Hiêu Thần Nương Khuông Tuyết Quân cũng cười, ả chống nạnh tươi cười hỏi Phó Vãn Phi: “Ngươi có kiềm chế được ta không?” chợt ở xó tối có một giọng nói vang lên: “Còn có ta đây, ta kiềm chế được ngươi”.
Kiếm Si, Kiếm Mê, Hiêu Thần Nương cũng thất kinh, nhất là Kiếm Si và Kiếm Mê ở đây đã lâu năm, chưa bao giờ biết trong hốc tường có một cái hang, trong hang có tiếng người.
Ai ở đó?
Bức tường đứt toét ra, đổ ầm xuống, một thanh kiếm từ trong đâm ra.
Kiếm khí toả ra lạnh lẽo.
Trong ánh kiếm quang, một người phóng toát ra, râu dài đến tận rốn, đó là một người đã già lắm rồi, mặt đầy vết nhăn nheo hệt như quần áo bị vò nhầu đi vậy, người này so với Kiếm Si 80 tuổi chẳng khác gì như một người trẻ tuổi trèo lên cây nhìn một ông già lụ khụ chống gậy đi trên đường, thế nhưng thân người ông ta rất rắn chắc, ánh mắt càng linh hoạt có thần.
Chỉ thấy ông ta nhìn lưỡi kiếm, lẩm bẩm: “Kiếm ơi, kiếm ơi, đã giữ ngươi bao nhiêu năm nay rồi, hôm nay cuối cùng lại dùng đến ngươi, lại dùng đến ngươi rồi!”
Khi ông ta nói, môi khẽ mấp máy, chòm râu dưới cằm cũng rung rinh theo, lại thêm ánh kiếm quang xanh lè, trông ông ta càng quái dị.
Kiếm Si và Kiếm Mê đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt, đồng thanh kêu lên: “Kiếm Cuồng!?”
Trên thế gian này đúng là có Kiếm Cuồng.
Kiếm Cuồng gia nhập vào Phi Ngư Đường trước Kiếm Si Nhan Vị Cải đến 15 năm.
Nhưng Kiếm Cuồng Sở Thành Lâu đã im hơi lặng tiếng 19 năm rồi, thời còn trẻ Kiếm Si cũng chỉ gặp Kiếm Cuồng một vài lần.
Lúc đó Kiếm Si chỉ là một tân tú trong Phi Ngư Đường, mà Kiếm Cuồng đã là lão đầu tử rồi.
Sau đó mới biết rằng Kiếm Cuồng Sở Thành Lâu phạm một lỗi lầm lớn cho nên người ta đồn rằng ông ta đã bị xử tử rồi, thậm chí có người đồn ông ta sợ tội mà tự sát.
Thế mà nay Kiếm Cuồng lại xuất hiện ở đây.
Kiếm Si và Kiếm Mê nhìn vị đại sư kiếm thuật này, cả hai đều ngẩn người ra.
Kiếm Cuồng từ từ nhướn mắt, nhìn Kiếm Si, Kiếm Mê, thong thả nói: “Các ngươi đã sử dụng kiếm bao nhiêu năm rồi?”
Kiếm Si nói: “Năm mươi hai năm!”
Kiếm Mê nói: “Mười chín năm!”
Kiếm Cuồng khẽ gật đầu, nói: “Hai ngươi cộng lại vẫn còn thua ta mười tám năm!”
Thẩm Tinh Nam cũng lên tiếng, hình như ông ta đang giới thiệu Kiếm Cuồng: “Ông ta đã từng phạm lỗi lầm lớn, hình phạt của sơn trang giành cho ông ta là: Canh giữ ở Lạc Thần Lĩnh hai mươi năm, trong thời gian hai mươi năm không được hiện thân, bởi vậy ông ta không hề được đề bạt, cho nên đến nay ông ta vẫn như các ngươi, vẫn là lão đầu tử!”
Ông ta tiếp tục nói: “Sở dĩ ta đến đây chỉ một mình mà không hề chuẩn bị, một mặt là vì ta tin tưởng Kiếm Si, đáng tiếc ta đã tin lầm người. Mặt khác ta biết có Kiếm Cuồng ở đây, có Kiếm Cuồng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Kiếm Mê khẽ liếm môi: “Sở lão tiền bối”.
Ánh mắt của Kiếm Cuồng lại đậu xuống thanh kiếm trên tay y, ông ta không thèm nhìn y.
Kiếm Mê nói: “Bao nhiêu năm qua, ông đã lập vô số công lao ở Phi Ngư Đường, danh lừng thiên hạ, là bậc đại tôn sư sử dụng kiếm, xưa nay vãn bối rất ngưỡng mộ và tôn kính tiền bối”.
Kiếm Cuồng nhúng vai, nói: “Có chuyện gì nói mau, bớt giở trò đó đi!”
Kiếm Mê nói tiếp: “Phi Ngư Đường không nghĩ đến công lao của ông, đày đọa ông như thế này chẳng khác gì hại ông, chúng tôi rất lấy làm bất bình cho ông, ông cần gì phải ra sức cho Phi Ngư Đường nữa?”
Kiếm Cuồng ngửa đầu cười to vang rền, mũi kiếm chấn động đến rung rinh, hồi sau ông ta mới nói: “Ngươi có biết năm xưa ta phạm phải tội gì không?”
Kiếm Cuồng nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Kiếm Si và Kiếm Mê, thong thả nói từng chữ: “Năm xưa ta không kiềm nỗi dục vọng, đã làm ra chuyện giết thê tử hiếp đại tẩu cầm thú cũng không bằng, Phi Ngư Đường đã nhẹ tay lắm rồi, ta tự nguyện chịu phạt. Ta chấp nhận hình phạt nặng hơn mới giải toả được nỗi cắn rứt trong tâm linh ta. Ta rất phục, ta rất phục!”
Ông ta gằng giọng cười, tiếng cười chấn động cả căn nhà: “Các ngươi có biết cái gì gọi là đại trượng phu dám làm dám chịu không, chỉ cần công bằng thì ta sẽ không hề oán trách, ta quyết không hề phản bội, cũng chẳng bán đứng ai cả!”
Kiếm Si và Kiếm Mê đều ngạc nhiên, Vãn Phi thấy máu huyết sôi bừng bừng, lớn giọng quát: “Hay lắm!”
