Sát Nhân Áo Dài Trắng

Bốn giờ bốn mươi phút sáng​

Ngày 24 tháng 1 năm 1989​

Tiếng khóc của đứa bé xé tan màn sương lạnh buốt của khí trời Đà Lạt. Ông Tuấn sốt ruột chạy vào phòng để nhìn con. Trong căn phòng chỉ lập lòe ánh sáng của cái đèn dầu, đứa bé nằm gọn trong tay bà đỡ không ngừng khóc, trên giường người mẹ nhễ nhại mồ hôi ướt cả cái váy trắng mỏng tang. Ông Tuấn hạnh phúc đón con vào lòng từ bà đỡ, tiến lại gần giường của bà Lan, đặt đứa bé bên cạnh mẹ. Cặp vợ chồng nhìn đứa con gái bé bỏng, tràn đầy tình yêu thương, họ đặt tên cô là Mai Anh với mong muốn con gái vừa xinh đẹp, thanh khiết như giọt sương mai, vừa thông minh, cứng cỏi.

- ---​


- Chà mặt con bé xinh quá. Y như mẹ nó!

- Nhìn đôi môi đỏ hồng hào chưa kìa, đúng là rất đáng yêu!

- Sau này lớn lên nhiều anh theo đuổi lắm đây..

Những lời khen ngợi, cảm thán không ngớt của họ hàng trong ngày lễ đầy tháng của Mai Anh. Họ vây quanh cô bé đang nằm trong chiếc nôi hồng nhạt, ngơ ngác nhìn mọi người với đôi mắt to tròn. Đôi mắt như chứa chan tất cả vũ trụ rộng lớn, choáng ngợp với những thứ đang diễn ra. Làn da trắng hồng mịn màng, sóng mũi đã thành hình thanh thoát, đôi môi nhỏ nhắn đỏ son như búp bê sứ. Không khó để đoán được sau này cô bé sẽ rất xinh đẹp. Những người họ hàng luôn miệng nói cô rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có. Bố mẹ em đều là những doanh nhân thành đạt, của chìm của nổi không kể xiết. Một gia đình kiểu mẫu hào nhoáng, đẹp đẽ. Bữa tiệc đầy tháng sôi nổi giữa khí trời lạnh lẽo của khu rừng thông càng trở nên ấm cúng, kéo dài cho đến đêm tối trong căn biệt thự trắng.

Đó là căn biệt thự trắng phong cách Châu Âu cổ điển tráng lệ với các cột nhà và cửa sổ được chạm khắc tinh xảo. Căn nhà mang đậm chất Baroque các nhà thờ của thời kì Phục Hưng, gian nhà to nhất ở giữa với các gian phòng khác đối xứng hai bên. Mái nhà gian chính hình vòm bán cầu, hai bên gian phụ là mái nhọn đậm chất nhà thờ Công giáo. Các mảnh phù điêu lấy hình ảnh đức mẹ cùng thiên thần được chạm khắc tỉ mỉ, chi tiết càng làm cho căn nhà thêm sang trọng, cổ kính. Trước nhà là đài phun nước to được thiết kế đối xứng, hàng cây và hoa cũng được thiết kế hai bên, mát mẻ với bãi cỏ xanh mướt. Căn nhà nằm gọn trong lòng rừng thông, bao bọc bởi hàng rào sắt cao đen bóng với họa tiết màu vàng. Muốn vào được phải đi qua một đoạn đường gạch đá khá dài, đảm bảo tuyệt đối sự yên bình, trong lành và thư giãn ở nơi đây, xa rời thành thị vội vã, xô bồ. Tất cả được ông Tuấn xây dựng nên để bà Lan tịnh dưỡng và sinh con. Hai người cũng mong muốn con gái sẽ lớn lên mạnh khỏe ở một nơi chốn ảm đạm như ở đây, không ganh đua, không khói bụi, ồn ào, không hoa lệ đầy cám dỗ. Hai từ "hoàn hảo" là hoàn hảo để diễn tả về cuộc sống của họ.

- --​

Lớn lên trong nhung lụa, đầy đủ mọi thứ nhưng Mai Anh vẫn luôn là một cô gái dễ mến và khiêm tốn. Cô không bao giờ tỏ ra giàu có, khinh miệt ai cả. Ở độ tuổi trăng tròn, cô tựa như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt sắc sảo với hàng mi cong vút thanh tú, khuôn môi duyên dáng đỏ mọng, là một đại mỹ nhân như mẹ Lan hồi trẻ. Dáng vẻ đó khiến mọi người nghĩ cô là "cành vàng là ngọc", là "liễu yếu đào tơ" nhưng sâu trong đôi mắt cô lại toát lên một khí chất lanh lợi, suy nghĩ trưởng thành và thấu đáo. Nếu chỉ vừa tiếp xúc, đối phương như bị ánh mắt sâu thẳm đó nuốt chửng tâm can. Dường như tất cả cảm xúc của bản thân cô đều gói gọn vào đôi mắt ấy, phức tạp và vô cùng khó đoán. Mai Anh học giỏi, cô luôn đứng nhất nhì trong bản xếp hạng thành tích ở trường. Không chỉ các môn xã hội tự nhiên, Mai Anh còn giỏi trong các môn thể thao. Cô mang về không biết bao nhiêu là bằng khen, cúp, huy chương vô địch. Mai Anh như là một tượng đài, một thần tượng mà thầy cô, học sinh không chỉ ngưỡng mộ, yêu mến mà còn kính nể vô cùng. Là chuẩn xác cho cụm từ "con nhà người ta" trong truyền thuyết, tưởng như là hư cấu vậy vì cô hoàn hảo đến từng sợi tóc.


Mai Anh nổi tiếng "hoàn hảo" là vậy nhưng cô không có lấy nổi một người bạn. Ngoài việc thuyết trình trên lớp, hay các câu nói xã giao cần thiết, còn lại hầu như Mai Anh không có nổi một mối quan hệ thân thiết với bất kì ai. Mai Anh 15 tuổi, bạn bè lại cảm thấy suy nghĩ của cô như 25 tuổi, luôn chất chứa tâm sự. Cảm giác như Mai Anh trải qua rất nhiều thứ, cảm giác như những bí mật cô chôn giấu trong vẻ ngoài xinh đẹp đó sắp nổ tung. Mọi người luôn nghĩ cô là một tầng lớp cao quý không thể với tới. Họ không dám làm quen vì nghĩ bản thân không xứng? Hay họ ghen ghét vì cô quá đỗi "hoàn hảo"? Cô không để ý nữa. Và mỗi ngày nhàm chán như thế, cứ trôi qua một cách vô vị.

Hôm nay cũng như vậy. Mai Anh đi học về nhà. Cô đứng ngay kệ giày, khuôn mặt vô hồn, từ tốn cởi giày trong tiếng cãi nhau của ông Tuấn, bà Lan. Nội dung vẫn là những người tình của ông Tuấn và chứng nghiện rượu của bà Lan.

- Ông cảm thấy theo con điê'm đó được thì đi khuất mắt tôi! Đúng là nhân cách thối nát không đổi thay mà!

- Bà xem lại bà đi, tối ngày rượu chè bê tha, con cái không lo, rạch tay rạch chân. Bà bị điên thì vào viện tâm thần mà ở!

- Không tại ông thì tại ai?


Mai Anh ngồi trong phòng ăn, trên bàn là món bít tết cô vừa tự nấu cùng xà lát giấm chua. Cô ngồi ở vị trí giữa bàn ăn, đối diện với phòng khách nơi ba mẹ cô vẫn đang cãi nhau. Cô như đang xem kịch trên sân khấu vậy, một vở kịch kịch tính, đau khổ, cuốn hút đến mức cô không còn để ý đến màu máu đỏ đang chảy ra từ miếng bò. Mai Anh nhắm mắt hít sâu, mỉm cười nếm đủ mùi vị ngọt ngào trong miệng, tiếng cãi vã đã thành những âm thanh vỡ nát của đồ vật. Sau bữa ăn ngon lành, ông Tuấn bỏ đi khỏi nhà với cô bồ trẻ, bà Lan lại khóa mình trong phòng cùng mấy chai rượu ngoại. Họ mặc kệ và buông thả bản thân, không màn đến đứa con gái họ từng yêu thương hết mực, không còn bận tâm cái tổ ấm "hoàn hảo" của họ nữa.

Trong căn phòng ngủ tối tăm chỉ được chiếu rọi bởi ánh trăng đêm, Mai Anh nằm trên cái giường ga màu xám. Phòng ngủ Mai Anh được trang trí theo phong cách tối giản với gam màu trắng - xám làm chủ đạo. Chiếc giường xám rộng nằm trong góc phòng, bên cạnh là cái bàn học trắng đặt ngay cái cửa sổ to tướng thấy cả khu rừng thông. Cửa sổ được thiết kế lớn như vậy mục đích lấy trọn ánh sáng thiên nhiên nên trên trần nhà chỉ có một cái bóng đèn treo lờ mờ giữa phòng. Tủ quần áo trắng trong góc bên cạnh phát ra tiếng mèo kêu yếu ớt, liên tục cào vào cửa. Cái tủ ấy khác biệt hẳn với sự gọn gàng từng li của căn phòng, nó mất đi cái màu trắng vốn có, rất bẩn và cũ kĩ. Trên đó đầy chi chít vết cắt, vết cào đến bong cả gỗ, các mảng bám dai dẳng của bùn đất loang lổ khắp cánh tủ. Cô thở dài tiến tới, mở mạnh cửa tủ, nhìn chăm chăm vào sinh vật bên trong đang cào vào cửa như tìm kiếm một sự giải thoát. Cô mỉm cười ôm bé mèo hoang vào lòng, bé mèo càng cào cô ôm càng chặt giữ bé trên tay mình.

- Nào, mèo ngoan chị Mai Anh cho ăn nha!

Cô ôm bé mèo quay lưng đi, khép cánh cửa tủ quần áo lại. Dưới ánh trăng chiếu rọi, 12 bộ da mèo được treo sạch sẽ trong tủ quần áo, sạch sẽ và nguyên vẹn. Không ai biết, nỗi kinh hoàng sẽ bắt đầu khi nào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận