RENGGG !!!
“Hết giờ giải lao rồi! “ Mizu tặt lưỡi. Anh nghe rõ tiếng làu bàu khó chịu nơi Kikyou. Mizu nhếch môi cười khẩy.
“Tôi vào làm việc tiếp vậy !”
“Yeah.. vào làm cái máy hái ra tiền...” Kagome gầm gừ trong cuống họng.
“Máy hái ra tiền?” Mizu trố mắt nhìn cô. “Wa! Ý tưởng hay đó!!”
“Nhưng đó là cái giá phải trả, cô không nghĩ vậy sao?”
“Tôi đâu có nói là không đồng ý! Chỉ đơn giản là vì anh vào đây có mục đích còn tôi thì bị miễn cưỡng vào” Kagome nhún vai
“Oh? Cô nghĩ vậy sao?”
“Mỗi người có một tham vọng riêng. Nếu không vì một nguyên do nào đó tôi không cho rằng anh điên đến nỗi vào cái chốn này !” Kagome khoanh tay vuốt cằm.
“Vậy cô vào đây vì gì?” Mizu tò mò thích thú.
“Chưa tìm ra!”
“Chưa tìm ra? Vậy cô là tên điên đó rồi !”
“Chậc, có lẽ ! Nhưng rồi có lúc tôi sẽ bình thường trở lại .” Cô bước vào trong phòng.
“Tự tin nhỉ !” Mizu nhìn theo với ánh mắt thách thức.
“Anh cứ chờ xem !” Cô đưa mắt thách thức. Nhưng thực sự cô có tin thế không? Mizu cười khanh khách.
“Thôi ta vào nào! Vào làm -- eh-- cái máy hái ra tiền” Anh nhăn răng toe toét.
Hai người rẽ sang hai hướng khác nhau. Kagome lẳng lặng trở về phòng quản lí. Nhưng đi được vài bước thình lình cô quay phắt người lại
“Này! Tôi quên hỏi anh tên gì?”
“Mizu -- Mizu Kagemi!”
“Trời ơi! Xong rồi!” Kagome nằm dài trên bàn làm việc rên rỉ. Thật kinh khủng! Tại sao họ lại có thể làm việc một cách hăng hái đến thế? Cô uể oải xoa bóp hai vai đang nhức buốt của mình. Cô cần một chút không khí trong lành. Mọi người ra về cũng đã gần hết. Hôm nay cô đã xin phép nhà Taisho về trễ. Chậc! Vậy cô sẽ trở lại nơi đó. Kagome ngả người ra ghế, ngẩng lên trần phòng. Cô nhắm nghiền hai mắt , hít thở thật sâu.
Cô đã thật sự bước vào vai trò của Kikyou. Hàng mi khép hờ...
... Cô là Kikyou....
Kagome đặt nhẹ bàn tay lên lồng ngực. Tại sao có điều gì đó không yên trong lòng! Chẳng phải cô đã chấp nhận sự thật rằng cô là Kikyou? Nhưng cảm giác khó chịu này cứ trỗi dậy mỗi lần cô nghĩ đến.
Thật sự cô mong muốn điều gì?
Kagome buông thỏng hai vai, một tay đặt ngang trán che đi cái ánh sáng trắng hanh ngột ngạt của căn phòng.
Nơi đây là đâu? Tại sao nó lại xuất hiện trong cuộc đời cô? Cô là Kagome mà đúng không? Vậy sao tất cả mọi người đều cúi đầu kính cẩn gọi cô là “Kikyou Higurashi”. ?
Cô đúng là Kikyou? Không lý nào-- Kikyou đang ở nhà cô mà! Vậy -- cô là Kagome? Cô bỗng cười khẩy. Nếu thế thì tại sao cô lại có liên hệ với nhà Taisho. Kagome chỉ là một con hầu bàn bình thường có ba người bạn thân, Kagome không sống trong nhung lụa như cô cũng không bị cầm tù trói buộc như cô. Vậy cô là ai?
Tiểu thơ”
“Huh?” Cô không buồn nhìn xem đó là ai. Có lẽ là Tasuki, bây giờ anh ấy trở thành tài xế riêng cho cô.
“Mọi người đã về hết rồi!”
“Oh.. vậy sao... “ Kagome thừ người. Cô đứng dậy như một cái máy. Trong mắt cô chỉ còn là những câu hỏi và màn đêm sâu.
“Chúng ta về nhà chứ?” Tasuki nhòm kính chiếu hậu trên xe. Gương mặt nhợt nhạt của Kikyou hiện rõ. “Tôi thấy tiểu thơ không khỏe lắm!”
“Không -- tôi chưa muốn về nơi đó” Kagome bần thần nhìn ra cửa kính xe. Tối quá! Chỉ còn là những ánh đèn đêm lập lòe.
“Vậy cô muốn đi đâu?”
“Anh cứ đi vòng vòng đi!” Cô trả lời bâng quơ.
“Eh--- được rồi!”
Note.. xin lỗi m.n do phải học hè nên Tử k đăng được chăng nên mong m.n thứ lỗi