Kiếm Cuồng chợt hạ giọng, hỏi: “Các ngươi học kiếm, đã từng học kiếm thương chưa?”
Kiếm Mê chưng hửng, đáp: “Chúng tôi chỉ học kiếm, hoạt kiếm, tử kiếm, ngự kiếm, thậm chí người là kiếm, kiếm là người, tôi dùng kiếm đả thương người chứ chẳng có người đả thương tôi”.
Kiếm Cuồng mắng: “Nói bậy, tử hoạt chi kiếm, phân hợp chi kiếm, chẳng qua chỉ là học kiếm, người dùng kiếm đả thương người, tất nhiên sẽ bị kiếm đả thương, cả kiếm thương mà cũng chưa từng học qua, còn xưng là Kiếm Mê!”
Kiếm Cuồng lại quát hỏi: “Còn ngươi?”
Kiếm Si nói: “Tôi đã từng học qua kiếm mang, kiếm khí, kiếm tâm lại tự sáng tạo kiếm ý, kiếm thế, kiếm đạo, còn kiếm thương… tôi… chưa từng học…”
Kiếm Cuồng cười rằng: “Cả kiếm thương mà cũng chẳng biết, vậy kiếm mạng, kiếm thần, kiếm quỷ, kiếm vận, kiếm thi… những thứ đó các ngươi càng chưa biết, hai người học kiếm các ngươi thật kém hiểu biết quá!”
Kiếm Si kiềm không được hỏi: “Kiếm thương là gì?”
Kiếm Mê kiêu ngạo cắt lời: “Cần gì hỏi lão, kiếm của ta có thể giết người là đủ lắm rồi!”
Kiếm Cuồng cười lớn: “Giết người? Hai thanh kiếm của các ngươi đấu không lại một thanh kiếm của trang chủ, bây giờ còn bị thương, xem các ngươi làm sao có thể giết người!”
Kiếm Si và Kiếm Mê đưa mắt nhìn nhau, mồ hôi tuôn như mưa.
Kiếm Cuồng chợt quát lớn: “Cũng được, để ta cho các ngươi xem kiếm thương là thế nào!”
Ông ta chợt rút kiếm, kiếm thế mở rộng, ánh hào quang lan toả, chỉ trong một khoảnh khắc, Kiếm Si và Kiếm Mê cảm thấy vết thương bởi kiếm trên người của mình lại bị chém thêm hoặc vạch thêm một nhát.
Trong khoảng sát na, Kiếm Si và Kiếm Mê không thể nào chống cự nỗi, hầu như tưởng rằng mình đã mất mạng.
Nhưng Kiếm Si, Kiếm Mê vẫn chưa chết, họ vốn yếu ớt vì vết thương chảy máu nhiều, nhưng lúc này, bên cạnh vết thương hoặc ngay trên vết thương lại có thêm một vệt máu nữa, họ không hề cảm thấy đau đớn mà càng yếu ớt hơn.
Kiếm Cuồng quát: “Cầm kiếm của các ngươi lên!”
Kiếm Si, Kiếm Mê cùng cầm kiếm trên tay, chỉ cảm thấy thể lực sung mãn, ý chí chiến đấu còn mạnh mẽ hơn trước lúc bị thương.
Kiếm Cuồng nói: “Đây chính là kiếm thương. Kiếm thương ở một số nơi yếu hại có thể khiến ngươi mất ý chí chiến đấu, nhưng nếu bị thương ở một số nơi khác có thể khiến ngươi hồi phục sức lực. Cho nên tại sao có những người toàn thân máu đổ mà vẫn có thể khổ chiến, còn có những người chỉ hơi bị thương nhẹ mà đã mấy ý chí chiến đấu, cho nên kiếm không chỉ có thể lấy mạng người khác, cũng có thể khiến ý chí của đối phương gục ngã; có thể khơi dậy dũng khí của đối phương, cũng có thể khiến đối phương buông xuôi!”
“Hãy sử dụng kiếm đi!” Kiếm Cuồng quát: “Ta không muốn giết kiếm thủ không thể dùng kiếm!”
Kiếm Si thở dài, phất tay trái một cái, lại thêm một thanh kiếm nữa, thế là cả hai tay đều có kiếm.
Kiếm Mê đột nhiên cúi người, rút ra thêm ba thanh kiếm trong đống gạch, y dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp một thanh kiếm, lại dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp một thanh khác, tay phải cũng như thế, thành ra một người mà có thể cầm được bốn thanh kiếm.
Kiếm Si và Kiếm Mê cộng lại có sáu thanh kiếm.
Sáu thanh kiếm trong tay, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó không thấy bóng người.
Chỉ thấy bóng kiếm!
Sáu thanh kiếm trong tay hai người cũng giống như sáu người đều có kiếm đâm về phía trước, nhanh, lạnh, dữ, Kiếm Si và Kiếm Mê vẫn một ở trên, một ở dưới, kẹp Kiếm Cuồng ở giữa.
Trên tay Kiếm Cuồng chỉ có một thanh kiếm.
Lúc ban đầu, chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng ung dung nhảy nhót né tránh lưỡi kiếm, hệt như một người ăn cơm xong, nhàn nhã dạo bước trong vườn hoa.
Nhưng kiếm của Kiếm Si, Kiếm Mê chẳng hề chạm được vào ông.
Sau đó Kiếm Cuồng đã bắt đầu múa kiếm.
Ông ta vừa múa kiếm, thân người đã thay đổi.
Ông ta không còn là một ông già gần trăm tuổi nữa, mà bản thân hệt như một thanh kiếm, thậm chí là một thanh kiếm, một thanh kiếm vừa mới được rèn xong!
Ông ta vừa đánh vừa thét, tấm áo trên người bay phập phồng, râu tóc dựng đứng, Ông ta vừa đánh vừa xoay chuyển, nét mặt rất kích động, cả thân người như hoà nhập vào kiếm ý.
Cho nên mảng thanh quang trên tay ông ta càng lúc càng mở rộng, trong chớp mắt đã bao trùm kiếm quang của Kiếm Si và Kiếm Mê, hào quang phát ra từ sáu thanh kiếm của Kiếm Si và Kiếm Mê hệt như bị ông ta nuốt chửng.
Đến cuối cùng, chỉ có kiếm quang của ông ta.
