nó đặt chân vào bên trong trang diện, Mọi người đang vây quanh một vật thể lạ, một vật thể còn nóng hổi. Chỉ vừa tắt thở cách đây vài phút.
Đôi môi nó mấp máy, khuôn mặt trở nên trắng bệch
-"Cha...cha làm sao?"-Nó ngước mắt hỏi Bảo.
Khuôn mặt cậu cũng xanh xao không kém, Bảo nuốt khan
-"Cha bị kẻ nào đó ám hại!"
-"Là ai?"-Nó nhìn Bảo,trân trân hỏi
-"Vẫn còn đang điều tra"
Lâm yên vị trên giường, bàn tay xốc xoải dưới cạnh gỗ. Đôi mắt vẫn sòng sọc lên, máu từ môi trào ra.Đen láy, vón cục. Chắc hẳn trước khi chết, ông đã đau đớn và vật vả lắm với kịch độc kia.
Tách trà vỡ tan nát dưới nền nhà,những thứ dịch lỏng sánh rớt ra, hòa vào máu tạo nên một dịch đen đặc và khảm mùi tanh.
Nó bước đến gần xác Lâm hơn, nhìn trân trân vào khuôn mặt khắc khổ của ông.Có phải là ông đã biết được kết cục ngày hôm nay rồi không? Nhưng lại chẳng ngờ,nó lại tới nhanh đến vậy. Dùng bàn tay nhỏ nhắn, nó vuốt mặt Lâm một cách thật khó xử và đau đớn. Khuôn mặt đầy thểu não lần nữa hiện ra. Trong vòng một ngày. Nó mất 3 người thân liên tiếp. Là con người,nó cần cảm xúc
-"yên tâm..Con sẽ hoàn thành di nguyện của cha.."
Bỏ mặc những ánh mắt hiếu kì nhìn về phía mình.Saron đi một mạch về phòng và ở lì trong đó bất kể lời khuyên ngăn của ai đi chăng nữa!
-"Con bắt kẻ đã mang cha đi..phải đau đớn gấp trăm ngàn lần nổi đau cha phải chịu!"
Ánh mắt trở nên vô hồn,sắc lạnh và quyết đoán.Saron:Không hề rơi một giọt nước mắt
Thứ dịch lỏng vô dụng đó không có khả năng tái sinh..nó chỉ khiến con người trở nên yếu đuối va vô dụng. Chỉ có máu-chất lỏng đầy mùi vấy tanh mới có năng lực giúp ta giải khuây-mạnh mẽ hơn!