Anh ...là ai?
Nhật dùng sức kéo Thiên Thiên ra khỏi một nhành cây khô vừa rũ mục sau khi tiếng "á" của nó vang lên một cách thất thần.Cành cây khô,to suýt chút lấy đi mạng sống của nó trước khi tìm được Diệp Thảo như lời đã hứa. Nhật luống cuống phủi thân áo sau của nó, giọng lắp bắp
-"Không sao chứ,thiên thiên?"
Nó lắc đầu đáp trả, Không có Nhật, hôm nay chắc nó đã gặp tổ tiên rồi
-"Dù gì anh cũng là Ngư dân,sống ở đây từ nhỏ.Để anh giúp em tìm Diệp thảo thì hơn....Chứ để em đi một mình..mạng em e rằng còn không giữ được chứ đừng nói là...."
-"Minh Nhật, khuya rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu"
Nhật câu nó lại gần mình hơn, dắt tay nó kè kè bên anh, soi bóng chiếc đèn pin và bắt đầu đổ bước.Mưa vừa trút, nước vẫn còn vươn sót lại trên tán lá rừng, nhiễu giọt bong bong xuống nền đất hòa với mồ hôi căn thẳng của Nhật đang tuôn đẫm từ vai và trán.
Nó nép người mình vào sát Nhật, bước chân e dè đi theo lối anh dẫn nhưng vẫn quanh quẫn trong khu rừng.
-"Chết thật..Bị lạc rồi! Chắc phải chờ tới sáng mới tìm ra đường lên núi!"-Nhật ngồi phịch xuống một hố cây, rút ra một phích nước cho vào miệng, tay phải vút mấy hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng căn thẳng.Nó cũng ngồi xuống cạnh anh, ngó xung quanh như cố tìm phương hướng, chất giọng ê ã nhưng có phần loạn lạc vang lên
-"Không sớm tìm ra em e rằng..hắn ta không chờ được!"
Nhật nhìn nó, một giọt mồ hôi rơi từ từ trên trán,xuống bờ má ..lăn dài xuống cổ..Bàn tay anh run run lau đi chúng,giọng nói run run
-"Đừng lo lắng quá..Mọi việc sẽ sớm có cách giải quyết thôi"
Nó đẩy nhẹ tay Nhật ra rồi đáp trả
-"Em không thể để hắn chết đâu Minh Nhật ạ"
Nhìn dáng vẻ kiêng quyết của nó, Nhật lắc đầu chịu trận, anh đứng vụt dậy rồi kéo nó theo.
-"Vậy thì đi thôi!"