Chỉ có tiếng rít vèo vèo của một thanh kiếm.
Thanh thế này hệt như có sáu trăm người cùng vận kiếm, càng lúc càng nhanh, càng kín kẽ.
Kiếm Cuồng dùng một thanh kiếm đấu với sáu thanh kiếm của Kiếm Si, Kiếm Mê, rất mau chóng, kiếm trận của Kiếm Si, Kiếm Mê tan vỡ, cả hai người bị đẩy vào góc chết, chỉ biết toàn lực chống đỡ chứ không biết phản công.
Trên thực tế, họ cũng không còn khả năng phản công.
Họ cảm thấy trước mắt là một tên cuồng ma biết sử dụng kiếm, dùng mười thanh kiếm đối phó với họ, lại cảm thấy người trước mắt như một vị kiếm tiên ung dung nhàn nhã, dùng một thanh kiếm phá vỡ kiếm trận của họ.
Kiếm Mê kinh hồn tán đỏm, kêu lớn: “Tôi phục rồi!” rồi ném kiếm quỳ xuống, nét mặt đầy sợ hãi.
Nhưng Kiếm Si vẫn còn muốn thử.
Y quát lên một tiếng, hai thanh kiếm mở rộng hào quang, lao vào trong màng kiếm của Kiếm Cuồng.
Sau đó y không thể nào thoát ra khỏi màng kiếm quang được nữa.
Bởi vì hai thanh kiếm của y đã bị kiếm quang nghiến nát.
Sinh mạng của y cũng bị kiếm quang đoạt mất!
Kiếm Cuồng lại phát ra một tràng cười rung chuyển trời đất, hỏi Kiếm Mê: “Thế nào?”
Kiếm Mê đứng sững sờ, chẳng thốt ra được lời nào.
Đến ngày hôm nay y mới hiểu thế nào gọi là sử kiếm.
Thẩm Tinh Nam nói: “Sở bá!”
Kiếm Cuồng Sở Thành Lâu đứng sừng sững như một pho tượng, nhưng vừa tiếng gọi thì lập tức cung kính nói: “Có!”
Thẩm Tinh Nam trầm giọng nói: “Giữ mạng hắn lại, dắt về sơn trang, có chuyện phải hỏi”.
Kiếm Cuồng nói: “Vâng!”
Thẩm Tinh Nam trầm mặt, lại nói: “Lần này ông đã lập được đại công… nhưng lúc trước ông phạm tội không nhẹ, tôi không thể đảm bảo ông có thể được miễn tội. Nhưng tôi có thể nói với mọi người, xem thử có thể tha ông trước thời hạn hay không”.
Kiếm Cuồng vừa mừng rỡ vừa hoang mang, tim không khỏi đập rộn ràng. Ông ta canh giữ Lạc Thần Lĩnh đã bao nhiêu năm qua, chỉ vì phạm tội lớn, hơn nữa lương tâm vẫn còn bị cắn rứt, nay nghe hôm nay có thể lấy công chuộc tội, tuy chưa thành sự thực nhưng cũng không khỏi mừng rỡ, tim đập thình thịch.
Kiếm Cuồng mừng rỡ kêu: “Tạ trang chủ, tôi…”
Thẩm Tinh Nam nhìn ông ta, chợt thay đổi sắc mặt, kêu lớn: “Sở bá, cẩn thận!”
Kiếm Cuồng không hiểu tại sao Thẩm Tinh Nam lại nhìn mình kinh hãi, nhưng ông ta bắt đầu cảm thấy mình không thể kiềm được cơn vui mừng, bất giác đưa tay đè lên ngực mình.
Tay ông ta như chạm phải một con trâu đang lồng lên, bốp một tiếng, tay của Kiếm Cuồng bật ra!
Lúc này Kiếm Cuồng mới thất kinh, đồng thời ông ta phát giác, mắt, mũi, miệng, tai, có thứ gì phọt ra!
Ông ta lấy áo quẹt trên mũi, trên tay áo dính một vệt máu tươi.
Ông ta ngạc nhiên, bên tai nghe Thẩm Tinh Nam thét lên: “Mau vận công chống cự, đó là Tâm Ma đại pháp!”
Khi Thẩm Tinh Nam hét lên câu đó, Kiếm Cuồng không thể vận công, cũng không cách nào vận công nữa.
Ông ta gầm lên, lao bổ tới tỳ ngực vào vách tường đá, mặt đỏ ửng.
Ông ta làm thế chỉ vì muốn đè nén trái tim của mình.
Nhưng ông ta vừa lao tới, vách tường đổ ập xuống, Kiếm Cuồng lảo đảo gầm lên một tiếng, đột nhiên ập người xuống đất.
Ông ta ép ngực mình xuống đất, cố ý là muốn kiềm không để tim tiếp tục đập loạn xạ nữa.
Nhưng ông ta vừa mới ép người xuống đất, cả người bật lên như một chiếc lò xo, cao đến hơn cả trượng, đó là bởi vì tim của ông ta đập quá mạnh.
Thẩm Tinh Nam muốn cứu Kiếm Cuồng, nhưng khổ nỗi không thể nào cử động, ông ta đang dùng công lực đẩy chất độc ra, nếu làng càng chất độc sẽ quay ngược vào tim.
Ngay lúc này, Kiếm Mê đột nhiên rút kiếm.
Y đâm soạt thanh kiếm vào bụng của Kiếm Cuồng, thấu từ sau ra trước!
Kiếm Cuồng quát lớn, mặt ông ta lộ vẻ mãn nguyện, thì ra đối với ông ta lúc này cái chết là một sự giải thoát.
Ông ta thấy thanh kiếm ló ra, lập tức hai tay cầm mũi kiếm kéo thật mạnh về phía trước.
Kiếm Mê không ngờ đối phương lại mong muốn được chết, hơn nữa lại hành động điên cuồng đến thế, trong lúc còn đang sửng sốt thì bị Kiếm Cuồng ôm chằm lấy.
Kiếm Mê kêu lên ằng ặc như một con vật nhỏ bị một con dã thú siết cổ, đó là bởi vì nhịp tim của Kiếm Cuồng đã tác động vào ngực y.
Sau đó cả hai người từ từ đổ xuống.
Kiếm Mê trẻ tuổi và Kiếm Cuồng già nua, khi chết cũng chẳng khác gì tất cả những người dùng kiếm trên thế gian này.
Sau khi họ ngã xuống, một người gầy ốm, trên gò má có một nốt ruồi đen thong thả bước tới.
Lão nói có vẻ hơi bùi ngùi: “Ngươi vốn là không cần chết!” ý lão muốn nói Kiếm Mê Thương Đan Thanh.
Sau đó lão quay sang Thẩm Tinh Nam: “Lúc nãy ngươi bảo Sở Thành Lâu vận công chống Tâm Ma đại pháp của ta, thực ra dầu cho là ngươi, vận công cũng chẳng chống nỗi Tâm Ma đại pháp của ta”.
Thẩm Tinh Nam lơ đễnh nói: “Bây giờ đương nhiên ta không thể chống nổi Tâm Ma đại pháp của ngươi”.
Tâm Ma Cao Vị Mạc nói: “Thế thì đáng tiếc quá. Nhưng ta sẽ không cho ngươi phục hồi công lực để chống lại Tâm Ma đại pháp của ta”. Lão mỉm cười rồi nói: “Ta không phải là kẻ ngốc”. Lão nhìn quanh, lẩm bẩm: “Có thể giết được Phi Ngư Đường Phi Ngư sơn trang, tổng binh chủ của Bính Đao Hội Thẩm Tinh Nam, đúng là một chuyện rất vinh hạnh”.
Rồi lão quay sang Thẩm Tinh Nam hỏi: “Ngươi có còn phục binh nào nữa không?”
Thẩm Tinh Nam không đáp.
Tâm Ma gật gù: “Ngươi không đáp có nghĩa là không có. Nếu vẫn còn có, thì ngay lúc Sở Thành Lâu bị ta khống chế đã gọi người ra giúp đỡ”.
Lão nhìn Thẩm Tinh Nam chằm chằm rồi lại nói: “Trước khi ta giết ngươi, ngươi có cón muốn nói gì nữa không?”
Thẩm Tinh Nam lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi biết nơi này mà đến kịp thời”.
Tâm Ma nói: “Hỏi rất hay”. Rồi lấy ra một vật giơ lên, đó là một con quạ chết.
Thẩm Tinh Nam không hiểu. Tâm Ma quay sang Khuông Tuyết Quân nói: “Lần này công lao của ngươi không nhỏ”.
Khuông Tuyết Quân mỉm cười nhìn Thẩm Tinh Nam: “Tín hiệu ta thả ra không chỉ là một con dơi, ngươi bắt được một con, tưởng rằng đã cắt đứt đường liên lạc của ta, lầm rồi!”
Thẩm Tinh Nam trầm ngâm một hồi mới nói: “Ta hiểu rồi!”
Trái lại Khuông Tuyết Quân thấy ngạc nhiên: “Ngươi hiểu điều gì?”
Thẩm Tinh Nam nói: “Ta tự thấy không xem thường ngươi, cho nên mới bắt con dơi của ngươi, nhưng ta tưởng rằng không khinh địch đã là một sự khinh địch, khinh địch là điều đại kỵ của người trong giang hồ!”
Ông ta thở dài rồi nói tiếp: “Ngươi xem ra chỉ là một hạng tép riêu, nhưng vẫn không thể khinh địch!”
“Đúng vậy!” Khuông Tuyết Quân dẫu môi nói: “Hạng tép riêu trên giang hồ, lúc nào cũng có thể biến thành một đại nhân vật, nhất là đàn bà. Hôm nay vẫn còn là tép riêu, nhưng ngày mai có thể là thủ lãnh của ngươi!”
Thẩm Tinh Nam chỉ có cười khổ, nhưng xem ra ông ta hình như đang tìm ra một đạo lý mới từ trong bài học này, ông ta không hề tỏ vẻ căng thẳng, phẫn nộ, sợ hãi hay tuyệt vọng.
Cả Tâm Ma cũng thầm khâm phục. “Ngươi có còn gì muốn nói nữa không?”
Chợt nghe một tiếng gầm lớn, Phó Vãn Phi lao đến trước mặt sư phụ, quát lớn: “Muốn giết hãy giết ta trước!”
Tâm Ma hờ hững nói: “Giết ngươi chẳng khác gì thổi bụi!”
Trong căn nhà cổ lại có ba bóng người.
Trương Hạnh Thủ, Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa.
Trương Hạnh Thủ nói: “Xin lão tổ sư hãy giao tên tiểu tử này cho chúng tôi!”
Tâm Ma gật đầu.
Văn Cửu Công phụ hoạ: “Phen này lão tổ sư đã lập được công lớn to bằng trời, chi bằng cứ bắt sống hắn về, như vậy bọn người võ lâm tự xưng bạch đạo sẽ mất mặt”
Thù Ngũ Hoa nói: “Đúng vậy, cứ giữ mạng hắn để bọn người tự xưng võ lâm chính đạo tìm đến cứu hắn ra, đến một tên, chúng ta sẽ giết một tên, há chẳng phải sẽ hay hơn sao?”
Tâm Ma lạnh lùng hừ nói: “Đêm dài lắm mộng, nhiệm vụ của ta vốn là giết chết năm người ứng chiến trong trận kiếm Kim Ấn, nay đã hoàn thành, giết Lý Bố Y chỉ là phụ, không ngờ hắn đã bỏ chạy, nhưng hôm nay ta nhặt được mạng của tên Thẩm Tinh Nam này!”
Lão hờ hững nói tiếp: “Ta quyết không bắt sống hắn về, để hắn hồi phục công lực, hoặc có người liều mạng chặn đường cướp hắn, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, giữ một người không bằng giết đi một người, ta có thể sống đến ngày hôm nay chính là vì ta luôn giữ nguyên tắc này!”
Văn Cửu Công nở nụ cười nói: “Lão tổ sư dạy rất phải!”
Thù Ngũ Hoa cũng khúm núm nói: “Lời dạy của lão tổ sư khiến cho bọn tiểu bối như tỉnh cơn mê!”
Trương Hạnh Thủ cũng nói: “Thật ra giết chết Thẩm Tinh Nam cũng đã là đại công chấn động thiên hạ, lão tổ sư cần gì phải phí sức, nói chuyện với bọn người ngu ngốc các ngươi!”
