Từng giọt sương sớm vươn đọng trên tán lá thủy tiên nhiễu ton ton xuống nền đất, lá khô. Sương ướt át vây vào mặt nó, đôi đồng tử nhíu lại, co dãn thất thần, khóe môi chốc chốc lại nhếch lên, hàng mai cau lại tỏ vẻ khó chịu. Nhật chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần ngủ say, say sưa đưa tay vén mái tóc dài thượt vươn trên kẽ mài, thoáng chút lại cười thầm. Thiên Thiên thật đẹp, nét đẹp ủy mị, thuần khiết tựa đóa thủy tiên thuần thục.
-“Ơ..Sáng rồi!”-Nó vươn vai, thoáng ửng hồng đôi gò má, hây hây trong ánh sáng sớm xuyên qua kẽ lá, giọng lã giã chữa ngượng khi bắt gặp ánh mắt đắm say, đê mê của Nhật
-“Mau lên đường thôi!” –Thiên Thiên vùng đứng dậy, đưa tay đỡ cái giỏ mang vào sau lưng, toan bước đi thì Nhật níu nó lại, giọng thoáng chút sượng sùng
-“Để anh đi trước cho. Trên rừng nhiều thứ nguy hiểm lắm”
Nó cười khẽ, rồi cũng lon ton bước đi theo chân anh. Trời đã sáng nhưng cánh rừng vẫn còn âm u lắm. Bởi ánh nắng nhạt không đủ xé tan bức màn rắn chắc của tán lá rừng. Sương nhiễu bon bon xuống tóc nó, ướt sũng! Nhật mon theo con đường trống trải không gai góc mà đi. Có lẽ là lối mòn của thợ săn đã dọn dẹp trên đường lên núi. Cánh rừng thủy tiên bề ngoài nhìn vô quả có một nét đẹp hoang sơ, lãng mạn. nhưng ít ai dám bén mảng vào, bởi tương truyền, rừng là nơi thú dữ, ma quái ngự trị. Hàng đêm đều có những âm thanh rợn người truyền từ rừng xuống bản, như một bài nhạc thê lương cảnh cáo người đời. Chưa ai dám đi sâu vào trong rừng cả! Những truyền thuyết về yêu nghiệt vẫn hàng đêm ám ánh ngư dân. Họ chỉ mò lên núi thông qua rìa cánh rừng tìm kế sinh nhai chứ không hề đánh cược mạng mình với sâu thẳm cánh rừng hoang vu bí hiểm! Cả hai người Thiên Thiên chỉ vừa đi qua rìa rừng mà gặp phải bao trắc trở chông gai. Con đường lên núi có thể ví như lối mòn xuống địa ngục bởi những rình rập từ thiên nhiên sơ khai bí hiểm!
-“Đến rồi..Em đi có được không Thiên Thiên, dốc núi trơn trợt lắm”-Nhật đưa tay kéo nó lên khỏi một thềm đá tảng trơn lùi, thở dốc
-“Em ổn mà!”-Nó đáp trả.
Cả hai quanh quẫn suốt đường lên núi, mắt vẫn dáo giác nhìn chung quanh tìm kiếm loại hoa mang tên Diệp Thảo lạ kì kia nhưng nó vẫn biệt vô âm tích. Đại đa số hoa dại đều có mặt trên núi, phân loại từng thứ một còn mất thời gian hơn tìm đường đến chốn này. Nét mặt Thiên Thiên buồn xo, đôi mắt bất lực cứ thế lướt qua mọi ngóc ngách. Từ chân núi, kẹt, hốc đá đến sườn núi nó đều không bỏ lỡ. Đôi lúc cặp mài chau lại, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng khi tưởng lầm loại cỏ dại là Diệp Thảo truyền kì. Mừng rỡ trông chốc lát rồi hi vọng dập tắt, khuôn mặt yểu xiều khi nghe tiếng Nhật.
-“Không phải! Diệp Thảo ban ngày có màu của 7 sắc cầu vồng! Cây em cầm là Sắc Ngưu Bảo. Nhìn xem, chỉ có ba màu thôi!”
Nó thở dài một cách thểu não, buồn xo rồi tiếp tục tìm kiếm..
-“A..Minh Nhật..Kia có phải là Diệp Thảo mà tộc trưởng nói không?”-Nó mừng rỡ kéo Nhật lại một vách núi cheo meo, tay chỉ thẳng vào một bông hoa nhỏ bé tí, mang đủ màu sắc đang khập khiễng bám trên sườn núi trơn trợt. Nhật ngắm nhìn kĩ lưỡng rồi cười tươi đáp
-“Đúng rồi, Thiên Thiên…”
Có hai tưng tưng ôm chầm lấy nhau, vui sướng. Nhưng nét mặt nó lại thay đổi nhanh chóng khi phát hiện vị trí của đối tượng không dễ dàng gì hái được! Góc 38 độ: Một góc nhìn khó khăn lắm mới bắt được chính xác mục tiêu! Diệp Thảo nhỏ bé, lại bám chắc vào sườn núi vừa ướt sũng vì cơn mưa đêm qua, Trèo xuống đó chẳng khác nào thí mạng mình với tạo hóa. Nhỡ trượt chân xuống thềm núi thì đúng như Nhật nói ngay từ đầu : Tan xác như chơi! Cả hai đứng lặng người một hồi lâu như tìm kím giải pháp, hai người mang hai nét mặt khác nhau nhưng cùng chung một mục đích. Và trạng thái biểu cảm duy nhất bây giờ là căn thẳng! không hẹn mà cả hai người cùng lên tiếng
-“Để em/anh xuống”
Nhật ngỡ ngàng nhìn nó, đã gan dạ lên rừng, tự tin, quyết đoán, ngay cả việc mạo hiểm thế này Thiên Thiên cũng không ngần do dự. Nhưng bản lĩnh người đàn ông không cho phép anh nhượng bước. Thiên Thiên không thể xảy ra chuyện, một người con gái chân yếu tay mềm không thể thí mạng mình một cách oan uổng như vậy! việc nó xuống hái Diệp Thảo quả không thể nào xảy ra!
-“Đây không phải là lúc tranh giành. Thiên Thiên, em là con gái, việc này không thích hợp với em ’’-Nhật đưa ra ý kiến thiết thực nhất mà anh đồ rằng sẽ thuyết phục nó. Nhưng ý nghĩ của anh lại lần nữa bị dập tắt, đi từ bất ngờ này tới bất ngờ nọ khi nó nằng nặc lên tiếng
-“ Chính em phải là người mang Diệp Thảo về, chỉ có thế lời hứa giữa em với tộc trưởng mới có giá trị”-Chất giọng băng lãnh, kiên quyết như tượng đài nặng ngàn cân tưởng như không ai có thể chuyển dời, nó nhìn thẳng vào Nhật, không chút e dè, không chút sợ hãi của chùn bước. Chất giọng không cao, không thấp, bằng lặng mà uy quyền-Chất giọng thực thụ như một kẻ lãnh đạo!
Nhật nhìn nó, rồi nhìn xuống vực núi chênh vênh, lòng nặng trịch. Hàng lông mài nhíu lại tỏ vẻ không đồng tình. Nhưng nhìn nét kiên nghị từ người con gái kia, anh có thể ngăn cản không?
-“Cẩn thận nhé, Thiên Thiên”