" Con..sẽ thế nào?"-Nó mấp máy
-"mọi người vẫn không biết sự thật về thân thế của con,và ta mong rằng..Con hãy giữ bí mật với tất cả...Kể cả tình trạng của con hiện nay!"
-"Cha nói đi, rốt cuộc con thế nào?"
Lâm nuốt khan, nhìn nó, thẳng thắng nói
-"Bán cầu não phải của con tiếp nhận cú sock quá lớn, lưu lượng máu trên não dồn hết về phía não trái...Cho nên... khả năng...khả năng bộc lộ cảm xúc là rất khó...."-Lâm nuốt khan
-"Chĩ vậy thôi?"-Nó lơ đẵng hỏi.
Vâng! Với nó, thứ được gọi là "cảm xúc" đã biến mất chính xác cách đây 7 năm rồi! Giờ không có, càng tốt chứ sao!
-"ý ta không phải là con không thể cười,mà là việc đó sẽ khó khăn hơn. Vã lại...bản tính của con..cũng có thể vì đó mà thay đổi!"
Nó chuyển gì ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Thay đổi là thay đổi thế nào?
-"chẳng hạn?"
-"Ta nghĩ..con nên dần dần quen với những bất tiện sau này đi..Saron ạ..nhìn con như vậy, ta đau lòng lắm"
-"Đủ rồi..Cha à..con có thể yên tĩnh một lát được không?"
Lâm gật nhẹ rồi trở ra trong tâm trạng hỗn loạn, nói trắng ra là đầy sự đau đớn...
Sao chứ? Chã nhẽ...ông lại nói với đứa con ông yêu thương nhất là bản chất mà 7 năm qua của nó một lần nữa sống lại sao? Hay là ông nói..Đích thực..từ hôm nay:Saron sẽ bán trái tim cho quỷ?