Chợt nghe có một người ở ngoài nhà nói: “Nhiều lời cũng hay, ít lời cũng được, ai muốn giết người, phải hỏi ta có đồng ý không đã chứ!”
Người đến tiếng đến, người đó cầm một bó đuốc, bước đi có vẻ loạng choạng.
Người đó đứng sau bó đuốc.
Lúc này sắc trời đã dần dần tối, căn nhà càng thêm ảm đạm, cho nên ánh đuốc lúc này càng nổi bật hơn, nhưng trái lại mặt của người đứng sau bó đuốc vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng Phó Vãn Phi vừa nghe giọng nói này đã mừng rỡ kêu lên: “Tiền bối…”
Dưới ánh sáng của bó đuốc, nốt ruồi trên gò má của Tâm Ma như đen dần dật, lão nói: “Tìm ngươi không được, bây giờ ngươi dẫn xác đến đây!”
Người đứng sau bó đuốc nói: “Ta cũng lấy làm lạ, tại sao người muốn giết ta lại không giết ta mà vội vàng chạy đến nơi khác, vì thế mới theo xem thử, quả nhiên có chuyện vui!”
Thẩm Tinh Nam lạnh lùng nói: “Lý Bố Y, chuyện này chẳng liên quan đến ngươi, nếu ngươi muốn giết ta, hãy ra tay, nếu muốn cứu ta, xin miễn cho!”
Người đang cầm bó đuốc chính là Lý Bố Y, Lý Bố Y cười nói: “Không phải ta đến cứu ngươi, ta đến đây cứu đồ đệ của ngươi, người ta muốn giết ngươi, đồ đệ của ngươi bảo muốn giết ngươi thì phải giết hắn trước, ta không nỡ thấy hắn chết”.
Thẩm Tinh Nam giận dữ nói: “Ngươi…”
Vãn Phi không biết năm xưa sư phụ có oán thù gì với Bố Y thần tướng, trong nhất thời không dám chen vào.
Tâm Ma lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây cứu người? Ta thấy ngươi đến đây để chịu chết thì đúng hơn!”
Thẩm Tinh Nam cũng thấy Lý Bố Y bước đi loạng choạng, rõ ràng đã bị nội thương, quát: “Người của Phi Ngư Đường bọn ta xưa nay không cần ngươi nhiều chuyện, cút đi!”
Lý Bố Y cười nói: “Bản thân ngươi muốn chết, nhưng đồ đệ của ngươi lại không muốn, ngươi không thể ích kỷ như thế!”
Vãn Phi không kiềm được kêu lớn: “Sư phụ không thể chết, muốn chết, con chết thế!”
Lý Bố Y nói: “Lúc nãy chẳng phải ngươi đã từng bảo tên tiểu tử này không còn là đồ đệ của ngươi sao? Ta cứu nó, có liên quan gì đến ngươi?”
Thẩm Tinh Nam nhất thời không đối đáp được. Tâm Ma cười rộ lên: “Nếu các ngươi muốn chết, ta sẽ giúp cho các ngươi!” khi lão cười, vai trái hơi trầm xuống, hơi thở hơi gấp rút, Thẩm Tinh Nam hơi mừng thầm, lạnh lùng hừ nói: “Cao Vị Mạc, nội thương và ngoại thương của ngươi không nhẹ”.
Tâm Ma cười nói: “So với cái chết, có đáng là gì?”
Thẩm Tinh Nam lạnh lùng nói: “Nhưng với thế cuộc bây giờ, ai bị thương nặng thì người đó sẽ chết trước”.
Tâm Ma cắt lời: “Kẻ bị thương nặng nhất chính là ngươi!”
Vãn Phi quát lớn: “Ta không hề bị thương!”
Tâm Ma cười sằng sặc: “Phía ta có bốn người không bị thương!” Ý lão muốn nói là Khuông Tuyết Quân, Trương Hạnh Thủ, Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa.
Lý Bố Y chợt nói: “Lúc nãy ngươi ám toán ta, hình như không nói nhiều lời như thế”.
Tâm Ma cười lạnh nói: “Ta đã chiếm được thượng phong, không cần vội ra tay”.
Lý Bố Y nói: “Trong vườn hoang nhân thủ phía ngươi nhiều hơn, nhưng chẳng ai đánh lại ta”.
Tâm Ma lạnh lùng hừ nói: “Ngươi có muốn chết nhanh hơn, có gì khó đâu, gậy tre của ngươi đâu?”
Lý Bố Y vung tay trái, soạt một tiếng, cây gậy tre đã nằm trong tay, nhìn Tâm Ma nói: “Ở đây!”
Tâm Ma nói: “Đến đây!”
Lý Bố Y nói: “Không đến!”
Tâm Ma nói: “Ngươi sợ chăng?”
Lý Bố Y nói: “Không phải sợ mà là ngạc nhiên!”
Tâm Ma nói: “Ngạc nhiên điều gì?”
Lý Bố Y nói: “Tâm Ma đại pháp của ngươi xưa nay luôn chủ động tấn công, nhưng tại sao bây giờ lại chần chừ như thế?”
Tâm Ma lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn dựa vào tu vi võ công để lãnh giáo võ công của ngươi”.
Lý Bố Y lắc đầu: “Ta thấy không phải!”
Tâm Ma kiềm không được cơn giận: “Tên thầy bói kia, ngươi đừng nhiều lời…”
Lý Bố Y nhìn thẳng vào lão rồi nói tiếp: “Ta thấy ngươi sợ hãi, không thể thi triển Tâm Ma đại pháp được…”
Rồi ông ta nói từng chữ một: “Ngươi sợ bó đuốc này, ngươi sợ…”
Tâm Ma gầm lên, lao bổ tới.
Lão sử dụng một thanh cổ kiếm vàng khè, xem ra rất nặng nề.
Lý Bố Y vẫn đứng vững chẳng hề lùi bước, tay trái cầm gậy tre múa tít, chặn đứng thế công của thanh cổ kiếm.
Tâm Ma càng đánh càng gấp, ông ta càng khí địch thần nhàn.
Khuông Tuyết Quân, Trương Hạnh Thủ, Văn Cửu Công, Thù Ngũ Hoa cùng hú lên một tiếng rồi lao váo tấn công phía sau lưng Lý Bố Y.
Phó Vãn Phi quát lớn, không màng tất cả, đẩy hai chưởng ra.
Chàng chặn Trương Hạnh Thủ, chàng không muốn đánh phụ nữ, dù đó là Hiêu Thần Nương, chàng vẫn xem đó là một phụ nữ.
Chàng biết ngoài Khuông Tuyết Quân, trong bốn người kia Trương Hạnh Thủ có võ công cao nhất.
Chàng đương nhiên hy vọng mình có thể chặn được một đối thủ đáng gờm.
Trương Hạnh Thủ nhiều nhất là ba chiêu thì có thể kết liễu được chàng… nếu chẳng phải vì Phó Vãn Phi tấn công bất ngờ, có lẽ trong một chiêu y vẫn có thể hạ được chàng.
Nhưng đến chiêu thứ hai, tất cả đã thay đổi.
“Ra tay!”
Thù Ngũ Hoa lao bổ tới sau lưng Khuông Tuyết Quân, hai chưởng chặt vào vai của ả.
Khuông Tuyết Quân kêu lên ngẹn ngào, ả nằm mơ cũng không ngờ Thù Ngũ Hoa ra tay đối với mình, ngay lập tức ả ngã xuống.
Nhưng trước khi chết, ả cũng tóm được Thù Ngũ Hoa ném ra.
Văn Cửu Công không dám tin vào đôi mắt mình.
Lão gầm lên, tuy chỉ có một chân là còn nguyên vẹn, nhưng hành động còn nhanh hơn cả chim cắt, lão lướt tớt tóm lấy Thù Ngũ Hoa.
Nhưng lão chưa kịp quát lên, vô chỉ chưởng của Thù Ngũ Hoa đã chém vào hai be sườn của lão.
Văn Cửu Công kêu thảm, bảy con hoa xà cùng phóng ra, mổ vào mũi, cổ họng, tai, vai, tay, ngực, đùi của Thù Ngũ Hoa.
Thù Ngũ Hoa vì muốn giết cho được Văn Cửu Công nên không hề né tránh bảy con hoa xà.
Khi Văn Cửu Công ngã xuống, y đã giết được bảy con hoa xà rồi lê bước đến bên cạnh Thẩm Tinh Nam quỳ sụp xuống.
Lúc này sắc mặt của y bắt đầu thay đổi: “Trang chủ, kế hoạch ma cung giết Vãn Đăng huynh đệ… tôi biết… muộn quá, không kịp…”
Thẩm Tinh Nam thở dài: “Ngũ Hoa, ngươi làm rất hay, đừng nói nữa, phong bế huyết mạch lại!”
Thù Ngũ Hoa lắc đầu: “Vô ích thôi!” rồi giọng y ngẹn hẳn: “Đáng tiếc… tôi… chỉ có thể giết được hai tên… không thể hoàn thành…”
Thẩm Tinh Nam cắt lời: “Ngươi đã tận sức rồi!”
Lúc này Phó Vãn Phi đã bị Trương Hạnh Thủ đánh bật ra, lăn cù cù mấy vòng, nhưng vẫn nói: “Ngươi… ngươi… ngươi…”
Thẩm Tinh Nam đưa mắt nhìn Vãn Phi: “Thiên Dục Cung có thể cấm phản đồ vào Phi Ngư Đường, Phi Ngư Đường cũng có thể mai phục cao thủ trong Thiên Dục Cung!”
Thù Ngũ Hoa nhìn Vãn Phi mỉm cười, miệng tuôn máu bầm: “… xin đừng trách ta đã đả thương ngươi… chỉ vì Phi… Ngư… Đường… mạng một người… có đáng… là gì…?”
Y vừa quệt máu vừa nói: “Không như thế… bọn chúng cũng… không tin ta… sẽ dùng nhiều thủ đoạn tàn nhẫn giết… không ít… kẻ vô tội…”
Trương Hạnh Thủ tức giận lao tới, nhưng đôi tay sắt của y chưa kịp chạm vào người Thù Ngũ Hoa, Thù Ngũ Hoa đã chết rồi.
Bây giờ phía Tâm Ma chỉ còn lại sót lại một mình Trương Hạnh Thủ.
Hết chương 12.
CHƯƠNG 13(HẾT)
Chương 13: Mũi tên cuối cùng.
Nét mặt Tâm Ma cứ vẫn trơ ra, nhưng dưới ánh đuốc chập choạng trong tay Lý Bố Y, lúc này cơ mặt của lão như một mảnh giấy vàng hệt, bị người ta vò nhầu nhĩ, lúc này mặt lão nổi gân xanh, hệt như có hàng ngàn con trùng đang bò ngọ nguậy, mồ hôi giống như từng mảnh vảy cá xấu xí, nốt ruồi lớn trên gò má đột nhiên rần rật, tựa như muốn nhảy ra khỏi khuôn mặt của lão.
Tâm Ma đang lo sợ.
Nhưng kiếm chiêu của lão càng đáng sợ hơn.
Kiếm pháp có loại dữ dội, có loại quỷ dị, có loại thần tốc, có loại nặng nề, có loại mạnh mẽ, có loại thiên biến vạn hoá, có loại lấy nhu chế cương, càng có loại kiếm khí ép người, kiếm ý giết người, thậm chí còn có loại khiến cho người ta kinh tâm động phách, hồn bay vía chạy.
Nhưng trước loại kiếm pháp nào gọi là khủng khiếp.
Tâm Ma đang sử dụng một loại kiếm pháp khiến người ta khủng khiếp.
Nhưng kiếm pháp này chẳng hề đả thương được Lý Bố Y.
Lý Bố Y vẫn cầm bó đuốc thủ ở trước ngực, cây gậy tre trên tay trái thấy chiêu phá chiêu, phá giải toàn bộ kiếm pháp của Tâm Ma.
Điều kỳ dị hơn là bó đuốc trong tay của Lý Bố Y lúc thì bùng lên, lúc thì thu nhỏ lại, lúc thu nhỏ lại thành một màu xanh ảm đạm, lúc bùng lên thành một màu đỏ chói loà, lúc thu lại chỉ là một tia lửa nhỏ xíu, lúc bùng lên như một cây dù bằng lửa, lửa cháy phừng phừng, trông rất kinh người.
Lửa thu nhỏ lại và bùng lên chính là một nhịp tim.
Nhịp tim mạnh mẽ.
Lửa thu về và bùng lên càng lúc càng nhanh.
