Chuyện Tình Của Những Chiếc Áo Len

E hèm! Sau đây là vài lời thông báo ko nhỏ cũng chăngr lớn của au!

• đi học lâu rồi! Nên mình vừa đi học thêm với lo mấy thằng tiểu quỷ nhà mình nữa( vì mình là chị cả T.T).

• thế nên...các bạn chọn như thế nào? A. 1 ngày 1 tập ngắn, B.

2 ngày 1 tập cực dài. Chọn đi nha^^

Vô vấn đến chính nào! Ồh la la^^

----

Vị bác sĩ đưa ống thở vào miệng cô, Haruno Sakura. Hiện tại,cô đang nằm trên giường y tế. Các cô y tá thì đẩy chiếc giường vẻ gấp gáp. Chiếc giường màu trắng mà y như màu đỏ. Máu của cô chảy ra ko ngừng...

Còn anh, Uchiha Sasuke. Nắm chặt tay cô cố chạy thật nhanh theo phía giường. Mặt anh vô cùng lo lắng. Miệng cứ lẩm bẩm:“xin hãy...cứu cô ấy!”

Vị bác sĩ đưa chiếc giường vào phòng cấp cứu. Còn cô y tá thì can anh:

- xin người nhà ở lại. Chúng tôi sẽ cố hết sức!_ rồi cô ta bước vào

Đèn tín hiệu của căn phòng cấp cứu bật lên màu đỏ. Anh thất thần nhớ lại cảnh cô nằm trên vũng máu. Lòng anh thắt lại, tim anh thì như ai lấy dao chặt đôi nó, phổi của anh thì như ai bóp chặt lại...ko tài nào thở được,não anh thì như ngừng hoạt động, mắt anh thì cụp xuống...chảy dòng lệ, mũi anh thở phào nặng nề, tay anh đan vào nhau, chân anh thì...chân gác lên tới tận cằm của anh,chân kia thì thả lòng thòng,dưới sàn nhà lạnh lẽo. Duy nhất bộ phần còn hoạt động là...miệng của anh, miệng của anh cứ thì thào:“ Sakura...anh xin lỗi! Xin lỗi...là lỗi của anh” rồi mắt anh tiết ra nhiều dòng lệ.

Thì...mái tóc màu đỏ bước tới cùng với 1 người phụ nữ?! Người đàn bà có mái tóc vàng buộc thành 2 chùm,đôi mắt vàng nốt. Cả 2 người tiến tới. Vâng! Đó chính là...ko ai, là Sasori Và Hashirama Tsunade. Sasori bước tới anh.( vì tsunade lên để thông báo tin này cho sakura,nhưng nghe tin cô đi tham quan nên tới đây! Và gặp đc Sasori nha^^)nói:

- Sakura...

- đang ở bên trong..._ giọng anh khàn đặc,mắt vẫn nhắm tịt

- Cô ấy bị thế tất cả là tại mày! Thằng khốn_ sasori giật ngược cổ áo của Sasuke lên

- chửi tôi sao cũng được. Vì tôi là tên khốn!

- mày!..._ Sasori buông thỏng tay ra, khuỵu người xuống_ tao cũng thế! Tao mới chính là thằng khốn! Là tao! _ Sasori rơi giọt lệ

-...

Bà Tsunade bước tới,ngán ngẩm nói:

- Cậu Uchiha này! Đi theo tôi! Tôi gặp chút

- hn_ anh ngước đầu lên_ chuyện gì?

- cứ theo là biết

- hn

Tsunade cùng Sasuke ngồi xuống bàn ở bệnh viện. Tsunake hỏi:

- cậu uống gì ko?

- ko!

- cũng phải làm li cà phê đen cho tỉnh người chứ?

- thế cũng được!

Rồi bà ta đi tới máy cà phê tự động. Lấy 1 li cà phê đen thêm li cà phê sữa. Tới ngồi xuống bàn có Sasuke. Anh lấy li cà phê đen húp 1 ngụm, nói:

- vào vấn để luôn đi!

- hừm... Con bé nó...đã tìm được cha mẹ nó rồi! Và cha của con bé chính là chủ tịch tập đoàn nổi tiếng là Haruno. Cậu làm công ti Konoha Fashion chắc cùng biết. Công ti Hảruno có tiếng như thế nào? Là công ti chuyên về giới kinh doanh. Nên...

- tôi nên quên cô ấy đi! Đúng chứ?_ anh đưa giọt cà phê đắng ngắt vào cổ họng_ vì... Cô ấy đã có hôn ước!

- cậu biết?

- tôi đã biết từ lâu. Vì tôi biết...gen của tộc Haruno ko khác lạ lắm đối với tôi. Chính là mái tóc hồng đó và...cái bớt ở lòng bàn chân. Chỉ có thể là tộc Haruno mới có thể làm như thế! Đứa trẻ nào sinh ra cũng...có cái bớt ở bàn chân và_ giọng anh nghẹn lại_ có hôn ước từ bé! Tôi biết nên...đã học cách quên đi!

- nhưng việc đó quá khó đấy Uch-

- nhưng... Vì người tôi yêu. Sakura sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn...khi ở với tôi!_ anh cười mặn đắng

- Cậu... Cảm ơn! Ba mẹ con bé sẽ đón con bé khi con bé xuất viện. Cậu có mong muốn gì chứ?

-hừm... Có 2 mong muốn!

- cứ nói! Tiền hay thứ gì tôi cũng sẽ đáp ứng

- tôi ko cần! Thứ nhất là...cho tôi gặp cô ấy lần cuối và chia tay. Tôi biết Sakura nổi tiếng cứng đầu. Tôi nên...làm cho cô ta hận tôi. Thì mới có thể...có hiệu quả,đúng chứ? Hashirama san?

- cậu hiểu nó còn hơn cả tôi_ bà hớp 1 ngụm cà phê sữa

- hiểu hơn cả bản thân của cô ấy!

- điều thứ hai?

- hãy...làm cho Sakura hạnh phúc...?_ anh nhìn thẳng vào mắt Tsunade

- cậu...được!_ “ánh mắt đen tuyền ấy dám nhìn thẳng vào mắt mình!? Chứng tỏ cậu ấy yêu con bé rất là thật lòng!”

- hãy hứa với tôi. Chăm sóc,yêu thương, chu đáo hay thay tôi chăm sóc cho nàng ngốc! _ giọng anh nghẹn lại

- tôi hứa!

- và...tuyệt đối đừng cho cô ấy biết.

- Uchiha à...cậu đúng là chàng trai tốt!

-...

- con bé chắc chắn rất đau lòng nếu...

- ko sao! Tôi tin tưởng vào bà...Sasori! Nhưng...hôn ước?

- tôi chỉ biết....chắc chắn rằng ko phải Sasori! Thằng bé đau cũng như cậu!

-...

- thôi tôi đi trông tiếp

-...

Rồi cả 2 rời khỏi đó. Ngồi vào hàng ghế chờ. Sasori khuôn mặt vô hồn. Anh ko khóc vì...nước mắt anh đã cạn từ lâu rồi. Miệng thì bị cắn tới bật máu. Mái tóc bù xù. Anh thấy Sasori thì bước tới,ngồi xuống. Nói:

- cậu cũng như tôi!

- nhưng...cậu đau hơn tôi! Tôi nghe hết rồi!

-...

- nhưng...tôi nghĩ tôi yêu cô ấy hơn cậu. Cớ mà...cậu lại yêu cô ấy hơn tôi! Hèn gì...Sakura chỉ yêu mình cậu. Thế là tôi...chưa yêu cô ấy thật lòng...đúng chứ? Sasuke?

- ko! Cậu ko phải là ko thật lòng. Chẳng qua... Cậu ko thể hiểu được. Vì muốn tốt cho cô ấy! Tôi mới lựa chọn này. Thà rằng dấu nỗi đau đó 1 mình. Vì thứ đáng sợ nhất đối với tôi...đó chính là cô ấy Haruno Sakura. Phải vì tôi mà cô ta chịu đau khổ, ko có tương lai. Nếu rời bỏ tôi...Sakura sẽ hạnh phúc. Cái giá dù có cao ngất trời thì tôi vẫn chịu đc miễn sao Sakura...hạnh phúc. Thì tôi cũng sẽ chịu.

- Sasuke... Tôi....thấy tôi thật là...xấu hổ...

- vì cái gì?

- tôi là kì đà cản mũi 2 người mà...

- chuyện đó thì chính xác_ anh cười

-..._ mặt tỏa ra sát khí

- đùa thôi!

Thì sau 3 tiếng ko dài cũng chẳng ngắn. Thì đèn hiệu từ đỏ chuyển sang xanh. Vị bác sĩ bước ra. Sasuke với Sasori đi nhanh tới. Mắt Sasuke đã có thâm quầng. Ai nói anh ăn gì hay uống gì thì vẫn nhận được cái lắc đầu từ anh. Đầu tóc rối bù,vì anh luôn vò mái tóc của mình. Giọng anh khàn đi, vì khi anh ngủ...anh gọi tên cô tới khàn giọng nhưng...giấc ngủ của anh chỉ kéo dài 5 phút thì thức tỉnh. Anh thấy vị bác sĩ bước ra,liền đi thật nhanh cùng Sasori. Anh hỏi với giọng khàn:

- sao rồi? Sakura sao rồi?!

- cô ấy!? Sao?

- hừm... Bệnh nhân ko sao. Chỉ thương hơi nặng mà thôi!... Sau 4 tiếng bệnh nhân sẽ tỉnh

- cảm ơn bác sĩ

- cảm ơn_. Sasori nói

- là bổn phận của tôi mà!giờ mọi người cứ vào trong!

Rồi Tsunade,Sasori và Sasuke bước vào phòng bệnh thăm cô. Bước vào thì Tsunade nói:

- sasori! Đi ra ngoài! Giờ Sasuke phải gặp riêng Sakura!

- vâng!

Rồi cả 2 bước ra. Còn mỗi mình Sasuke. Anh kéo ghế ngồi vào đầu giường. Ngồi vào ghế. Anh ngắm gương mặt của Sakura. Nó nhợt nhạt, có đầy vết thương và...nhiều vết bị bầm. Môi thì tím ngắt. Mắt ngắm nghiền. Mái tóc... Nó ngắn ngang táo tai. Lổm chổm chỗ ngắn chỗ dài. Làn da trắng ngắt...chẳng những thế...còn xanh xao. Anh nhìn mà ko ném nỗi đau. Vì sao ư? Vì sau này anh sẽ nghe giọng nói của nàng ngốc! Cũng chẳng thấy nàng ngốc cười! Chẳng thấy đôi mắt lục bảo! Cũng bao giờ nghe giọng nói đó! Cũng chẳng thấy mái tóc hồng!,... Anh đưa bàn tay thô ráp lên má cô. Khẽ mỉm cười... Vuốt ve chiếc mũi. Sờ nhẹ mái tóc. Vuốt nhẹ môi. Anh cúi đầu xuống hơn. Đặt trên môi mình trên môi cô. Chỉ là... Môi chạm môi thôi. Anh chẳng ham hố gì...chỉ cho tim anh đau hơn. Khi nghĩ tới phải xa cô... Anh đành luyến tiếc rời môi cô. Anh mỉm cười,nói khẽ:“ Hạnh phúc nhé nàng ngốc!...anh yêu em. Nếu...em có hận anh thì anh cũng chẳng hối tiếc. Tình yêu của anh...em sẽ ko bao giờ biết. Anh sẽ ko để anh xuất hiện trước mặt em nữa. Dẫu biết em sẽ đau... Nhưng mọi việc anh làm đều muốn tốt cho em. Em ko được hậu đậu... Nên trở thành người vợ đảm đang cho người ta. Trở thành con dâu tốt,ngoan hiền. Đừng...hức hức...yêu anh...hức_giọt nước mặt mặn chát thấm đẫm trên má cô_ hãy trở thành bà mẹ trưởng thành... Nên làm gì, dạy cho em cái gì. Nên hạnh phúc, giữ vững nụ cười, nên ăn uống đều độ, chuyên tập thể thao,tuyệt đối ko ăn mì tôm. Nghe chưa? Nàng ngốc!..... Em ngủ rồi...thì làm sao nghe được. Yêu em...rất nhiều! Sống tốt nhé nàng ngốc! Anh yêu em” rồi anh ngắm kĩ gương mặt đó rồi bước đi. Bước khỏi cửa, thấy Tsunade đừng trầm ngâm ở cửa. Anh khẽ ho nhẹ. Thì bà ta giật mình,nói:

- Sasuke...

- bà đã nghe hết?

-...

- tuyệt đối! Ko nói cho Sakura biết!

- được!

- bà lo nhớ! Hãy chăm sóc cô ấy! Làm cho Sakura cười! Dặn...ko nên ăn mì tôm hay ăn những thứ vô bổ. Ăn uống đều độ, tập thể dục, và...quên tôi đi!

- ừm_ bà thở dài nhìn cậu

- tôi đi!

- tạm biệt!

Rồi anh quay về khách sạn,điện cho Naruto,nói:“ về hết!” Rồi cúp máy. Anh leo lên xe riêng. Phóng như điên khi về nhà.

Về nhà... Căn nhà trống rỗng. Thế nên....anh mới cực ghét mỗi lần ở nhà. Nhà anh đen tối. Anh cũng chẳng buồn bật đèn. Lê xác lên phòng.

Nằm lên giường. Anh nằm khóc tới mức ướt cả gối.

Và...sau khi cô tỉnh. Cô thấy Tsunade. Cô khẽ hỏi:

- Sasuke!?

- Sakura à...

- mẹ?

- ừm.. Sakura ba mẹ con ở kia

Rồi bà bước ra. Thì tiếng mở cửa vang lại. Bước vào trong là người đàn ông mặc vest lịch lãm,mái tóc hồng nhạt. Cùng người đàn bà chạc tuổi ông mặc vét, bà ta có mái tóc màu vàng,...trông vẻ hiện hậu. Người đàn bà bật khóc nức nở. Người đàn ông đứng bên làm chỗ dựa cho bà. Người đàn ông nói:

- Sakura?

- sao ônh biết tôi?_ cô hỏi

- vì ta là cha con!

- cha?

- đúng Haruno Kizashi!

- còn kia...

- là mẹ con. Haruno Mebuki

- mẹ?

Mebuki oà khóc tới ôm chầm con. Nói:

- con à... 19 năm qua! Hức hức ko giây nào là mẹ ko nhớ tới con!

- mẹ là mẹ ư?

- đúng! Con bé ngốc này

Kizashi bước tới xoa đầu cô nói:

- con sống vất vả rồi...

- ko sao đâu_ cô oà khóc

Và ngày hôm đó là ngày mà cô hạnh phúc nhất, và cũng là ngỳ đau khổ nhất của anh

Tua tua( bữa nay đang đi học,tua tua thôi chứ...nó dài dòng mỏi tay với lại cũng chẳng ý nghĩa mấy)

Tối sau 5 ngày mà cô về nhà cha mẹ. Anh cũng chẳng nhắn tin hay trả lời gì cô. Cô gửi đủ thứ tin nhắn:' ăn bám! Em tìm đc cha mẹ rồi nè!','Sao thế?','anh giận em?',... Điện hàng triệu cuộc gọi. Mà anh ko hề bắt máy.

Cô tức giận. Lấy xe đạp mà xin bố gãy lưỡi mới cho. Cô cũng phải tốn nươcs dãi với ông lão gia Jiraiyan,lão ta yêu thầm Tsunade, đấy là lơij thế lớn,chỉ cần:“ có cần nói ai yêu thầm Tsunade ko?” Là ổng cho liền.

Đạp xe tới nhà anh. Và anh cũng dự đoán được việc đó. Nhưng...ko muốn cô đau lòng. Chỉ chọn cách đơn giản. Cô ấn chuông chục lần rồi mà ko ai ra tiếp. “Hay là...điện Nảruto” cô điện Naruto. Rồi cuối cùng:“ ngày hôm nay cậu ấy ko có tới công ti” cô liền rón rén mở cửa. Vì cửa ko có khoá. Bước vào nhà,căn nhà tối ỏm tỏi. Bước lên phòng. Thấy anh đang nằm trên giường. Cô tới ôm chầm lấy anh,hỏi:

- anh sao ko nhắn tin hay trả lời đt của em! Anh biế-

- cô im đi! Cút ra xa!_ anh nói giọng lạnh khốc” tóc cô ấy đc tỉa rồi...trông cũng đc! Ấy!! Mình ko muốn!!!”Inner Sasuke

- hazz...anh lại ghen cơ à? Em ko c-

- tôi mà ghen? Nực cười? Vì cái loài người như cô mà tôi phải ghen?

- Sasuke kun_ cô ôm tay anh

- đi ra!_ anh xô cô,làm cô bổ nhào ra sau cái bàn đựng đèn ngủ

- Sasu-

- cút đi!

- tại sao _ mắt cô ngấn nước mắt

- hứ!_ anh nhếch mép_ tôi! Là giám đốc của công ti lớn. Và...tôi sẽ thay người yêu như áo. Cô chẳng qua! Là tôi muốn thân xác cô! Nên sẽ ko có chuyện tình yêu ở đây! Nên cô cút đi!_ anh quát

- nhưng..._ trên má đã có nhiều dòng lệ

- chẳng qua tôi muốn lợi dụng cô làm siêu mẫu chõ riêng công ti tôi. Và được... Nổi tiểng thêm 1 chút. Ôi ko! Chẳng được cái gì cả!

- Sasuke...hức hức

- cút đi!!!_ anh quát_ người tôi yêu chẳng ai khác chính là tôi! Tôi yêu bản thân tôi! Màng gì tới cô_ lòng anh thắt lại, đau lên từng đợt, sắp chịu ko nổi

- em...em

- cô ko hiểu tiếng người à? Cút đi! Con chó nó nghe mà cũng hiểu! Cô ko bằng con chó cơ à?_ vì muốn đuổi cô về,để ngăn dòng lệ lại

- vâng,nhưng em muốn đưa cái này cho anh_ cô giật sợi dây chuyền mà anh tặng cô( ko nhớ thì bật tập 2 hay 3 gì đó là có à) ra đưa cho anh

Rồi cô vụt đi. Và cũng là lúc anh buông những giọt nước mắt.

Trời cũng đã đổ mưa. Ông trời khóc vì cuộc tình buồn. Hay ông hả hê cười tới chảy nước mắt vì điều mà ông đã làm?:v. Cô dừng lại và khóc,một ngày một lớn. Cô lấy tay phải bóp chặt ngực trái của mình. Tim cô như ngừng thở, vì nó đau tơis mức ko thể thở. Nước mắt lẫn cả nước mưa thấm xuống đất. Cô thích lúc mưa khi lúc này... Khóc chẳng ai thấy! Chỉ muốn 1 mình! Nhấm nhám nỗi đau. Muốn thét thật to tên mà người la,f đau cô, cô bật hét:“ SASUKE!!!” Rồi cô ngất đi. Và 1 chàng trai lạ mặt đã cứu cô

Còn anh...anh đập phá mọi thứ,tay cầm chặt sợi dây chuyền anh tặng cô rồi thét tên cô trọng tuyệt vọng:“ Sakura!!” Anh đập tất cả mọi thứ. Mảnh thuỷ tinh cứa vào tay,anh chẳng thấy đau. Anh đập nát mọi thứ. Rồi kêu tên cô:“ SAKURA!!!” Như muốn thoã nỗi đau. Anh hét lên tên cô. Anh muốn ôm cô,hôn cô, thật chặt và lâu. Hất tung bàn. Chưa thoã mãn cơn đau thể xác,vì...vết thương bên trong đã quá đau,có khi rỉ máu. Anh đấm tay mạnh vào tường. Chiếc tường rạn nứt, máu chảy đầy đìa. Vẫn chưa thoả mãn. Anh điên tiết tìm thứ gì đó. Vớ được mảnh thuỷ tinh,anh thấy chúng khẽ nhếch mép. Cứa vào mặt anh.” Chẳng đau tí nào” tiếp tục cứa vào chân,tay. Như thoả mãn được cơn rát khắp người. Anh khuỵu người xuống. Nhấm nháp nỗi đau. Anh mỉm cười man rợ. Mặt anh hiện tại như con thú điên cuồng. Anh lấy mọi thứ đem đi đập nát. Thì tiếng mở cửa, Sasori bước vào. Sasori khiếp đảm. Mătj lộ vẻ lo lắng,nói lớn:

- Sasuke!

- thảm hại lắm đúng chứ?

- Sao cậu ra nông nổi này?

- ko sao! Có trò nào làm đau ko? Nói cho tôi đi! Tôi cũng sẽ làm!

-... Tôi đưa cậu chiếc áo len

-...

Ôm chiếc khăn vào lòng. Chiếc áo thấm chút máu ở cổ tay. Anh hoảng hốt...giật chiếc áo lui,ko để nó bẩn!

- tôi biết... Cậu đau. Nhưng Sakura s-

- đừng nhắc! Đừng nhắc tới!_ anh ôm đầu khuỵu xuống

-...tôi về

Rồi. Sasori đi về. Sasuke liền xuống bếp lấy chai Whisky. Rồi uống nó như uống nước lã. Phải 5 chai chứ ít. Ngay cả khi say anh vẫn gọi tên cô

Hãy để anh nhấm nháp nỗi buồn. Khi tự tay anh làm em khóc...chính là lúc con tim anh ngừng đập. Nhưng vì thứ mà được gọi là hạnh phúc. Thì...anh sẽ bất chấp tất cả dù...con đường mà anh chọn và đang đi. Dẫu biết rằng con đường ấy sẽ có nhiều chông gai. Nhưng khi anh nghĩ tới em...thì bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Anh cũng sẽ làm. Có thể anh chết đi chăng nữa thì...anh vẫn chịu. Chỉ cần em mỉm cười và hạnh phúc. Anh biết em sẽ khóc,sẽ đau, và...sẽ rất ghét anh. Nhưng còn anh? Em có nghĩ được rằng? Anh ko khóc vì nước mắt anh đã cạn,anh đau nhưng ko nói,ko rằng,chỉ chôn sâu trong tim,chỉ mình bị thiệt. Anh biết em ghét anh nhưng...anh có cố gắng ghét em đi chăng nữa. Cũng chẳng thế! Vì sao ư? Vì con tim này đã có quá nhiều vết thương,và ko có chỗ chứa để có thêm vết thương nữa. con tim đầy vết thương đó...đã thuộc về em mất rồi!? Và... Nó ko thể ngừng yêu em, nó chẳng đủ chỗ chứa tình yêu ấy nói đâu ra...chỗ ghét cơ chứ?! Anh yêu em Sakura... Mãi mãi...

----

Ui giùi ui 3000 chữ từ 5h chiều tới giờ. Do nhát nhưng...do sau này ko có thơi gian vì học nên... ngồi cặm cụi nãy giừo đó^^ vote và cmt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui