lầm bầm qua kẽ miệng nhưng vẫn đủ cho Sesshou nghe thấy.
“Đó là quy định ở đây !” Anh đáp gỏn lọn. “Cô cũng tập chào như họ khi gặp cấp trên đi!”
“Ám chỉ anh chứ gì?” Cô lườm cay cú.
“Cô nghĩ tôi là ai?”
“Anh---“ Kagome trừng mắt nhìn gương mặt đắc thắng đang cười đểu giả kia (Kagome tự tưởng tượng ^”^).
“Đừng có làm cho mọi thứ rối tung lên đó !”
Sesshou quay ngoắt người đi , bỏ cô đứng lại một mình.
“Hãy nhớ đấy Sesshoumaru!!” Kagome gầm gừ trong cuống họng.
~~Bốn tiếng sau
~Kagome mở lon nước ực một hơi dài.
“Trời ạ! Thật kinh khủng!” Cô rên rỉ nhớ lại cảnh ác mộng vừa rồi
“Đưa cái này sang phòng thông dịch”
“Higurashi-san thống kê lại danh sách nhân viên bên phòng hành chính”
“Higurashi..”
“Higurashi...”
“Ahhhh!!!! “ Kagome hét to. Không phải chỉ cô bị sai như thế. Tất cả mọi người đều quần quật làm không bở hơi tay. “Bóc lột sức lao động con người vừa thôi!!! Sesshou chết tiệt!!” Cô rủa xa cái tên cô căm ghét nhất. Bây giờ cô mới hiểu rõ cái giá phải trả cho vị thế cao ngời của những nhân viên ở đây!
“Có lẽ mình cần chút không khí!” Cô mệt mỏi “lết” ra ngoài ban công. Ở đây cô sẽ bị stress dài dài. Kagome nghiếng răng bực dọc. Tuy nhiên ngay khi bước hết hai chân ra ban công, cô lại gặp người cô không muốn gặp...
“Anh---“
“Không. Chỉ là tôi nghe tiếng tiểu thư gia tộc Higurashi rất hiếu thảo, chấp nhận làm con chốt thí trong ván cờ của cha mình”
“ANH ---“ Kagome tím mặt, siết chặt tay. “Tôi làm gì LIÊN QUAN gì đến anh?”
“Tôi không hiểu sao cô lại phải chấp nhận hi sinh vô ích như thế! Sống theo ý thích của mình, làm những gì mình muốn không phải hay hơn sao? Chỉ có những kẻ ngốc mới sống cho trách nhiệm !”
Người con trai tóc nâu đưa mắt nhìn cô . “Oh--- là cô sao?”
Vẫn cái nụ cười nửa miệng ngạo nghễ đó... Kagome chỉ muốn tát cho tên này thêm một bạt tay nữa. Cô vẫn còn nhớ như in những gì hắn nói. Nhưng có lẽ nó chẳng sai chút nào đôi mắt của người đời. Hôm đó, cô lại hành động như thế... Hình như hơi quá nhỉ?
“.....”
“Hôm đó tôi tát hơi mạnh!” Cô lầm bầm nhưng mắt thì quay đi chỗ khác.
Mizu chớp mắt liên tục cho những gì mình vừa nghe. Rồi anh mỉm cười - nụ cười giễu cợt “Đó gọi là lời xin lỗi sao?”
“Ai nói anh tôi xin lỗi?” Kagome cau mày nhìn chằm chằm anh ta. “Anh đáng nhận cái bạt tay đó!”
“Oh vậy ý cô là nếu cô tát nhẹ hơn thì không sao huh?” Mizu hồn nhiên hỏi.
“Nhẹ hay mạnh là do người bị đánh cảm nhận thôi chứ người tát thì chỉ biết “đánh” chứ không phân biệt độ mạnh yếu đâu!” Kagome khoanh tay trả lời tự tin.
“Cô--“ Mizu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen đó. Một gương mặt thanh đầy thách thức trực diện anh. Mizu phì cười.
“Anh cười gì?” Kagome khó chịu
“Cô thú vị thật” Mizu gác hai tay lên thành, nhìn Kikyou nhận xét.
“Cám ơn nhưng tôi không cần!”
Kagome quay phắt mặt đi . Vì thế cô không biết rằng anh ta đang nhìn cô chăm chú.
“...”
“Xin lỗi”
“Eh?” Kagome nhướng mày.
“Tôi xin lỗi --“ Anh nói chậm rãi “-- vì những lời nói lúc đó!”
“Tôi có nghe lầm không nhỉ”
“Cô có nghe chứng tỏ cô không bị khiếm thính, từ đó suy ra cô không nghe lầm vì tôi nói rất rõ”
“Anh--“ Một cái mặt hết sức hồn nhiên trước mặt cô . Mặt cô tím tái cả lên. ‘Cái tên này’ Cái mặt kia vẫn tỏ ra vô tư lự.
“Không biết tại sao anh được nhận vào làm ở đây nữa !”
“Vì tài năng của tôi !” Anh trả lời tự tin
“Hay vì tham vọng của anh? Huh?” Cô kênh mặt lại.
“Chẳng phải cô cũng thế sao?” Mizu nhướng mày đánh đố. Kagome há mồm không nói được gì. Cả hai trân trân nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng không nhịn được, Kagome phá lên cười. Cô xua hai tay “Chịu! Tôi không cãi lại anh!” . Mizu cũng bật tràng cười theo. Cô gái này hình như khác xa những gì anh từng nghĩ. Thú vị thật !
“Vậy -- hòa?” Anh đưa bàn tay ra trước mặt Kikyou.
Cô nhìn đôi tay to vạm vỡ đó hồi lâu rồi mỉm cười “Được thôi ! Hòa!”
Cái bắt tay cho một cuộc gặp gỡ...
End