Nét mặt của Tâm Ma càng lúc càng kinh khủng, nhưng lão chẳng thể nào kiềm chế được.
Ánh mắt của Lý Bố Y càng sáng hơn.
Ông chợt nhớ một chuyện.
Tay phải của ông đã cử động, khi ánh lửa bùng lên, ông đâm thẳng vào mặt Tâm Ma!
Tâm Ma rú lên tiếng kêu kỳ dị.
Tâm Ma kịp thời lách người ra nhưng lông mày, tóc, áo đều bắt lửa.
Lão tiếp tục kêu gào, hai tay ôm lấy ngực, hệt như cơn đau không phải là do bị bỏng mà là bắt nguồn từ lồng ngực.
Lý Bố Y lúc này lại nhớ thêm một chuyện nữa.
Chuyện này xem ra chẳng hề có ý nghĩa gì nhưng lại khiến cho người ta lấy làm lạ.
Ông ta đột nhiên dốc hết toàn lực, tụ khí vào đương điền rồi thổi ra một hơi thật mạnh.
Lửa tắt phực, nhưng toàn thân Tâm Ma chợt thu nhỏ lại, cái cổ vươn ra dài ngoẵng, mồm ngoác ra thật to, toàn thân như bị một vật nặng đè bẹp dí xuống, tiếng xương cốt kêu lên răn rắc.
Sau khi Lý Bố Y thổi ra một hơi, hình như ông ta đã dốc hết toàn lực, trong nhất thời chưa phục hồi được, nhưng ông ta hít sâu một hơi.
Nhờ hít sâu một hơi, ông ta vươn thẳng người dậy.
Trong khoảng sát na này, một người khác cũng hít một hơi dài.
Người đó là Thẩm Tinh Nam.
Sau khi ông ta hít hơi này, mặt mau chóng hồng hào trở lại, ông ta vẫn mãi vận công trị độc, trước công lực thâm hậu của mình, ông ta có thể dễ dàng đẩy độc ra.
Trương Hạnh Thủ thấy Tâm Ma Cao Vị Mạc gặp nguy, định chạy đến cứu, nhưng chợt thấy điệu bộ của Thẩm Tinh Nam, lập tức hiểu rằng Thẩm Tinh Nam sẽ hồi phục lại ngay.
Trong khoảng sát na như điện chớp lửa xẹt, Trương Hạnh Thủ hơi do dự: Rốt cuộc là giết Thẩm Tinh Nam hay giết Lý Bố Y.
Giết Thẩm Tinh Nam thì có thể giữ an toàn cho mình!
Giết Thẩm Tinh Nam thì có thể lập được đại công!
Giết Lý Bố Y thì có thể cứu được Cao Vị Mạc!
Giết Lý Bố Y, cứu được Cao Vị Mạc đương nhiên sẽ có lợi ích vô cùng, hơn nữa chỉ cần cứu được Cao Vị Mạc, nhất định lão sẽ giết được Thẩm Tinh Nam!
Mấy ý nghĩ đó lướt qua trong đầu Trương Hạnh Thủ như điện chớp lửa xẹt, Trương Hạnh Thủ quyết định giết Lý Bố Y trước để cứu Cao Vị Mạc. Đó là bởi vì y biết, nếu Lý Bố Y giết Cao Vị Mạc, dù mình có giết được Thẩm Tinh Nam cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lý Bố Y!
Y hơi chần chừ, nhưng lúc này là khoảng sát na mang tính quyết định.
Nếu Trương Hạnh Thủ dứt khoát ra tay nhanh chóng, kết quả sẽ khác hẳn!
Khi Trương Hạnh Thủ giơ cánh tay nhảy bổ tới sau lưng Lý Bố Y, Thẩm Tinh Nam bình tĩnh mau chóng tháo cây kim cung ở hông ra, lắp mũi ngân tiễn, mà Lý Bố Y đã sát tới gần Tâm Ma, cây gậy tre mau chóng đâm ra. Phập một tiếng, đầu gậy đâm thấu lưng.
Đầu gậy không có máu.
Vết thương cũng không chảy máu.
Nơi phun máu là miệng của Tâm Ma, lão phun máu rất nhiều đến nỗi lão phải cắn chặt răng lại để máu khỏi trào ra nữa, hệt như một khối máu bị ngưng kết lại, mà lửa đã bắt đầu an lan toàn thân lão.
Ngay trong khoảnh khắc Lý Bố Y đâm Tâm Ma Cao Vị Mạc, hai cánh tay của Trương Hạnh Thủ đã sắp bổ trúng lưng Lý Bố Y.
Cánh tay của Trương Hạnh Thủ có thể bổ vàng chẻ đá, là một trong những binh khí tà môn, nhưng trong khoảnh khắc như sao xẹt, tay phải của y bị một mũi nhọn đâm xuyên qua cắm phập vào tay trái, cho đến khi hai cánh tay bị xỏ vào nhau, Trương Hạnh Thủ mới hiểu ra đó là một mũi tên!
Một mũi ngân tiễn!
Lúc này mũi tên thứ hai cũng bay đến!
Mũi tên này bắn trúng tim của y, Trương Hạnh Thủ bật ra đến bảy tám thước, mũi tên kéo người y ghim xuống đất.
Thẩm Tinh Nam lắp vào cung ba mũi tên, mũi tên cuối cùng hướng thẳng vào người Lý Bố Y nhưng không bắn ra.
Lý Bố Y không quay đầu lại ngay.
Ông ta nhìn Cao Vị Mạc, thở phào: “Nguy hiểm thật!”
Rồi sau đó mới quay người, chầm chậm nói: “Hảo tiễn!”
Ông ta vừa nói vừa rút cây gậy tre, nói: “Công lực của ông khôi phục rất nhanh!”
Đến bây giờ Thẩm Tinh Nam mới hỏi: “Ông làm sao biết cách phá tâm ma đại pháp?”
Lý Bố Y cười: “Tôi không biết, tôi chỉ đoán”. Ông ta mỉm cười nói: “Gò má trái và phải của y nhô cao, theo thuật xem tướng, khó tránh cô quả, hơn nữa trong thời gian này dễ gặp kiếp nạn. Huống chi…”
“… Huống chi trên gò má trái của lão có một nốt ruồi, trong đời khó tránh hỏa nạn”. Ông ta nhìn cái xác cháy khét của Tâm Ma, nói: “Cho nên tôi đánh liều xem thử có thể phá được tâm ma đại pháp của lão hay không”.
