Sát Đấu Truyền Kỳ

Lãnh Mạc cùng A Ngân liền đi theo Linh Khởi. Nhưng trước khi đi, Linh Khởi còn sai người dọn dẹp lại nơi này, khiến cho nó trở lại như cũ. Đội ngũ lúc nãy của cô gồm Diệp Tu, 2 vị Đấu Vương, 10 vị Đấu Linh, xuất ra những cường giả này làm cho cậu có chút ấn tượng. Nhưng chỉ với bấy nhiêu nhân lực đây, cũng không bằng vài năm trước khi tên Lâm Ma kéo đến nhà của cậu, ngoài hắn và Hải Lam thì toàn bộ những kẻ khác đều là Đấu Tông của Hắc Ám Công Hội. Hơn 1 nửa đội hình bị chính tay cậu đồ sát, hơn nữa, đến cả Yêu Chủ, kẻ đạt đến Hắc Kim Cấp Bậc, bước vào cảnh giới tu luyện của thần cũng bị cậu đánh như chó. Phải toàn lực mà rút lui về căn cứ địa.

‘Chào tiểu bằng hữu, không ngờ nhỏ tuổi mà đã là Đấu Hoàng cấp bậc, thật khiến lão già ta xấu hổ. Ngoài ra còn có 1 cô nương kỳ lạ, thực lực không kéo đi theo nữa a’

‘Tiền bối quá khen, chỉ là tiểu bối có cái thiên phú hơn người 1 chút thôi. Còn cô ấy….có thể gọi là đồng đội’

1 lão nhân đầu tóc bạc trắng, mặc y phục tro quay qua trò chuyện cùng Lãnh Mạc. Cậu thử cảm nhận thực lực của người này, thì biết được người này cũng phải là cửu tinh Đấu Vương. Hay còn gọi là Đấu Vương đỉnh phong, chỉ thiếu 1 đường nữa là trở thành Đấu Hoàng chân chính. Nhưng để đạt đến Đấu Hoàng không phải đơn giản, nhưng đó là đối với người thường, đối với cậu, khi chuẩn bị đột phá Đấu Hoàng, thì mọi chuyện đều thuận lợi mà thành công.

Ngoài ra, cậu chưa thể đem thân phận của A Ngân ra để nói nên chỉ đưa ra 1 lý do nào đó.

‘Hắc hắc, không cần nói chuyện khách khí. Lão già ta là Hoàn La Viên, đại trưởng lão của Bích Ngân tông’

Vị này vừa cười vừa nói ra danh tính của mình. Không ngờ vị La Viên trước mặt cậu lại là đại trưởng lão, với thực lực đỉnh phong Đấu Vương, là đại trưởng lão cũng không sai gì mấy. Nhưng điều làm cậu bất ngờ nhất chính là đường đường là đại trưởng lão mà lại tự xuất thân ra cùng với Linh Khởi và Diệp Tu để giải quyết bọn sát thủ. Đúng là khiến người ta kính nể.

‘Ra là đại trưởng lão, tiểu bối thất lễ rồi. Mong đại trưởng lão lượng thứ’

‘Hắc hắc! Có gì đâu chứ! Bao lâu nay ta thấy ra vô số nhân tài rất ngạo mạn, nhưng gặp được cậu thì bọn chúng đối với ta chả qua là ếch ngồi đáy giếng mà thôi’

Đối với đại trưởng lão thì Lãnh Mạc không lấy cái ngữ điệu bình thường mà trò chuyện cùng, xưng hô phải nhường 1 bước. Vị La Viên này cũng liên tục khen ngợi do nhận ra được thiên phú tuyệt đỉnh của cậu. Nhưng thiên phú này của cậu là do bắt nguồn từ 2 thứ, 1 là huyết mạch của Tử Linh và Lãnh Minh, 2 là sức mạnh Sát Thần tiềm tàn trong cậu.

Trước đây, Nguyệt My đã từng nói rằng khi cô bằng tuổi cậu, cũng chưa thể chạm đến Đấu Hoàng, mà chỉ là 1 cái đỉnh phong Đấu Vương mà thôi, đột phá Đấu Hoàng có chút khó khăn. Ngoài ra, sở hữu huyết mạch của 2 người chạm đến ngưỡng của thần, không phải là loại người đơn giản. Nếu đem so với huyết mạch của Đấu Đế cường giả, thì cái huyết mạch Đấu Đế đó cũng chỉ là cao hơn 2 chữ “tầm thường” 1 chút mà thôi. Mà liền có thêm sức mạnh của Sát Thần, kết hợp cả 2 cái này thì cường giả Hắc Kim cấp bậc hay Truyền Kỳ cấp bậc cũng phải thèm khát đến nhỏ dãi.

‘Ta cũng nghe nói qua rồi, Lãnh Mạc, sau khi ta nhận xét qua cậu, ta hoàn toàn đồng ý. Người như cậu rất thích hợp làm tông phó của Bích Ngân tông’

‘Đa tạ đại trưỡng lão’

‘Ầy, sau này gọi La Viên tiền bối được rồi’

Được vị đại trưởng lão này hảo hảo đồng tình, cậu có chút vui mừng, sau này cũng có chỗ dựa trong tông môn, về sau có thể nhờ vả. Cũng có thể biết thêm sự tình ở bên ngoài đế quốc, về các tông môn,......

‘Vâng, La Viên tiền bối. Sau này cứ gọi tên của tiêu bối’

‘Hảo. À Lãnh Mạc này, thấy người kia không? Đó là tam trưởng lão Hồng Phá Vân, ông ta cũng chú ý đến cậu đấy. Chỉ có điều ông ấy ít nói, lại rất thích đánh cờ, tuy nhìn bề ngoài lạnh như băng nhưng lại rất ân cần với cháu gái của mình a’

La Viên vỗ vai Lãnh Mạc 1 cái rồi dùng ngón tay chỉ về phía người đang đi cùng Diệp Tu. Người này không giống 1 lão nhân cho lắm, tóc vẫn còn phần đen, gương mặt lạnh như băng, đôi mắt kiêng định như chỉ hướng đến 1 mục đích duy nhất. Thực lực của vị Phá Vân này là lục tinh Đấu Vương, cũng tương đối mạnh, có thể xếp vào hàng ngũ trưởng lão cũng không phải là đơn giản.

‘La Viên tiền bối, tiểu bối có thể hỏi người 1 câu không?’

‘Cứ nói, nếu ta biết được thì ta sẽ trả lời’

‘Chuyện là lúc nãy có 1 tên nói rằng Linh Nhi tiểu thư 17 tuổi trở thành Đại Đấu Sư, rồi đến 21 tuổi vẫn dậm chân ở nhất tinh Đại Đấu Sư, chuyện này là sao vậy? Trải qua 4 năm mà vẫn giữ nguyên 1 cấp bậc, không phải quá kỳ lạ sao?’

Quả thật chuyện này làm Lãnh Mạc cực kỳ thắc mắc vô cùng. Cậu đã đọc nhiều sách, có nhắc đến vài trường hợp như thế này, chỉ cần 1 đến 2 năm là có thể tiếp tục tu luyện. Nhưng trường hợp của Linh Nhi quá là kỳ lạ, 4 năm trôi qua vẫn không có tiến triển gì thêm, dù chỉ là 1 chút. Nếu nói thẳng ra thì đích thực là phế vật.

‘Thì ra là chuyện này. Lúc đó, khi tiểu thư 17 tuổi, liền đạt đến nhất tinh Đại Đấu Sư, khiến cho ai trong tông môn cũng hãnh diện, các đệ tử người người ngưỡng mộ. Nhưng rồi không hiểu vì sau, 6 tháng sau tiểu thư không thể tu luyện thêm, tông chủ là tỷ tỷ của tiểu thư, rất quan tâm và hay chăm sóc cô. Liền mời gọi rất nhiều luyện dược sư đến xem thử, thì ai cũng lắc đầu, vô phương chữa trị. Rồi theo thời gian, tiểu thư nhốt mình ở biệt viện suốt 3 năm, không ra ngoài, chịu nhiều lời chê trách, vẫn chăm chỉ tu luyện nhưng cũng vô ích. Haizzz, thật là đáng buồn, đáng buồn’

Vừa kể chuyện La Viên không ngừng thở dài 1 cách buồn bã. Cậu hiểu được câu chuyện này, ông trời đúng là thích trêu người, cho người ta thiên phú tu luyện cao, nhưng rồi lập tức trở thành phế vật, khiến người ta đáng hận. Nghĩ đến hoàn cảnh của Linh Nhi, cậu không khỏi kháng phục cô, mặc cho người khác nói phía sau lưng, vẫn kiên trì tu luyện, mơ ước đến 1 ngày có thể trở lại như xưa.

