Sắp Xếp Nhầm Vị Trí Đúng


“Đã quá !!!!!” Lão già Jaken vươn vai hít thở không khí. Không khi nào thích bằng giờ nghỉ trưa - thời gian đáng quí để thưởng thức những món ‘ruột’ của lão. Không ngài Sesshoumaru, không con bé ồn ào Kikyou, thật thoải mái!!! Lão huýt sáo yêu đời rồi lục đục tìm trong tùi đồ . Tuy nhiên....
“Huh? Nó đâu rồi???!” Lão bật dậy, chúi đầu lục tung túi đồ ăn ra. “Đâu rồi !!!!!!!!”
“Có phải cái này không, Jakennnn-samaa----“ Một cây kẹo mút quơ quơ trước mặt Jaken. Lão chụp lấy nó bằng hai tay. “Trả đây cho ta” Nhưng cánh tay kia nhanh nhẹn rút lại..
“Không được ! Trả thì phải có điều kiện!” Ngón tay đó trỏ trỏ , chỉ chỉ.
“Cô thật quá đáng Kikyou !!! “
“Sao hả.. bây giờ chập nhận không hay tôi ăn nó nhé !” Kagome giương mắt thách thức nhìn Jaken.
“Cứ việc, ta có khối cây khác ở nhà!” Lão gầm lên
“OH, vậy à ... “ Kagome “cố” tỏ vẻ ngạc nhiên, cô chặc lưỡi “Nhưng mà thế này.. để cho cả công ty biết ... sở thích ăn kẹo mút của lão thì ko hay lắm..”
“CÔ---“ “-- Cả phòng mà biết thì .. Sesshoumaru-sama-của-ngài chắc không để yên đâu nhỉ...” Kagome kéo dài câu nói với nụ cười đắc thắng.
“Cô-- giỏi lắm--- Được ! Muồn gì???”
‘Sập bẫy !’ Kagome cười độc địa...
.. Nửa tiếng sau..
“Cám ơn nhé Jaken !!” Kagome cười to , vỗ vỗ vai lão.
“Bây giờ trả ta cây kẹo và không được tiêt lộ bất cứ điều gì!!!”

Kagome lắc lắc cái đầu, phây phẩy cây kẹo trên tay “Lớn tuổi ăn mấy thứ này không tốt cho răng đâu. Để tôi ăn giúp lão vậy..”
“Đừng tráo trở như thế, rõ ràng khi nãy cô đã hứa—“ Lão giận tái mặt
“Sao hả-- tôi có hứa à??” Kagome nhướng mày tỏ vẻ không nhớ “Nhưng mà... kẹo hay là bí mật huh?” Kagome nhăn răng cười thách thức Jaken...
“NGƯƠI----“
“Thế nhé!!! Cám ơn lão !!!” Kagome phẩy phẩy tay rồi bước ra khỏi hành lang sau nhà xe.
Jaken tím tái mặt mày “Thật đúng là –con-quỷ-đội-lốt-người!!!!!!! KIKYOUUUUUUUU TA THÙ NGƯƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!”
Kagome bấm bụng cố nín cười. Không ngờ lão già đáng ghét đó cũng có mặt đáng yêu. Đúng thật là con người rất khó lường trước mọi việc. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ. Càng nghe cô lại càng ngưỡng mộ cô gái đó, nhưng vẫn còn một điều làm cô thắc mắc .. ‘Tại sao---‘ . Thôi về lo cái bụng đã.
Giá mà khi ấy Kagome đừng bị sự hiếu kì thách thức thì có lẽ con đường cô đi sẽ rẽ một hướng khác !
~~Trưa hôm đó
“Etou--- Không biết làm vậy có nên không...” Kagome vuốt cằm suy nghĩ. “Nhưng nếu có cái này thì nhìn nó sẽ đỡ hơn. Hắn có mắng mình cũng làm!”
Nói rồi cô bước một mạch vào tiệm hoa.
“Quý khách cần gì ạ” Một cô nhân viên cúi đầu chào lễ phép.
“Tôi muốn chọn hoa..” Kagome nhìn dáo dác quanh căn tiệm. Đủ thứ loại hoa. Từ những loài hiếm có đến những loại dung dị nhất. Nhưng những hoa rực rỡ thì cô nghĩ nó không hợp với hắn. Hơn nữa cô cũng không thích những màu quá sặc sỡ.
*Hoa gì đây?* Kagome nhướng mày suy nghĩ. Vừa lúc đó tiếng chuông gió trước cửa leng keng kêu.
“Cô còn chậu bồ công anh nào không?” Một vị khách bước vào hỏi.
“Dạ có nhưng...” Cô nhân viên lúc nãy bị một cô khác ngắt lời “Có ạ thưa quí khách, quí khách cần bây giờ?”
“Tôi có việc gấp nên lát nữa sẽ quay lại. Đây tôi gửi tiền trước!”
“Vâng chúng tôi sẽ gói sẵn cho ngài”
Tiếng chuông gió lại leng keng. Lúc này Kagome mới thoáng nghe cuộc đối thoại của hai nữ nhân viên
“Sao chị lại làm thế! Cái chậu này là của vị khách kia mà!”
“Thì đã sao nào, ai trả tiền trước thì mình bán thôi. Cô ta chỉ dặn chứ đâu có đưa tiền.”
“Nhưng...” “Không làu bàu nữa, cái gì có lợi thì mình làm. Mình đâu có làm gì sai, rõ ràng chẳng có bút giấy gì ghi rõ khách kia sẽ mua cả vậy thì mình có quyền bán!”
“Em nghe nói cô ấy là khách quen của ông chủ đó!”
“Cứ nói là không có hàng!”
Kagome khẩy cười. Hình như hai cô này quên mất sự tồn tại của cô. Thật đúng là bây giờ không còn có thể tin tưởng ở những dịch vụ này nữa. Chỉ biết cái lợi thôi.
Tiếng chuông gió lại vang lên. Nhưng lần này lại là một người phụ nữ.

“Chậu hoa tôi dặn đó có chưa?”
*Hình như giọng nói này quen quen* Kagome ngoảnh lại và bất ngờ khi người đứng đối diện cô chẳng ai khác ngoài Kagura Kazekan - người phụ nữ mà cô gặp ở công ty.
“Xin lỗi quí khách, hoa đó hôm nay không có hàng ạ!”
“Sao lạ vậy? Mỗi lần tôi dặn đều có đều đặn mà!” Giọng cô tỏ vẻ nghi ngờ.
“Có lẽ do thiếu sót của chúng tôi. Chúng tôi không nhập số lượng lớn hoa này mà chỉ lấy đúng theo yêu cầu của cô. Quí khách có thể chờ tới ngày mai được không ạ?”
Cô thở dài “Thôi đ—“ “Đợi đã!” Kagome chen ngang vào.
Kagura đưa mắt nhìn cô vẻ khó hiểu. Cô chỉ mỉm cười rồi nghiêm mặt nhìn hai cô nhân viên. “Rõ ràng khi nãy cô còn oan oan với vị khách kia là còn một chậu hoa bồ công anh mà. Sao bây giờ lại nói là không có chậu nào?”
Kagura chau mày nhìn họ “Có đúng thế không?”
“Eh—Cái—cái đó là do – do vị khách đó đã đặt hàng trước đó nữa!” Cô nhân viên chối
“Nhưng lạ thật tôi lại nghe thấy cô này nói rằng chậu hoa đó của một vị khách khác đặt. Không lẽ có đén ba người đặt cùng một loài hoa? Vậy sao mà cô lại quên được nhỉ? Hay là tôi nghe lầm! Nhưng tôi đâu có lãng tai như thế” Kagome làm ra vẻ thắc mắc.
Hai cô nhân viên tái mặt. “Cái—cái đó—“
“Tôi cần gặp chủ tiệm !” Giọng Kagura không giấu sự giận dữ bên trong.
“Thưa-- việc này---“
Không khí trở nên căng thẳng với cái nhìn sắc lạnh của người con gái trưởng nhà Kazekan.
“Có chuyện gì ồn ào vậy?” Một dáng người đàn ông độ chừng hơn ba mươi bước ra sau cánh cửa buồng dưới.
“Anh Kentaro đấy à!”
“Kazekan-san có chuyện gì mà cô giận dữ như thế?”
“Anh cứ hỏi thử hai cô nhân viêc là biết” Kagome cũng bắt đầu thấy khó chịu với cách làm việc này.

“Tôi tự hỏi không biết trước khi đi làm các cô có học khoác đạo-đức-của-nhân-viên-bán-hàng không huh?” Cô cố ý nhấn mạnh từng chữ. “Bất kì sự dối trá nào trong công việc cũng là hèn hạ. Tiệm hoa là nơi cho mọi người gửi gắm tình cảm của mình vào bên trong . Các cô hãy tự nghiệm lại xem mình có đủ tư cách đứng đây không?” Kagome lớn giọng.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi!” Chủ cửa hàng vội vã cúi đầu nhận lỗi, quay phắt sang hai người nhân viên. “Còn không mau di lấy chậu hoa đó”
“Thật xấu hổ cho cửa tiệm này. Cô lại là khách hàng quen biết nữa” Người chủ thở dài.
“Tại sao anh lại đi thuê hai cô này?” Kagura dảo mắt nhìn theo phía sau tiệm.
“Tôi làm sao biết đến tính cách hai cô ta. Chỉ thấy có học vấn tương đối cao, nói năng cũng khéo léo...”
“Chỉ dựa vào đó thôi sao?” Kagome nhíu mày. “Làm bất cứ công việc gì cũng phải có sự say mê Dù có học thức cao đến đâu mà chỉ là cái máy làm theo một quy trình đặt sẵn, không có bất cứ sáng tạo nào thì cũng chỉ là một nhân viên hạng bét. Tôi nghĩ anh cũng là một người am hiểu về hoa nên cũng hiểu rõ sự đam mê của người nhân viên với hoa quan trọng thế nào đối với khách?”
Kagura chớp mắt nhìn Kagome . Cô cười mỉm , nhìn người chủ “Mong là lần sau quay lại tôi sẽ thấy được sự nhiệt huyết của những nhân viên ở đây!”
“Cám ơn sự góp ý của hai vị. Tôi sẽ cố gắng khắc phục”
Nói rồi người chủ quay vào trong . Tiệm hoa giờ chỉ còn lại mình Kagome và người con gái này. Cô bỗng trở nên lúng túng.
“Ehm---“ Kagome cười trừ . Kagura cũng mỉm cười nhìn cô.
“Uhm—Cám ơn cô rất nhiều!” Kagura nhẹ nhàng nói.
“Không có gì đâu ạ! Thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng thôi”
_.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận