Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng


~Reng.. Reng..
“Alô, Miroku nghe đây !”
“Miroku!”
“Sango?” Miroku không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn vui mừng. Cậu đang rất lo lắng về cô. Bây giờ nghe thấy âm thanh giọng nói không chút thay đổi của ‘bà chằn kia’ khiến mọi mối âu lo trong cậu tiêu tan.
“San --“ “Nghe đây Miroku, tớ cần cậu điều tra một việc.”
“Sao?”
“Chuyện này liên quan đến Kagome, cậu phải tức tốc làm ngay!”
“Kagome?-- Việc gì vậy?” Miroku chống tay còn lại lên thành bàn. Cậu nghe rõ tiếng thở dài bên kia đâu dây.
“.. Hãy điều tra về việc hôn nhân của cha Kikyou. Nhất là lúc phu nhân mang thai.”
“Hả?”
“Đừng hả nữa ! Nó rất cần thiết !”

“-- Nhưng.. việc riêng tư đó.. liên quan gì tới Kagome?” Miroku gãi gãi đầu.
“Đừng lắm lời nữa! Việc này không đơn giản đâu...Còn nữa... không để cho Kikyou biết việc này..” Giọng Sango đanh lại và điều đó có nghĩa là nó rất hệ trọng.
“--Cô ấy cũng là người trong cuộc mà?”
“Không... khi tớ chưa xác minh rõ... đừng nói bất cứ điều gì cho cô ấy! Kể cả cái miệng bộp chộp của Inu nữa!”
“Oh--“ ‘Vậy ít ra cũng có lúc cậu tin tưởng tớ!’ Miroku cười thầm trong bụng. Nhưng Sango đang nghĩ gì vậy.. tại sao lại phải điều tra việc này? Nó không có liên quan gì đến việc tìm cách cứu Kagome cả. Nhưng nếu Sango đã quyết thì không ai có thể cản được, chắc cô ấy cũng có lý do riêng của mình.
“Ok, chừng nào có tin tớ sẽ gọi cho cậu.”
“Ừ. vậy ---“
“Khoang đã!” Miroku ngập ngừng không cho cô cúp máy. Hiếm hoi có cơ hội trò chuyện với cô, anh không thể lờ đi mà không nói gì được...
“Có gì sao?”
“.. Eh--- cậu --“ Tiếng Miroku nhưng tắt lại nơi cổ họng. Cái miệng thì mím chặt , gồng cách mấy nó vẫn không chịu theo lời anh.
“Tớ đang vội, có gì quan trọng à?” Sango hối thúc
“Không-- không có gì... Chỉ muốn nhắc cậu phải cẩn thận !” ‘Có lẽ chưa là lúc để nói bất cứ điều nào’
Tiếng Sango phì cười bên kia. “Rõ rồi chàng ngốc ạ! Giữ sức khỏe nhé! ”
“Uh, bye....” Tiếng đặt máy đầu bên kia khiến tai anh ù đi, chỉ còn nghe thấy thấy tiếng nhá điện thoại.
Tút... tút..
Miroku chán nản đặt chiếc điện thoại xuống. Câu dựa hẳn người vào tường, nhắm nghiền hai mắt ‘”Tớ nhớ cậu lắm” - tại sao bốn từ đơn giản ấy không bao giờ có thế bật ra từ cái miệng này?’ Cậu tự hỏi chính mình.
‘Không biết cô ấy có nhớ mình không nhỉ..’
Miroku cúi đầu mệt mỏi. Cậu với lấy chiếc áo khoác rồi bước vội ra cửa.
~Sango gác máy mà lòng trĩu nặng. ‘Tại sao sự việc bắt đầu rối rắm thế này’ . Ngày đầu tiên gặp Kikyou cô đã ngờ ngợ về nét giống nhau giữa hai người. Rồi tấm hình khi xưa sơ cầm trên tay lại khiến mối hoài nghi cô ngày một lớn. Nay là hai mảnh ngọc...
“Chậc, sao lại nhức đầu đến thế chứ !” Sango xoa xoa hai vần thái dương. Cô không giỏi trong mấy việc nghĩ ngợi này. Có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu cô dẹp quách việc này đi , tập trung vào làm thế nào đưa Kagome trở về, nhưng có một cái gì đó vô hình ngăn cô lại, buộc cô phải tìm cho ra sự thật .
Sango ngẩng mặt nhìn ra cửa sổ. Còn sóng gió nào chờ nhóm cô trước mắt?

“Sango?”
Cô chớp mắt nghe giọng nói thỏ thẻ từ phía cửa vào. Ngày xưa có bao giờ Kagome gọi tên cô với âm lượng giọng thấp tới thế đâu . Phải chăng bước vào những thế giới sống khác nhau sẽ khiến con người thay đổi từng chút một? . Là bản năng sinh tồn ?
“Cậu về rồi à?”
“Ừ” Một nét mặt rạng rỡ xinh xắn tiến gần đến cô. Sango có chút ngạc nhiên
“Xem ra cậu đã lấy lại được trạng thái cân bằng.. à không phải nói là tốt hơn nữa chứ “
“Uh huh!” Kagome ngồi lọt xuống giường, đánh đu hai chân.
“Không ngờ chuyén thăm mộ mẹ Kikyou lại giúp nhiều cho cậu như thế”
Sự ăn năn lộ rõ trên mặt Kagome. “Eh--- thật ra --- tớ đâu có đi Kyoto”
“Eh?”
Kagome cười trừ “Thật ra thì ...”
------- 5 phút sau-----
CÁI GÌ????” Sango trố mắt nhìn cô bạn thân. “CẬU Ở NGOÀI NGUYÊN ĐÊM?”
“SUỴT ! Be bé cái mồm chứ !” Kagome bịt chặt miệng cô lại.
“Hhmmmhummm” Sango giẫy giụa đẩy tay Kagome ra. “Cậu có điên không! Nhà Taisho mà biết thì nguy to”
“Coi nào họ không biết gì cả, anh Tasuki đã che đậy giúp tớ rồi”

Sango lườm cô. “Xem ra từ ngày vào đây cậu ‘vượt rào’ quá nhỉ!”
“Sango. Tớ đâu có làm gì sai nào. Chỉ là ---“
“Chỉ là?”
Kagome thở dài, tì tay lên khung cửa “Chỉ là tìm một câu trả lời “
Sango vỗ nhẹ vào vai cô. “Cũng may là cậu có lời đáp khả thi rồi nếu không chắc Tasuki sẽ nói dối dài dài cho cậu” Cô bông đùa.
Kagome dựa đầu vào vai Sango, mỉm cười nhẹ nhàng “Ừ, may thật. Không thì tớ trở thành con diều đứt dây mất rồi!”
“Đừng lo .. nều là thế chúng tớ sẽ là người canh giữ con diều đó cho đến khi có người có thể nối sợi dây ấy lại !” Sango ngả đầu dựa vào mái tóc đen dài của cô bạn.
“Khi nào thì người ấy tới?”
Sango nhún vai “Khi cần thiết!” . Cô vuốt nhẹ mái tóc Kagome, khẽ chau mày
‘Mong rằng người ấy sẽ đến trước khi những điều tồi tệ xảy ra...’
`


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận