Anh...là ai (2)
Nó ngờ nghệch nhìn Nhật, khuôn mặt lộ hẳn vẻ thất vọng, ánh mắt nâu tím toát lên sự sầu ão và u buồn, hàng mi dày cộp của Thiên Thiên cụp xuống, ngón tay vân vê vạt áo đầy vẻ bất lực
-"Xin lổi..Thiên Thiên, hắn ta bị ngã ở độ cao quá sức...Anh khôn đủ bản lĩnh cứu!"-Nhật buồn buồn nói..
Nó bước đến gần giường người con trai có mái tóc hung đỏ, khuôn mặt mị hoặc với những đường nét hoàn hảo, cuốn hút. Đôi mắt nhắm hờ,che phủ bời một rừng mi dày cộm, chiếc múi cao như túi mật treo đang khó khăn trong việc hô hấp..
Bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Thiên vuốt lại mấy lọn tóc xòa ra trước trán để lộ một vầng trán cao rộng. Khuôn mặt này quả là rất đẹp..Đẹp đến mê hồn.Đang nằm yên như không vướn bận mọi thuần tục thế gia, thanh cao, thoát tục
-"Làm sao mới có thể cứu người này..anh ta không thể chết như thế này được"-Đôi mắt nó rướm buồn,chất giọng trong thanh không cao không thấp vang lên chất chứa không ít nổi niềm suy tư lo lắng
Mưa trút ầm ã bên ngoài hiên vắng, gió rít từng cơn như khóc than, gào thét với không trung. Là chuối xối xả nước, tiếng ì ào vang lên không ngớt tai khiến không khí bên trong nhà càng nặng nề hơn
-"Anh Nhật, mang hắn ra đảo đi"-Phù Dung trầm lặng nói.Chất giọng êm ái như mặt hồ không gợn sóng
Nhật đứng bất động một lúc lâu, nhìn Dung, nhìn Thiên Thiên, rồi nhìn hắn đang hôn mê trên giường. Anh thở dài,lặng lẽ đáp
-"Có một người có thể cứu hắn"
Đôi mắt nó long lên đầy kinh ngạc, nhìn Nhật như chờ đợi
-"Là cha anh.!"