Giờ ra chơi của Vạn Thiên dù là thời đại của Sara huyền thoại hay Saron-máu lạnh thì canteen vẫn là nơi tập trung nhữngtay buôn dưa bán vịt nổi tiếng.
Saron dán chặt mắt vào quyển harry Potter dày cộm bỏ qua những huyên náo xung quanh,
Tiếng xì xầm xì xầm từ phía ngoài dần dần tràn vào cửa lớp.Cuối cùng nó cũng biết được nguyên do
Jen ngồi xuống cạnh nó,cười cười
-"Saron..Xuống canteen cùng anh nha...."
Nó vẫn không rời mắt khỏi quyển sách,mặt kệ Jen với những lời độc thoại bên tai
-"Em có đói không?"
-"Xuống canteen đi,Gia Bảo và Khả Lợi chờ chúng ta dưới đó.."
Nó không dời mắt,miệng nhẹ nhàng thoát ra
-"Tôi không đói.."
Jen ôm đầu
-"Nhưng mà anh đói...."
-"Thì xuống đi.."
Trông Jen thật khổ sở,vò đầu rứt tóc mãi
-"Gia Bảo bắt anh gọi em xuống đó có viêc gì kia kìa..."
Lúc này,nó ngẩng lên nhìn anh,
-"Đi..."
Nó lướt chân qua phía cửa,Jen cười hồ chạy theo như một con lật đật
Mọi người xì xầm xì xầm bàn tán về mối quan hệ của học viên mới và thiếu gia Phó Hạo Kì..
Jen cười ngênh mặt,giọng tự đắc
-"Thấy độ hot của anh chưa?"
Nó không đáp,lẳng lặng sóng chân bên cạnh anh đến lúc tới canteen.
Nhìn thấy 2 người đã ngồi cạnh nhau nơi chiếc bàn khuất góc,chàng tai mái tóc nâu quyến rũ đang nhâm nhi tách capochino nóng hổi-lạnh lùng-ít nói.Cô gái mái tóc xoăn tím sang trọng thì loay hoay với li nước trái cây ưa thích đang luyên thuyên một vài thứ gì đó
Jen kéo nó lại,kê ghế cho nó ngồi và lại ra chiêu lảm nhảm
-"Saron..em uống gì..."
-"cafe!"-Nó trả lời anh
Jen loay hoay mãi với góc bán hàng và độ vây quanh của nữ sinh,trở lại bàn mồ hôi mồ kê nhễ nhại
-"Ôi..mệt quá đi mất...."
Jen đặt tách cafe suống trước mặt nó,hề hà kéo ghế ngồi cạnh,chìa hai thanh chocolate cho nó
-"Cho em này Saron..."
Nó ngẩng mặt lên nhìn Jen,rồi lắc nhẹ đầu
-"tôi không thích.."
Khả Lợi cong môi
-"Cơ mà chocolate ngon thế..."
-"Anh nghĩ con gái ai cũng thích đồ ngọt chứ.."-Jen gãi đầu
Rồi lại nhìn xuống tách face đen đã được thưởng thức mà gói đường vẫn còn nguyên
-Em không những không thích ngọt.Thứ em thích lạ đời lắm Saron à.."-Jen nói
-"Vậy chắc saron không phải con gái.."-Khả Lợi cười toe toét và kịp nhận cái gõ đầu từ Jen
-"À...mấy người biết không.Hôm nay ngày đầu tiên Saron đi học đã bị người khác ức hiếp rồi đấy.."
-"Ức hiếp?"-Khả Lợi thôi ăn,chau mài khó hiểu
-"Thì là Đơn Quân Hạo đấy..Dám bắt nạt Saron của chúng ta.Nó không cho Saron ngồi cạnh rồi tìm cớ đánh em ấy.."
-"Sao Saron phải ngồi cạnh thằng đó kia chứ?"
-"Thì hết chổ rồi.."-Jen đáp
-"Cũng may là ta tới kịp.Không thì Saron chết dưới tay hắn rồi..Hừm.Dám đối xử với người con gái chân yếu tay mềm như thế...Rõ là tiểu nhân"-Jen tức tối
-" Có chuyện đó không Tử San?"-Bảo quay sang nó,chứng thực
Nó gật nhẹ đầu!
-"Thằng oát đó mà dám đụng vào Saron của chúng ta..tao sẽ tìm mọi cách sang bằng Đơn thị cho nó chết không toàn thây"-Jen đập bàn
nói thì nói thế thôi! Gia tộc Đơn thị đã tồn tại mạnh mẽ cách đây gần 20 năm.Tuy phát triển sau Deaths và Velous nhưng tìm năng và thế lực có thể nói là ngang bằng.Nếu cạch tay đôi:chưa biết ai thắng ai bại!
Nó không tham gia vào cuộc tranh cãi này,chăm chú nhìn vào quyển sách của mình đến khi Khả Lợi buột miệng
-"Saron..em không biết cha mẹ em là ai sao?"
Nó sững người,đôi ngươi từ nâu tím chuyển sang tím thẫm,cảm giác khó chịu lại bao bọc lấy nó
Nhìn ra sự bất thường đó,Jen khỏa lấp
-"Đã bảo đừng hõi mà...."
Gia Bảo thôi im lặng,chất giọng khó chịu vang lên
-"Cha mẹ mình cũng không có chút ấn tượng sao?"
Rầm!
Jen tức tối đập bàn,đôi mắt sòng sọc nhìn Bảo
-"Tao đã bảo đừng nhắc về thân thế của Saron mà..."
Bảo thôi nhìn chằm chằm vào nó..chất giọng lạnh lẽo pha chút căm ghét lại vang lên
-"Vô dụng!"
Cậu bỏ lên lớp không ngoảnh mặt lại nhìn bọn nó lấy một cái
Nó thẫn thờ ngồi nhìn tách cafe đen đắng chạm vào đầu lưỡi.Cảm giác thật dễ chịu
Từ lúc sinh ra đến bây giờ,thứ thức uống duy nhất Saron cảm thấy hứng thú chính là cafe đắng.
Năm 8 tuổi được Từ Khắc Lâm mang về,nó không biết mình đến từ đâu,mình là ai,cha mẹ mình nơi nào.
Ấn tượng còn vương sót lại đến ngày hôm nay chính là cái tên của nó-Saron-cái tên thường được gọi thân mật từ lúc bé đến giờ nó vẫn nhớ.
Nó nghe mẹ nó gọi-Saron!
Và thế..Khi Lâm mang nó về đặt cho nó cái tên Từ Tử San thì nó không choo phép ai gọi mình như thế.
Bảo là người duy nhất chán ghét tính ương ngạnh khó hỉu của nó và cậu không bao giờ nghe theo những suy nghĩ kì hoặc đó cả.! Dĩ nhiên,cậu không bao giờ gọi nó là Saron..
Vì tận trong thâm tâm cậu: Saron là một đứa đáng ghét
Người cha cậu mang về:là Từ Tử San