một bàn tay đặt trên vai nó, ngẩng đầu lại,thoáng chút ngạc nhiên,chút lạ lẫm,nó nhìn Lâm bằng đôi mắt không nhiều cảm xúc:
-"Ta có chuyện cần nói với con!"
Nó gật nhẹ đầu,kéo ghế mời Lâm ngồi,giọng thỏ thẻ
-"Cha nói đi"
-"Sau này,ta muốn con là người lãnh đạo Deaths! Con có đồng ý không?"
-"Lí do tại sao? Không phải là gia Bảo..."
-"Saron..Ta biết người có đủ năng lực làm việc này không ai ngoài con cả!"
Nó trầm lặng không đáp, tại sao Khắc Lâm lại nói chuyện này với nó vào lúc này chứ?
-" Có thể,nếu con biết được cha mẹ mình là ai."-Nó nhẹ nhàng đáp
Khắc Lâm nuốt khan,tỏ vẻ khó xử
-" Được. Nhưng con phải hứa với ta một việc!"
-"Nói đi.."
-" Sau này,dù bất cứ chuyện gì xảy ra,thì phải lo cho an toàn của con là trên hết! Con chấp nhận chứ?"
-"Con không hiểu cha nói vậy là ý gì!"
-"Ta biết con là Snown"
Nó lặng người một hồi lâu,bản chất khát máu đã không còn 2 năm nay, Khắc Lâm biết được là nhờ đâu?
-" Mọi người không ai biết chuyện này cả."-Nói rồi,Lâm đưa cho nó một bức thư khóa kín và chiếc mặt nạ đen tuyền
-"Vào thời cơ thích hợp, con hãy mở nó ra!"
Nó gật nhẹ đầu,nhìn Lâm do dự
-"Vậy,khi nào..Con có thể gặp lại cha mẹ của mình.?"
-"Ngay bây giờ!"-Lâm nói rồi kéo nó đi thẳng ra Gara,chọn một chiếc limo và phóng thẳng đến vùng ngoại ô. Chiếc xe bon bon trên đường chở nặng tâm tư của 2 con người. Nó nhắm hờ mắt,bâng khuâng hỏi
-" Họ là ai?"
Lâm nuốt khan,gắng gượng trả lời
-"Cha con là từ Chấn Phong..Là em trai ruột của ta. Đáng lí Deaths là cơ đồ mà ông con để lại cho Cha con quản lí,nhưng muốn tìm một cuộc sống thanh bình,nó đã giao Deaths lại cho ta. Suốt những năm qua,ta đã cố gắng gầy dựng và quản lí..Nhưng...ta có thể gồng gánh tới khi nào? Deaths không có người thừa kế.Và con là kẻ duy nhất"
-"Vì thế,cha đã bắt tôi rời xa gia đình của mình?"-Chất giọng Saron có chút hoảng loạn
-"Saron à..ta biết,ta làm vậy tàn nhẫn với con,nhưng hãy hiểu cho ta.Trên vai ta phải gánh biết bao cuộc sống con người. Nếu Deaths không có người lãnh đạo,thì cơ đồ bao năm gầy dựng của các thế hệ sẽ ra sao?"
-"Tại sao không rước cha mẹ tôi cùng về? Tại sao kí ức của tôi không còn gì cả?"-Nó bất đầu hoảng loạn thực sự
-"Con hãy bình tĩnh nghe ta nói,cha mẹ con không phải là nhân vật bình thường.Họ đã tìm cách ẩn cư chỉ mong có 1 cuộc sống tốt. Liệu những kẻ khác biết con là truyền nhân của Sara và Chấn Phong,thì cục diện sẽ ra sao?"
-"Sara...Sara huyền thoại?"-Nó lắp bắp
-"Phải! Đó chính là mẹ con,ta tin chắc con hiểu rất rõ mẹ mình là người thế nào! Còn việc con mất trí, ta sẽ từ từ kể lại cho con nghe"
Saron dần dần chìm vào tiếng nấc,theo dòng kể của Lâm,nó nấc từng tiếng nghẹn ngào.Sinh ra trong một dòng dõi như vậy? Là phúc hay họa? Thân thế nó là một chuỗi những bi thương đến thế sao?Bản chất máu lạnh đó,không phải hiển nhiên mà nó muốn. Nó đâu muốn bàn tay mình nhuốm đầy máu? Saron ôm lồng ngực thở gấp,máu trong người nóng ran, nó đang cảm thấy rất khó chịu. Dường như là bản chất khai sơ ẩn lấp sau bao ngày tiềm tàng! Thèm cái thứ dịch lỏng ghê tởm màu đỏ kia sao?
-"Saron! Con sao vậy?"-Lâm phanh xe gấp,khuôn mặt bần thần nhìn n
-"Chạy đi!"-Nó ra lệnh!
Lâm lo lắng nhìn nó,,rồi lại rồ máy đến vùng ngoại ô yên ã có những rặng anh đào nên thơ
Phía xa xa,một thứ ánh sáng rực rỡ chói lóa trên vùng đồi thơ mộng. Lâm rồ tốc độ nhanh hơn,như muốn xuyên tạc không gian. Bởi nhìn kĩ..dường như,thứ ánh sáng đó là Lửa!
Phải rồi! Đích thị là lửa!