-"Thiên Thiên, em lại đây vắt hộ anh cái lưới này đi"-Minh Nhật vẫy vẫy tay gọi nó,cười hiền.
nó lon ton chạy đến, bàn tay búp măng vụn về giở lưới cá lên,rồi rớt xuống,rồi lại giở lên.
Nhật cười xòa
-"Ngốc thật! Phải làm thế này nè"-Anh nói rồi tay cầm lưới,hướng dẫn nó cách gỡ từng con cá.
-"Em làm được rồi"-Nó "á" lên sung sướng, hớn hở khua khua con cá lên, miệng tíu tít
-"à..Thiên Thiên này..Chắc trước đây em là một thiên kim tiểu thư nhỉ.."-"Minh Nhật cười hiền
-"Sao anh hỏi vậy?"-Nó ngây người
-"vì trông dáng vẻ em không giống một người thiếu thốn"
Nó im lặng một lúc lâu không đáp.Không lên tiếng nhưng Nhật biết nó đang rất buồn! Anh dịu dàng vỗ nhẹ lên vai nó
-"Rồi mọi chuyện cũng ổn thôi mà..."
Nó ngẩng mặt nhìn Minh Nhật, Dẫu có buồn,nhưng không hiểu sao nó không khóc được!
-"À..Còn chuyện này anh muốn nói với em nữa! Mong em đừng giận khi anh tự tiện quyết định nhé"
Nó nhìn anh,gật đầu
-" Y thuật trong tộc mình rất cao, người bên ngoài không thể sánh được.Ngày trước, con người bên ngoài tham lam muốn đến đây lấy cắp sách y đã tàn sát dân cư trên đảo.Chỉ sống sót một số ít người, gầy dựng cho đến ngày nay và ra quy định không thể xóa bỏ được: đó là không được phép cứu chữa cho người ngoại tộc!"
-"Vậy em là...."-Nó tỏ vẻ khó hiểu,im lặng chăm chú nghe tiếp tục sự việc
-"Ngày đưa em về đảo,cha anh nhất quyết không chẩn trị..Nên anh bạo gan...hứa trước mặt mọi người trong đảo là nếu cứu em tỉnh dậy,anh sẽ lấy em.Vậy thì em có thể trở thành người của Đỏa thiên Thần rồi.."
-"Cái gì...?"-Nó trố mắt
-"Vì tình thế ép buộc quá, anh không còn cách nào khác..Cũng không thể mặc kệ tính mạng em....Em không trách anh tự quyết định chứ,,,?"-Minh Nhật tỏ vẻ khó xử
Nó đắng đo một lúc rối lòng, nhìn Nhật, nó nhẹ nhàng đáp
-"Vậy nên lúc em tỉnh lại,mọi người không ai phản đối cả..."
Minh Nhật gật đầu...
-"Anh cũng chỉ suy nghĩ cho em thôi...Làm sao em trách anh được.!"
-"tốt quá..Cũng may em không giận anh...Làm anh lo sợ từ qua tới giờ.."
-"Nhưng...Chẳng lẽ mình lấy nhau thật ư?"
-"Tạm thời đừng bàn đến việc này cho đến khi em khỏe hẳn đã..."
Ánh hoàng hôn khuất dần, khuất dần sau cánh rừng thủy tiên bạt ngàn sau núi...Ánh sáng lập lòe, yếu dần rồi tắt hẳn mãi đến khi màng đêm buông xuống
Trong lúc đó...Mọi cá nhân ở Deaths như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên..
Từ Gia Bảo-Chẳng phải anh luôn mong muốn bang chủ Snown chết đi,anh sẽ kế vị sao? Tại sao lúc này, tận trong thâm tâm anh không tí gì thoãi mái..Một nổi lo lắng dâng cao,cuốn lấy tâm hồn Bảo!