Mà cũng nhờ câu chuyện này cậu cũng xác thực được giữa Linh Khởi và Linh Nhi là 2 tỷ muội.

‘Sư phụ, người có thấy tình trạng này có chút quen mắt không?’

‘Con cũng nhận ra à? Đúng thật là tình trạng này ta từng gặp qua rất nhiều, nhưng rồi thời gian trôi qua, cách chữa trị dần bị quên lãng. May mà ta và con còn biết cái loại “Phế khí thể” này’

Khi đang nghe được tình trạng của Linh Nhi thì Lãnh Mạc cũng cảm thấy rất quen, liền hỏi Nguyệt My ẩn trong nạp giới. Đấu khí không thể tu luyện, bị dừng lại ở 1 cảnh giới thì chỉ có “Phế khí thể” gây ra mà thôi. Loại này là do cậu vô tình biết được khi đọc 1 cuốn cổ thư, nói về rất nhiều loại biến chứng khiến người khác không thể tiếp tục tu luyện đấu khí, và có nhắc đến “Phế khí thể” này.

“Phế khí thể” là loại biến chứng gây ra do việc tu luyện trong môi trường đầy hàn khí. Khi tu luyện, hàn khí xung quanh sẽ xâm nhập vào cơ thể, đi vào các mạch đấu khí lẫn kinh mạch, sau 1 thời gian nó sẽ làm tắt nghẽn toàn bộ đấu khí trong cơ thể, khiến người mắc phải không thể tu luyện được, trở thành phế vật. Cho dù là luyện dược sư lục phẩm đi chăng nữa, không có Dị hỏa thì không thể tra ra “Phế khí thể” này. Muốn trị được, cần phải có 1 loại Dị hỏa, đưa vào cơ thể, đi vào các mạch đấu khí và kinh mạch, sẽ thiêu đốt hàn khí, rồi sẽ có thể tu luyện lại.

‘Thứ này con có thể giải quyết, bất quá cần phải có sự đồng ý của Linh Nhi, con mới có thể làm’

‘Ừ. Mà này, ta cảm nhận được 2 luồng khí tức cường đại rất quen thuộc đang đến đây. Hãy cầm lấy mặt nạ này để che giấu thân phận, và căn dặn những người biết tên của con’

‘Vâng. Không ngờ họ tra ra nhanh thật’

Không cần nói ra chủ nhân của 2 luồng khí tức đó, bản thân Lãnh Mạc cũng biết được. Cậu lập tức đeo lên chiếc mặt nạ, che lại đôi mắt và 1 phần gương mặt, phần còn lại để lộ ra ngoài. Thấy cậu đeo mặt nạ khiến cho La Viên bên cạnh có chút khó hiểu.

‘Này Lãnh Mạc, cậu đeo mặt nạ làm gì thế?’

‘Chỉ là có chút việc. Nếu 1 lúc sau có ai cần tìm tiểu bối, mong La Viên tiền bối đừng nói tên của tiểu bối ra, hoặc là nói không có biết ai tên như tiểu bối’

‘Dù có chút khó hiểu, nhưng ta đảm bảo sẽ làm như lời cậu’

‘Ân’

Sau đó cậu tiếp tục thông tri cho Linh Khởi, Diệp Tu và Linh Nhi. Bọn họ cũng như La Viên, không hiểu tại sao cậu cần làm vậy, nhưng 1 mực làm theo.

Đi được 1 lúc, họ đi vào sảnh điện của tông môn, từng người ngồi vào vị trí của mình. Riêng Lãnh Mạc không biết ngồi vào đâu, được Diệp Tu chỉ điểm ngồi ở ghế tông phó, bên cạnh chỗ Linh Khởi. Hơi ngượng ngùng, nhưng cậu miễn cưỡng ngồi xuống, A Ngân đứng bên cạnh như là hộ vệ.

‘2 vị trưởng lão, 2 người thấy vị huynh đệ Lãnh Mạc này có xứng đáng làm tông phó không?’

‘Đại trưởng lão ta không phản đối, mà ta còn rất đồng tình với ý kiến của tông chủ’

‘Hảo! Vậy còn tam trưởng lão’

Linh Khởi hỏi 2 vị trưởng lạo, đại trưởng lão đã lên tiếng đồng ý, nhưng tam trưởng lao vẫn ngồi yên đấy, mặt lạnh như băng. Ánh mắt của tam trưởng lão đảo qua nhìn Lãnh Mạc, được 1 hồi thì thu diễm lại.

‘Theo ý tông chủ’

‘Được, đã có ý kiến của 2 vị trưởng lão, ngày mai cuộc họp bầu tông phó sẽ được diễn ra. Diệp Tu, ngài hãy thông tri cho toàn bộ đệ tử trong tông môn’

‘Được, ta hiểu rồi’

‘Báo!!!’

Diệp Tu vừa dứt câu thì từ bên ngoài 1 thị vệ chạy vào trông hốt hoảng. Gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi, thấy cảnh này mọi người trong sảnh điện, ngoại trừ Lãnh Mạc thì ai cũng ngạc nhiên, liền toàn bộ đứng lên. Nếu vị thị vệ này biểu hiện như thế, thì ắt phải là chuyện quan trọng.

‘Có chuyện gì??!!’

‘Bên….bên ngoài…..Ma Hậu….Yến Khinh Doanh….cùng….Tước Đế…Vân Vận…..muốn tìm người!!!!!’

Người này giọng run mạnh, vừa toát lãnh hãn* vừa nói. Khi nghe được chuyện này, nội tâm ai cũng chấn kinh 1 phen, gương mặt cứng đờ, gần như không cử động. Cả A Ngân bên cạnh cậu cũng có chút run động. Về phần Lãnh Mạc đã đoán được 2 người Vân Vân và Khinh Doanh sẽ đến nên không quá ngạc nhiên, mà cậu cảm thấy vui khi được gặp họ sau 2 năm xa cách.

‘2 vị trong Ngũ đại cao thủ đến đây…..Mau!!! Mau đưa họ vào!!!’

‘Vâng!!!!!’

Vị thị vệ kia liền chạy đi không chút vương vấn. Linh Khởi run rẩy ngồi xuống, tay run mạnh lên vì biết mình sẽ gặp được 2 người trong Ngũ đại cao thủ. Tất cả mọi người đều chỉnh chu lại trang phục, ai cũng run mạnh, gương mặt cố gắng hiện lên vẻ tự nhiên.

Vài khắc sau, Vân Chi và Khinh Doanh liền bước vào cửa. Mọi người đều nghiêm trang, đứng lên ôm quyền cúi đầu chào, cậu cũng phải chào theo. Họ không biết 2 người này lại tìm người nào mà phải đích thân đến, nếu như thế thì người đó phải cực kỳ quan trọng đối với họ.

Khi thấy họ, Lãnh Mạc nội tâm cực kỳ xúc động, bao năm xa cách cũng được nhìn thấy nhau, cậu muốn lao vào ôm lấy 2 người họ, nhưng lại không thể. Cậu cố cắn răng chịu đựng, cậu làm như vậy là do không thể nhận nhau ngay lúc này, cần phải có thêm thời gian, và 1 vài lý do khác.

‘Chào Ma Hậu đại nhân!! Tước Đế đại nhân!! Không biết 2 người đến đây muốn tìm ai?!’

‘Tông chủ Bích Ngân tông……Chúng ta đang muốn tìm 1 người tên Lãnh Mạc, không biết nơi này có ai tên như thế không?’

‘Lãnh…..Mạc…..!!!’

Vân Vận nói ra làm những người biết đến cậu đều đảo mắt nhìn chằm chằm hướng cậu. Sực nhớ lại lời căn dặn của cậu, thì ra là sử dụng trong tình trạng này. Nhưng tại sao cậu lại có thể quen biết 2 người khủng bố như vậy? Mà 2 người này lại đích thân tìm kiếm mà không phải phái người đi.

Do hành động của bọn họ nên Khinh Doanh đã chú ý đến. Cô thấy được dáng vẻ, màu tóc, lẫn đấu khí có chút tương đồng, nhất hời xúc động, cố kiềm hãm lại rồi liền đưa tay chỉ đến hướng cậu.

‘Vị kia, có phải ngươi......là Lãnh Mạc không?’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui