Sát Nhân Áo Dài Trắng

Mẹ mày! Đừng nghĩ là bám váy con Mai Anh là tao tha cho mày! – Thùy Dương nắm tóc Thanh Nhã lôi xềnh xệch trên nền đất, quăng mạnh vào góc tường.

Thanh Nhã ôm đầu đau đớn, cố gắng ngồi dậy nhưng bị Thùy Dương đá mạnh vào bụng. Bên cạnh là Ánh Vân đứng dựa vào tường, chăm chú lướt tin trên chiếc điện thoại đời mới, dường như cô đã quá quen thuộc với cảnh tượng bắt nạt đang diễn ra. Trúc Linh sợ hãi đứng gần đó, run lên từng hồi khi Thùy Dương đánh đập vào Thanh Nhã tội nghiệp. Với kinh nghiệm bắt nạt nhiều đứa trong trường, Thùy Dương chỉ đánh vào phần thân hay tay chân, những chỗ có thể che lại hay khó nhận ra. Chỉ thấy bộ áo dài trắng của Thanh Nhã bẩn đi từng chút, khắp cơ thể bầm tím.

- Bám váy con Mai Anh rồi cãi lại tao hả? Tao kêu mày làm bài cho tao thì mày phải làm, tao kêu mày làm gì thì mày làm đó, nghe rõ chưa?

Đánh đấm, chửi rủa hả dạ, cả hội chị em đó kéo nhau về, bỏ lại Thanh Nhã đang nằm sõng soài trên nền đất dơ dáy, cố gắng với tay nhặt từng cuốn sách vở trong nước mắt bỏ lại vào cặp. Cô đứng lên đi cà nhắc từng bước ra về, đi được một đoạn cô lại gục xuống bên lề đường.

- Nhã! Nhã có sao không?

Trong ánh mắt lờ mờ, Thanh Nhã thấy một nam sinh buông xe đạp chạy vội lại chỗ cô. Cậu ấy thể hiện rõ nỗi lo lắng, bối rối, xót xa trên khuôn mặt, liên tục gọi tên cô. Cô thở nhẹ dần rồi chìm trong vô thức đen kịt, không còn biết gì nữa. Khi cô tỉnh dậy, đập vào mắt là trần phòng trạm xá trắng tinh, mùi thuốc khử trùng xọc lên tận óc. Mai Anh đang gục ngủ trên giường bệnh, đúng lúc này mẹ cô từ cửa vào, hai bên tay là cái cặp lồng và túi quần áo.

- A! Con tỉnh rồi à! – Mẹ Nhã mừng rỡ đặt nhanh đồ xuống chân giường, ánh mắt trìu mến xem xét tình hình Thanh Nhã. – Con có thấy đỡ hơn chưa?

- Sao con nằm đây mẹ? – Thanh Nhã đau buốt khắp người nhưng vẫn cố nhích dậy dựa lưng vào tường.

- À! Có cậu bạn kia thấy con nằm xỉu giữa đường nên đưa con vào đây. Cậu ấy tốt lắm, nhà mình xa vậy mà chạy xe đạp tới tận nơi chở mẹ lên đây. Mai Anh nghe tin con là con bé bỏ việc ở trường chạy vào luôn. – Bà Duyên vừa nói, vừa lấy cái chăn đắp cho Mai Anh đang gục ngủ trông mệt mỏi vô cùng.

- Cậu bạn? Cậu bạn nào mẹ?


- Mẹ cũng không biết, nhưng mà đẹp trai đó nha! Hình như trên con một lớp, tên là Khang gì đó. – Bà Duyên cười nói, hai tay mở cái cặp lồng đầy đồ tẩm bổ cho Nhã, vừa nói chuyện vừa đút cho cô ăn. – Mà quan trọng là sao con nằm giữa đường, con bầm dập hết người nữa, mẹ lo lắm đó Nhã.

- Dạ.. C.. con té cầu thang. Con bất cẩn té cầu thang. – Thanh Nhã lúng túng tìm lí do hợp lí.

- Hậu đậu quá trời! Mốt đi đứng cẩn thận nha con!

Thanh Nhã cười trừ. Cô không thể để mẹ lo lắng được. Từ khi người cha tệ bạc bỏ rơi mẹ con cô, cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ. Nếu biết cô bị bắt nạt như vậy, mẹ cô ắt hẳn sẽ rất đau xót. Với suy nghĩ đó, Thanh Nhã luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ từ bọn Thùy Dương. Trước khi Mai Anh bị bắt nạt, Thanh Nhã là người chịu trận đầu tiên, là chân sai vặt của tụi nó. Vì Thanh Nhã vốn ngưỡng mộ Mai Anh, nên sau vụ đạp đổ Mai Anh không thành công, nhóm Thùy Dương quay lại hành hung Thanh Nhã với tần suất nhiều và nghiêm trọng hơn. Nhưng nam sinh giúp đỡ cô là ai? Sao lại đúng lúc như vậy? Từ trước tới nay cô có quen nam sinh nào đâu? Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Mai Anh chợt bật dậy làm Thanh Nhã giật mình.

- Thanh Nhã aa! – Mai Anh gọi lớn tên Nhã rồi bật khóc ôm cô vào lòng.

Thanh Nhã dỗ dành Mai Anh đang nức nở, vừa cảm động vừa mắc cười trước hành động của Mai Anh. Mai Anh liên tiếp hỏi thăm Nhã khiến cô trả lời không kịp thở. Dù trời Đà Lạt ngoài kia lạnh giá tới đâu, tình cảm họ dành cho nhau lại ấm áp vô cùng. Ba tâm hồn khuyết đang bù trừ cho nhau, cùng nhau vượt qua những thăng trầm của cuộc sống.

* * *

- Ái chà! – Nguyên Khang nhấn liên tục nút máy ảnh, một dãy hình chạy qua – Hình em gái Mai Anh đây sao!

- Trả cho tao! Ai cho mày coi! – Tuấn Kiệt giật lại chiếc máy ảnh số của mình, ngại ngùng đỏ cả hai tai.

- Mày.. thích Mai Anh à! – Nguyên Khang châm chọc người bạn thân


- Ừ.. thì sao! Mày cũng thích Thanh Nhã đó! Không nói đi!

Cả hai người bạn im lặng nhìn nhau. Sự ngại ngùng lên tới đỉnh điểm. Từ ngoài cửa phòng câu lạc bộ, từ khi nào Ánh Vân đã đứng đó mỉm cười như toan tính gì đó.

- Quào, dân chơi gái như Nguyên Khang mà cũng thích gái nhà lành hả? Ha ha – Thùy Dương cười mỉa mai với câu chuyện vừa lọt vào tai mình qua miệng của Ánh Vân. – Được rồi, tao có kế hoạch này, vừa hại được con Nhã, vừa làm con Anh đau khổ.

Trúc Linh đột ngột xin nghỉ vài tuần ở trường để đi thử vai cho bộ phim sắp tới. Do Trúc Linh học giỏi và cũng góp mặt trong nhiều vai trò đoàn hội nên khi cô nghỉ, phần công việc dang dở đẩy lại cho Mai Anh. Vì lượng công việc tăng hơn gấp đôi, hầu hết thời gian Mai Anh ở trong văn phòng Đoàn và câu lạc bộ, nhiều đêm cô còn phải ngủ qua đêm ở trường cùng các thầy cô bên Đoàn mới có thể xử lí hết.

- Vậy là bây giờ con Mai Anh bận túi bụi rồi phải không? – Thùy Dương xác nhận lại với Ánh Vân

- Dạ đúng chị, từ bữa con Linh nghỉ để đi thử vai, em thấy con Mai Anh chạy đôn chạy đáo lo cho phong trào với thi thố này kia, nhìn mệt xỉu.

- Ok, vậy tối nay làm luôn đi! Mày kêu con Nhã tối nay vào trường cho tao.

* * *

Thanh Nhã mặc váy trắng qua đầu gối, khoác bên ngoài là một cái áo len to màu xanh biển với họa tiết trắng đen do chính tay mẹ cô đan. Mang vội nốt cái khăn choàng và đôi giày búp bê đen, Thanh Nhã xách cái cặp lồng rồi dắt xe đạp của mẹ ra cửa.


- Con đi nha mẹ! Con đưa cơm cho Mai Anh rồi con về liền! – Thanh Nhã chào mẹ, trong lời nói còn thoảng ra cả khói hơi lạnh.

- Trời tối rồi đi cẩn thận nha con! – Mẹ Thanh Nhã đứng ngoài cửa, dù không phải lần đầu Thanh Nhã đi ra ngoài nhưng lòng bà lại có chút bất an.

Thanh Nhã chậm rãi đạp xe trong cái khí trời tối se lạnh. Mặc cho lớp len dày, từng làn hơi lạnh cứ tới tấp như cản đường cô bạn. Giữa rừng thông bạc ngàn, trên con đường chỉ có bóng hình nhỏ bé của Thanh Nhã. Mái tóc của cô mượt mà bay trong gió, da cô trắng hồng, đỏ cả mũi và hai tai, như phản kháng lại cái lạnh thấu xương. Tối hôm nay đến trường, không chỉ đưa đồ ăn cho Mai Anh, cô còn phải gặp Thùy Dương. Không biết cô ta muốn nói gì mà hẹn tận chiều tối, khi trường đã đóng cổng. Thanh Nhã nhớ lại cuộc trò chuyện ban sáng.

- Nè! Thùy Dương kêu mày tối nay tới trường, mọi ân oán giữa nó và mày sẽ kết thúc, nó sẽ buông tha không bắt nạt mày nữa – Ánh Vân tìm đến tận bàn học của Nhã.

- Làm gì dễ dàng vậy! Tụi bây tính đánh tao nữa hay gì! – Thanh Nhã khó chịu

- Mày không đi thì thôi, nhưng mà có người thích mày ở đó nữa, hình như là cái anh cứu mày hôm trước. Thôi, tao nhiều chuyện vậy thôi, tao đi đây! – Ánh Vân đắc chí như vừa sử dụng con bài ngửa cuối cùng của mình, như chắc chắn rằng Thanh Nhã sẽ tới vậy.

Với bản tính lắm chuyện của mình, không khó để Vân có mọi thông tin trong trường. Nhờ cái miệng đó mà nó nghiễm nhiên trở thành cánh tay phải đắc lực của Thùy Dương, hại không biết bao nhiêu đứa nhờ những câu chuyện đổi trắng thay đen từ cái miệng đó.

* * *

Thanh Nhã như bị đánh trúng nỗi tò mò về người ân nhân giấu mặt, Ánh Vân còn nói người đó thích cô như càng muốn làm cô tò mò hơn. Và đúng như ý đồ của Ánh Vân, cả chiều đó Thanh Nhã cứ nghĩ mải về người thanh niên kia. Sau đoạn đường xa từ nhà tới trường, Thanh Nhã dắt xe đạp vào cổng trường, giải thích với bác bảo vệ trực cổng, thuận lợi dắt xe vào bãi giữ. Vừa thấy bóng dáng cô, Ánh Vân từ đâu đã chạy vội lại.

- Tới rồi hả? Đi theo tao, tụi nó đang chờ ở phòng kho của trường á! – Ánh Vân với chất giọng lảnh lót từ xưa, nhanh nhảu đi trước. Thanh Nhã xách cặp lồng đồ ăn theo sau.

Phòng kho nằm cách biệt hẳn so với khu phòng học. Trong phòng kho là đủ loại đồ cũ mà trường không xài đến, ngoài ra còn có cả ghế ngồi sinh hoạt dưới cờ. Bọn con trai thường than thở vì phải xách chồng ghế to tướng đi một đoạn xa mới tới sân trường. Nói là kho nhưng căn phòng đó khá rộng, đám tự xưng đàn anh chị hay tụ tập ở đó để hút thuốc. Thanh Nhã xách cặp lồng, ánh mắt đảo xung quanh không gian tối mịt ở sân trường, cảm thấy một nỗi sợ hãi trào dâng trong tâm trí. Một giọt nước rớt xuống khuôn mặt trắng ngần của cô. Một, hai rồi ba hạt mưa bắt đầu nặng trĩu, khiến Thanh Nhã và Ánh Vân nhanh chóng chạy vội vào hướng phòng kho. Vừa qua khỏi cửa là mưa trút xuống xối xả, rơi lộp bộp trên cái mái tôn ồ ã chói cả tai. Thanh Nhã lúc này mới định thần lại, cô nhìn một lượt xung quanh. Căn phòng rộng bằng hai lớp học gộp lại, một nửa phòng chật kín ghế nhựa, một nửa kia có hai cái tủ lớn chứa đầy dụng cụ học thí nghiệm, một số đồ dùng y tế, trong đó có cả một cái giường y tế cũ kĩ cùng vài cái cây treo nước biển gỉ sét. Trên cái giường đó, Thùy Dương đang ngồi hút thuốc, lắc lư hai chân.

- Chào, bạn hiền! – Thùy Dương hút đến hết điếu thuốc rồi vứt xuống đất, chà cho tắt lửa – Thì hôm nay có mặt đầy đủ rồi, tao cũng nói thẳng luôn, sau cuộc trò chuyện này, tao không làm phiền mày nữa.


- Mày muốn gì? Tao biết mày không đơn giản như vậy? – Trúc Linh cảnh giác cao độ, đứng đối diện Thùy Dương, cái cặp lồng cô để lên mấy cái ghế nhựa bụi bặm.

- Chà, đúng là mấy đứa thông minh – Thùy Dương vừa nói vừa châm điếu thuốc mới – Mày có biết cách nhanh nhất để chấm dứt một mối quan hệ là gì không?

- Không còn gì để nói thì tao đi đây, tao có việc rồi! – Thanh Nhã quay lưng, định lấy cái cặp lồng đi thì đã bị Ánh Vân nắm lại, bịt cái khăn tay vào mũi.

- Là một trong hai không còn sống nữa đó! – Thùy Dương cười khẩy một cái, nhìn Thanh Nhã đang gục dần xuống đất – Mà tao thì không ác tới mức giết người, tao thích nhìn người ta sống không bằng chết hơn. Hai đứa bây ra đây đi, tao xong nhiệm vụ rồi!

Trong đống ghế nhựa xếp chồng cao như núi, hai hình bóng nam sinh dần dần lộ ra trước bóng đèn dây tóc lập lòe của căn phòng. Là Nguyên Khang và Tuấn Kiệt. Nguyên Khang đắc thắng hớn hở cùng Thùy Dương lôi cơ thể của Thanh Nhã lên cái giường cũ. Tuấn Kiệt mặt trắng chạch, run rẩy, trên tay vẫn là cái máy ảnh quen thuộc.

- Ok, thỏa thuận hoàn thành, đây là nửa số tiền còn lại, uy tín đấy nhá! – Nguyên Khang đưa Thùy Dương một bao thư dày cộm, trong đó là năm triệu.

- Mười triệu vì con nhỏ này hả? Đó giờ mới thấy mày bỏ tiền vì gái đó Khang – Thùy Dương vui vẻ nhận tiền từ đàn anh

- Mày.. Mày làm gì vậy Khang? Đây là hiếp dâm đó! Tao.. Tao về đây! – Tuấn Kiệt lùi ra cửa phòng

- Ủa thằng này, bình thường tao chơi là mày chụp hình, sao nay rén rồi? – Nguyên Khang đang cởi áo len của Thanh Nhã, bực dọc nói

- Đó.. Đó là mấy em kia tự nguyện, còn cái này là bỏ thuốc, đi tù đó mày. Tao.. Tao không làm đâu. – Đột nhiên, Tuấn Kiệt bị Thùy Dương đá vào bụng bất ngờ, khiến anh ta gục xuống nền đất.

- Nhát vậy anh trai! Nằm ngoan ngoãn đây đi để em chụp cho. – Ánh Vân cầm máy ảnh của Tuấn Kiệt, chụp từng khoảnh khắc của hành động tội lỗi đang diễn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận