-“ Chúng con đi chưa hẹn ngày về, chắc có lẽ phải tìm được Saron như lời Bác nói. Dù gì cũng cảm ơn thông tin mà bác đã nhiệt tình cung cấp. thời gian này, Deaths tạm thời giao cho bác trông coi vậy…”-Gia Bảo khó khăn nói với Mars, chất giọng buồn buồn.
Mars gật đầu hiểu chuyện, ra hiệu cho họ sớm xuất phát lên đường. Còn về Deaths, “Saron à…Con không cần bận tâm..Vì đã có người thực sự có khả năng quản lí nó một cách tốt đẹp rồi!”
-“Khoan đã!”-Thanh âm trầm bổng thất thường vang lên cùng lúc giữa một nam một nữ. Jen, Khả Lợi, Gia Bảo và Tứ đại hộ pháp ngạc nhiên quay lại:Là Nike và Chu Bích Lâm
-“Saron là vị hôn thê của tôi! Tôi có quyền được tham gia truy tìm tung tích của cậu ấy ’’-Nike chẳng do dự gì mà đưa ra lí do thuyết phục khiến Từ Gia Bảo không cách nào từ chối.Quay sang Bích Lâm, anh nhướng mài
-‘‘ Cha anh không nói tôi là vị hôn thê của anh sao ? Sao có thể bỏ mặc tôi mà đi tìm người con gái khác ? ’’-Cô cười nhạt, chỉ tay vào Jen khiến cậu sững người, miệng không ngừng lắp bắp
-‘‘ Hôn thê gì chứ ? Ai sẽ cưới cô ? ’’
-‘‘ Không tin à ? Về hỏi cha anh thử xem ? ’’-Cô tiếp tục cười nhạo.
Cả đám người chần chừ mãi vẫn không thể giải quyết. Từ Gia Bảo bực bội
-‘‘ Mau lên thuyền đi ! ’’
Chiếc thuyền căn buồm mau chóng ra khơi. 521 chiếc đảo lớn nhỏ trải khắp bản đồ. Khoanh vùng từng ô một! những cái vẫy tay chào tạm biệt giữa kẻ ở người đi không hẹn ngày về. 9 mạng người-9 tính cách-9 số phận sẽ theo dòng nước trôi về đâu ?
-“ Mạng cô ta còn lo chưa xong thì làm sao mà cứu kẻ khác?”- Âu Dương Hàn quay mặt nhìn con trai, bình thản nói.
Chính Phù Dung cũng cảm thấy ngạc nhiên huống hồ gì là Minh Nhật.
-“Cha nói vậy là có ý gì? Con vẫn không hiểu”
-“Khi ta chữa trị lần đầu cho Thiên Thiên đã phát hiện trong máu nó có một thứ kịch độc mãn tính xung lên hệ thần kinh não phải-nơi điều tiết cảm xúc của nó. Thế nhưng, vì va chạm mạnh với địa chấn đã hằn lên vết tì cũ đó, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ thay đổi tập tính của Thiên Thiên trước đấy, kích thích cơ miệng, điều tiết cảm xúc nhất thời...”-Âu Dương Hàn từ từ thuật lại
-“Chẳng lẽ trước đây Thiên Thiên không thể biểu thị cảm xúc sao?”-Phù Dung tỏ vẻ khó hiểu
-“Không hoàn toàn là như vậy! Vì hệ thần kinh trực diện đã bị tổn thương do độc tính, cho nên việc điều tiết cảm xúc với người bị thương là một điều hơi khó khăn!”
-“Vậy..Do lần bị thương này mà Thiên Thiên phục hồi sao? Tốt quá!!”-Nhật nhảy cẩng lên sung sướng. Nhưng nụ cười ngay lập tức tắt ngủm bởi câu nói của Âu Dương Hàn
-“Con chỉ nói đúng một nửa! Trong thời gian này, Thiên Thiên đúng là có thể nói chuyện nhiều hơn trước do cơ miệng bị kích thích bởi lâu ngày không hoạt động.Tuy nhiên, nếu tình trạng này tiếp tục được kéo dài thì e là....”
-“E là sao ạ? Cha nói mau đi!”-Nhật sốt ruột
-“Tính mạng Thiên Thiên sẽ trở nên nguy kịch nếu như không mau chóng lấy lại kí ức, phục hồi bản tính độc dược khống chế!”
Phịch!-Nhật thả người xuống nền đất, khuôn mặt Thất thần. Trước đây, Thiên Thiên là người như thế nào, xuất thân ra sao, tại sao lại mang trong mình loại độc dược kì lạ đó?
-“297...298...299” –“ Đủ rồi”-Nó hét lên đầy mừng rỡ, lắc lắc thanh tre trong tay một cách thích thú. Quả là đã mang đủ 299 giọt sương trên núi Bồ Ma kết về rồi! Nó ung dung xuống núi, trở về hành quán trước cặp mặt ngạc nhiên của Âu Dương Hàn, Lam Phù Dung và Âu Dương Minh Nhật.
-“Làm sao...em có thể?”-Nhật dụi dụi mắt mình, ngửi ngửi nước trong thanh rồi khẳng định, giọng chắc nịch
-“Đúng là thanh như sương đêm, ngọt vị ngọt của Ma kết..Đúng là sương ở núi Bồ Ma”
Âu Dương Hàn ngạc nhiên nhìn nó, ông khàn giọng
-“Bằng cách nào cô có thể lên núi mà vẫn không bị thương tích gì?”
Nó nheo mắt đầy tinh nghịch, chỉ vào chậu nước cạnh bàn, dịu giọng
-“Nhờ nó!”
-“Nước?”-Cả ba đồng thanh
-“nước khi xúc tác với gai Bồ Ma sẽ trở nên vô sắc, không còn đủ caritin trong đầu gai để vươn lên nhận ánh sáng nữa! Dĩ nhiên tôi có thể lên núi một cách thuận lợi rồi!”
-“thì ra là vậy!”-Cả ba ồ lên như hiểu ra, rồi Âu Dương Hàn gật gù
-“Vậy thì tôi chẳng có lí do gì mà từ chối việc cứu người rồi!”
Sự lo lắng, bồn chồn mau chóng xuất hiện quanh căn phòng phía ngoài nơi hắn đang được chữa trị. Bàn tay Thiên Thiên đan chặt vào nhau, mồ hôi trên trán nhỏ ra không ngừng nghỉ, đôi mắt vô thức dán chặt vào cánh cửa đóng sầm :Chờ đợi
Cạch...-Ra rồi!-Nhật la lên, kéo nó về thực tại.Nó mấp máy hỏi Âu Dương Hàn
-“Anh ta...sao rồi?”
-“Cô có thể vào thăm. Hắn đã tỉnh!”
Ánh nắng xuyên vào kẽ hỡ của gian phòng, tạc vào không gian một độ ấm áp lạ thường, từng giọt nắng như nhảy múa tung tăng trên thành cửa.Cái đầu băng gạc trắng xóa của hắn từ từ ngẩng dậy, đôi ngươi xanh lam mở dần ra, thoáng độ ngạc nhiên rõ nét khi bắt gặp ánh mắt quen thuộc: nâu –tím
-“Saron! Sao cô lại ở đây?”-Hắn nhíu mài, lay lay vai nó, nói lên trong xúc động
Nó ngẩng người nhìn hắn, khuôn mặt khó hiểu, giọng nhẹ nhàng
-“Anh...là ai?”