Kagome vươn vai đón nhận đợt gió đầu tiên của biển. Nụ cười rạng rỡ. Bao nỗi phiền muộn cứ theo cơn gió cuốn ra tận khơi xa tít tắp. Bão lòng đã không còn. Cô cảm thấy thật thoải mái. Nghĩ về quá khứ như thế là quá đủ rồi. Cô không thể chôn vùi bản thân trong hồi ức. Cô là người lạc quan. Và người mang đầy niềm tin không bao giờ để bản thân bước lùi về sau. Con người của cô ở ngày mai và tương lai. Cô không thể chọn quá khứ. Nó không cứu vãn được gì. Tất cả đều trở thành sự thật - một sự thật trớ trêu. Có lẽ ngày mai cô vẫn là Kikyou. Ngày mai sẽ không bao giờ có lại hình ảnh mái nhà xưa. Nhưng ngày mai cô vẫn phải sống. Dù là nhỏ nhoi nhưng rồi nhất định cô sẽ tìm được lối thoát khỏi nghịch cảnh này.
Giờ đây cô mang tên Kikyou nhưng đôi mắt với trái tim đang đập này là của riêng Kagome. Phải.. Cô vẫn là cô. Một cái tên không nói lên điều gì về con người.
Tôi là ai?
Cười.
Tôi là tôi
“Tiểu thơ”
“Tasuki?”
Dáng người thanh niên vụng về chạy đến “Cô ra đây khi nào vậy?”
“Mới đây thôi! Tôi muốn ngắm bình minh” Kagome niềm nở hướng mắt về vầng thái dương đang dần nhô khỏi mặt biển. Ánh nắng ban mai lúc nào cũng thật dễ chịu.
Mặt biển nhấp nhô ánh bạc. Tiếng hải âu vọng khắp nơi, từng đàn sải cánh bay đến chân trời. Kagome thích thú cười thật tươi. “Đẹp quá... Chưa bao giờ tôi được ngắm một bức tranh buổi sớm như thế này..”
Tasuki đăm chiêu nhìn Kikyou - gương mặt đầy nét tươi trẻ, hân hoan. Anh khẽ mỉm cười . “Kikyou-sama đã lớn thật rồi”
“Eh?”
Anh đưa tay hứng cánh hoa đào. Cánh hoa sắc đỏ mềm mịn nằm gọn giữa lòng bàn tay to lớn.
“Ngày đầu tiên tôi đến gia tộc Higurashi, tiểu thơ xuất hiện trước mắt tôi với đôi mắt đen sâu thẳm, chất đầy nỗi buồn. Lúc ấy cô chỉ mới mười hai tuổi - thời gian đáng lẽ chứa nhiều mơ ước. Nhưng đôi mắt cô chỉ là một màn đen sâu hút, tôi không tìm được chút hồn nhiên mơ mộng của cái tuổi đó. Nhưng bây giờ...”
“Khác xa phải không?” Kagome cắt ngang.
Anh cười nhìn cô tiểu thư hỏi: " người biết mấy giờ rồi không?"
Chắc khoảng 6 giờ ---“ Kagome lấp lửng. Bất thình lình như có cái gì đó tát thẳng vào mặt cô, Kagome trợn trắng mắt, há hốc mồm “ EHHHHHH????”
Tasuki cười to hơn
“.. Tôi -- tôi --- đi suốt đêm sao ???????” Kagome nhảy dựng lên. Chết rồi !!! Cô không hề để ý đến điều này... Ôi trời nguy mất !!!! Chắc chắn ở nhà họ đang sốt vó lên đi tìm. Kagome ôm đầu nhăn nhó . Tại sao cô lại bất cẩn như thế !! Ôi trời ơi.. cô có thể tưởng tượng ra bộ mặt đáng sợ của Sesshoumaru.
“Chết mình rồi !”
“Tiểu thơ đừng lo ! “
“Không lo sao cho được.. !!! “
“Tôi đã gọi về báo với nhà Taisho rồi”
“Eh?” Kagome tròn xoe mắt.
“Tôi nói tiểu thơ đi viếng mộ mẹ ở Kyoto.”
“Oh....” *Toát mồ hôi* ‘Thì ra mộ mẹ Kikyou ở Kyoto!’
“Anh đúng là vị cứu tinh của tôi. Mà tại sao anh lại không báo về cho nhà tôi?” Kagome dò hỏi. Tasuki là nhân viên dưới quyền của Onigumo, cô rất dè chừng anh ta. Dẫu vài tuần nay cô nhận ra rằng Tasuki không dính líu gì đến việc “tráo người” này nhưng cô vẫn phải đề phòng..
Người thanh niên vơi mái tóc vàng hoe xoay mình hướng ra biển. “ Tôi nghĩ tiểu thơ cần có thời gian suy nghĩ.. Việc hôn nhân này không phải là nhất thời-- nó sẽ vạch ra một hướng đi khác cho cô. Có lẽ đối với tiểu thơ nó là một gánh nặng. Vì thế một khoảng trống để ngẫm nghĩ lại chúng cũng sẽ tốt cho cô hơn. Tôi cũng không mong tiểu thơ sẽ chọn bước đi sai lầm..”
Tasuki ngập ngừng, đôi mắt xanh trông vời vợi theo những cơn sóng ngoài xa. Màu mắt nhuốm độ xanh rất mực đằm của biển cả - cái sắc lạnh cô đơn buồn bã. Dường như khi cô bước chân vào thế giới này.. những màu sắc như thế cô gặp rất nhiều.. Phải chăng đó cũng là cái giá phải trả? Vậy.. cô sẽ thế? Thật đáng sợ biết mấy khi biết điều sai trái trước mắt nhưng bản thân cuối cùng lại mắc phải.. Không.. nhất định cô sẽ thay đổi nó. Tâm hồn cô không bao giờ nhuốm màu xám tối và sẽ luôn mở toang đón mọi hương sắc của đất trời. Cô sẽ vẫn là cô. Dù thay đổi ra sao.. cô nhất quyết không để đôi mắt trở thành như họ.
“Vậy cô đã thông suốt?”
“Vâng..” Kagome cúi nhặt một trái chò nâu. Cô nâng bàn tay lên cao quá đầu. Gió hất mạnh đẩy nhạc ngựa trượt khỏi tay Kagome hòa cùng những quả chò khác xoay tít vũ điệu quen thuộc giữa không trung.
Hai dáng người ngước nhìn luồng gió cuốn những trái chò lên cao.
Xoay đều. Xoay đều. Xoay đến tận trời xuân.
Kagome mỉm cười hiền hòa.
Không ai có thể cho cô lời giải đáp chính xác hơn bản thân mình.