Vượt ải
Cả đám người chì chặt tiến từng bước vào bên trong mật thất. một khung cảnh tối om, khí lạnh se người dần dần lấn áp lấy da thịt, rít từng cơn qua kẽ tóc. Khả Lợi níu chặt lấy Jen, thút thít
-“Huhu..Em sợ quá…Anh ơi..em muốn về nhà..”
Jen quay người sang xoa đầu cô, răng đe
-“Nín ngay! Tập trung vào bên trong kìa!”
Ánh mắt họ dừng lại, nhìn nhau bàng hoàng. Dưới sàn gạch là những bước chân to lủng thành hố nối tiếp nhau. Những bước chân được kì công xây dựng một cách tỉ mỉ trải dài theo hướng trên nền nhà. Bảo nhìn sang nó như dò hỏi.
-“Để tôi đi trước!”-Trong phút chốc, Bích Lâm bướng bỉnh đặt chân vào mật thất. Những bước đi tung tăng của cô chưa dứt bước thứ 2 thì.. “vút…” “víu…”
Nhanh như chớp, nó kéo Bích Lâm ngã thụm đầu ra phía sau, né hướng di chuyển nhanh như gió, lao vun vun của hai mũi tên thì phía những vách tường. Cô xanh mặt –“Tí nữa là hết gặp cha rồi!”
Bích Lâm rụt cổ lùi lại phía sau, nuốt khan nhìn nó.Bước chân Saron e dè tiến vào bên trong, vừa đặt chân lên bậc thì.. “Vút……….”
3 mũi tên lao ra với vận tốc ánh sáng nhanh như chớp xẹt ngang người nó. Nhanh chóng, nó xoay người tránh sức sát thương kinh hoàng đó. 3 chiếc tên ghim thẳng vào bức tường đối điện, nhiễu máu ton ton vài giọt.
-“Không sao chứ?”-Hắn nhìn nó, lo lắng hỏi.
Nó khẽ gật đầu, đưa tay búng một viên đá xuống nền gạch
“Víu….Xẹt…”
Những ba mũi tên nữa lại bay ra, cắm phầm phập vào nền tường.
Bảo sốt ruột ngó sang nó, đổi giọng –“Chúng ta lao vào đó chỉ có nước trở thành bia đỡ đạn”
Nó gật nhẹ dầu, đồng tình.
Cả đám đông đứng khựng lại.
-“Thử đi vào dấu chân đó xem!”-Cristy đề nghị.
Saron dọ dẫm đưa bước về phía nó, bỏ lại phía sau những ánh mắt e dè, sợ sệt, những cái nuốt khan khổ sở, những giọt mồ hôi tì trên trán.Bảo đưa tay ngăn nó lại, kéo nó ra phía sau, dịu giọng
-“Để cho anh!”
Dứt lời, bàn chân Bảo nhen nhóm bước vào lồng dấu chân sâu hoắc in dưới nền. Mọi người phía sau nín thở, bàn tay toát mồ hôi ướt đẫm, trơn lu. Tiếng chung quanh chỉ còn “thịch thịch thịch” của tim người.Ánh mắt Bảo sáng rỡ, cười tươi nhìn nó
-“Ổn cả rồi!”
Được dịp thở phảo,mọi người nhẹ nhõm tiến bước vào trong. Hàng nối hàng đi tới bức tường đống sầm bên kia đối diện!
Ánh mắt ai nấy ngó lơ chung quanh. Những bước tượng tạc kì dị thời cổ trang. Mối liên hệ giữa tướng lĩnh và tốt, tân binh.
-“Nhìn xem! Giống như đang bày trận bát quái lắm!”-Jen vừa nói vừa chỉ tay vào những tượng tạc dọc đường đi.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói
-“Những bức tượng này ý chỉ Trần Hữu Lượng Năm Chí Chính thứ 19 sát hại tướng Triệu Phổ Thắng và sau đó cùng Từ Thọ Huy dời kinh đô về Giang Châu. Tự lập Hán Vương. Năm sau, giết Từ Thọ Huy, tự lập làm hoàng đế, quốc hiệu Đại Hán, niên hiệu Đại Nghĩa, lấy Trâu Phổ Thắng làm thái sư, Trương Tất Tiên làm thừa tướng. Chính quyền Đại Hán một mặt chống nhà Nguyên, một mặt kháng cự với quân đội của Chu Nguyên Chương .
Mọi người gật gù thán phục. Chu Bích Lâm nhìn hắn đăm đăm, cười khẽ -“Chu choa! Công tử của Gragon quả là học vấn uyên bác nhể!”
Hắn nhếch môi cười nhạt. Dứt lời, nó giơ tay, khẽ ra hiệu cho tất cả im lặng khi chỉ vào một chuỗi dãy số.Tất cả ngó nhau khó hiểu
-“Gì đây? Chủ nhân, người hiểu không?”-Lisza quay sang nó, hỏi nhỏ
-“Chắc hẳn liên quan tới những tạc tượng này rồi!”-Nó thở hắt một hơi đầy khó khăn, đáp
Mọi người hướng mắt ra khoảng không bao trùm bởi ánh trăng leo loét sáng. Một khoảng tối huyền bí xộc vào mật thất hòa với khí lạnh rợn người. Ai nấy nuốt khan nhìn nhau như trân trối.
-“Khoan đã.! Đơn Quân Hạo, lúc nãy anh nói những bức tượng này nói về Trần Hữu Lượng năm Chí Chính thứ bao nhiêu?”-Nó quay sang hắn, nghiêm giọng hỏi
-“Chí Chính thứ 19”-Không do dự, hắn đáp
-“Tôi nhớ không lầm thì Chí Chính thứ 19 rơi vào mốc 1359 thì phải!”-Bảo quay sang nó đưa ra đáp án, và nhận được cái gật đầu hài lòng từ Saron
Nó lướt tay trên một dãy số, chầm chậm đánh vào mốc “1359”
Mọi người há hốc mồm, sững sờ ngó vào một cánh cửa mật thất khác mở ra.
Nó quay lại phía sau mình, nhếch môi –“Cuối cùng tôi cũng đã hiểu thế nào là Thuận Ta thì Sống-Nghịch Ta thì chết!”
Bảo sờ tay lên thành tường trước nấc thang đầu tiên sau khi cánh cửa mật thất thứ nhất khép lại. Anh lẩm bẩm –“Ải thứ hai: Bất Khả Kháng-Bất Sinh Tồn!”