Thẩm Tinh Nam trầm giọng nói: “Ông đã thử đúng”.
Lý Bố Y nói: “Thật ra tôi cũng không biết đúng hay sai, khi tôi cầm bó đuốc bước vào, sắc mặt của lão đã thay đổi, tôi đã biết mình đúng một nửa, lão không chủ động tấn công, không thi triển tâm ma đại pháp khiến tôi càng khẳng định hơn”.
Thẩm Tinh Nam nói: “Tâm ma đại pháp của lão có thể lấy tâm chế tâm, lão dùng nhịp tim của mình kiềm chế nhịp tim của đối phương, rồi đột nhiên gia tăng nhịp tim khiến đối phương vỡ tim mà chết, loại võ công này phải tập trung tinh thần mới làm được, ánh lửa nhảy múa khiến lão không tập trung được, chỉ đành chờ bị lửa đốt, kiếm thuật của ông quả nhiên linh nghiệm!”
Lý Bố Y mỉm cười, thở dài: “Thật ra trước khi thành công, không ai có thể dự đoán được có linh nghiệm hay không, dù có bằng cứ cũng phải nhờ vào vận may!”
Thẩm Tinh Nam nói: “Ma công thì bị ma thu, tà đạo sẽ bị tà hủy. Nhưng võ công càng quan trọng hơn vận may, bởi vì nó có thể ảnh hưởng vận may”.
Lý Bố Y mỉm cười: “Ông có thể bắn rồi đấy!”
Thẩm Tinh Nam thở dài.
Lý Bố Y nói: “Dù tôi xem tướng có linh nghiệm hay không, mũi tên này của ông đã hướng vào buồng tim của tôi, với võ công và phán đoán của ông, tôi không thể nào ứng biến được, chỉ cần tôi không tránh được thì tôi sẽ chết chắc. Ân oán năm xưa coi như tiêu tan”.
Phó Vãn Phi trố mắt, chỉ thấy cánh tay kéo dây cung của Thẩm Tinh Nam hơi run run, cuối cùng ông ta đặt mũi tên xuống, cất lại cung, lạnh lùng nói: “Số ông may lắm, tôi không muốn bắn ông”.
Ông ta ngập ngừng rồi nói tiếp: “Huống chi lúc nãy ông đã cứu tôi một mạng”.
Lý Bố Y nói: “Ông cũng cứu tôi một mạng”.
Thẩm Tinh Nam cười lạnh: “Ông không cứu tôi trước, tôi làm sao cứu được ông!”
Lý Bố Y nói: “Mạng không phân sang hèn, không phân sớm muộn, một mạng cứu một mạng, coi như đã huề nhau!”
Thẩm Tinh Nam nói: “Mạng không thể nợ nhau, nhưng oán vẫn chưa hết!”
Lý Bố Y nói: “Chuyện quá khứ, xin hãy nghe tôi nói rõ ràng…”
Thẩm Tinh Nam phất tay, cắt lời: “Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa. Tôi không giết ông, cũng không muốn nghe ông giải thích. Người của Phi Ngư Đường sẽ lập tức đến đây, các người đi đi!”
Lạc Thần Lĩnh là nơi cửa ải quan trọng của Phi Ngư Đường, trọng địa đương nhiên không chỉ ở căn nhà này, Trọng Tướng đến đây từ lúc hoàng hôn mà vẫn chưa có tín hiệu liên lạc, cao thủ canh gác ở những nơi khác nhất định sẽ cảnh giác đến đây xem xét.
Thực lực của Phi Ngư Đường sâu đến khó lường, là lực lượng chủ yếu trong võ lâm bạch đạo.
Phó Vãn Phi vẫn còn thắc mắc, chàng khẽ hói: “Các người?” chàng không biết ngoại trừ Lý Bố Y thì còn ai nữa.
Thẩm Tinh Nam lạnh lùng nói: “Chính là ngươi và Lý Bố Y”.
Phó Vãn Phi giật thót người, lại muốn quỳ xuống xin sư phụ thu lệnh, nhưng Thẩm Tinh Nam nói rõ từng câu: “Bố Y thần tướng đã cứu ngươi, ngươi bái ông ta làm sư phụ đi, ta đã bảo ngươi không phải là đồ đệ của ta nữa, lời ta nói ra xưa nay không đổi, đừng nói nhiều!” nói rồi bước vào trong căn nhà.
Lý Bố Y vỗ vai chàng, nói: “Ngốc tử, ngươi có cầu ông ta cũng vô dụng, sư phụ của ngươi sẽ đến đệ Cửu Phong tìm con gái ông ta, ngươi đừng cản bước”.
Phó Vãn Phi nhìn theo bóng dáng Thẩm Tinh Nam chìm khuất trong màn đêm, chàng dập đầu xuống đất ba cái rõ to rồi nói: “Vậy con phải làm sao?”
Lý Bố Y vuốt râu, hơi trầm tư rồi nói: “Thiên hạ này rộng lớn, sợ gì không có chỗ đi!”
Phó Vãn Phi hỏi: “Tiền bối đi đâu?”
Lý Bố Y nói: “Ta không lớn hơn ngươi là mấy, đừng gọi tiền bối này tiền bối nọ nữa, khó nghe chết đi được!” rồi ông ta cười cười nói: “Ta đi lang thang khắp nơi tiêu tai giải nạn cho người đời”.
Phó Vãn Phi lúng túng nói: “Tôi… tôi đi theo ông!”
Lý Bố Y hơi trầm ngâm, ngửa đầu cười ha hả: “Ta với ngươi xem như cũng có duyên, nếu không sợ cực khổ, hãy đi theo ta”.
Nói rồi cầm cây gậy trúc thong thả bước đi, vừa đi vừa cười nói: “Ta không muốn gặp cao thủ của Phi Ngư Đường nữa, kẻo họ lại bảo ta giết lão đầu tử của họ thì khổ!”
Vãn Phi nhìn theo ông ta, đứng ngẩn ra, rồi chàng quay đầu lại nhìn căn nhà, trong lòng bồi hồi vô hạn, rồi chàng quay đầu đuổi theo Lý Bố Y: “Tiền bối, đợi tôi với, tiền bối…”