Sát Nhân Giả Đường Trảm

Lúc này trong năm thích khách đang bị vây khốn, lại có thêm một người nữa ngã xuống, nhưng đám Cẩm y vệ cũng có gần chục người nữa ngã nhào không bò dậy nổi, bốn thích khách còn lại, càng đánh càng hăng, tất cả đều hiểu rõ nếu lúc này còn không gắng sức chiến đấu, tất sẽ chết không có đất chôn, lại có thêm một thích khách nữa, huy vũ song đao, giết thẳng tới cỗ kiệu hoa lệ kia!
Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết được Hứa Hiển Đồn, bọn Cẩm y vệ sẽ như quần long vô thủ, rối loạn trận hình, hơn tất cả, là nhiệm vụ lần này cần phải hoàn thành!
Người dùng song đao này tên là Nghiêm Cù, là một danh sư trong Song Đao Vũ Điệp phái, có lần y đã bảo người mở hộp, thả mười chín đôi bướm bên trong ra, đôi song đao nhanh như gió, trong chớp mắt đã cắt đứt râu của mười chín đôi bướm này, mà không làm lũ bướm tổn thương bất kỳ chỗ nào khác, nhờ đó mà danh tiếng lẫy lừng một thuở.
Lúc này đao quang trong tay y lóe lên như tuyết, tiến thẳng về phía cỗ kiệu, ba tên cẩm y vệ định cản lại, đều lần lượt kêu lên thảm thiết rồi gục ngã. Nghiêm Cù lần này đã quyết phải thành công bằng được, bất chấp tất cả. Hai thích khách khác, để giúp y đắc thủ, đã bất chấp tính mạng xông lên, một người cản đường người mắt to, một người khác thì chặn người có bước đi vững chắc lại, khiến đối phương không thể phân thân đi cứu viện.
Chỉ thấy ánh đao cuồn cuộn bổ tới cỗ kiệu, từ dưới hất lên, lướt vào trong kiệu, song đao hợp lại, đâm thẳng tới trước, hai tiếng “đinh đinh” vang lên, lại như đâm vào vách sắt, Nghiêm Cù bị chấn động khiến hai tay run rẩy, đúng lúc đó Vũ Tri Nhân nãy giờ vẫn chưa động thủ, liền đột nhiên lao lên.
Đôi tay không của y xuyên thẳng vào đao quang của Nghiêm Cù.
Gã thanh niên trên nóc nhà cũng có thể nhìn thấy rất rõ, trong sát na ngắn ngủi đó, Vũ Tri Nhân đã đoạt lấy đôi đao, rồi cắt Nghiêm Cù thành mười chín mảnh.
Nhiều đúng bằng số đôi bướm mà Nghiêm Cù đã cắt râu.
Tình hình khẩn cấp, binh bại như núi đổ.
Thích khách cản đao khách mắt to lại, tức khắc mất mạng; còn thích khách đang quần đảo với đao khách có cước bộ trầm ổn, càng đánh càng lùi, rồi bị một cẩm y vệ đâm chết từ phía sau.
Hai thích khách còn lại thì cực kỳ dũng mãnh, giết được hai mươi mấy người, sau đó một người bị loạn đao phân thây; còn lại một người, máu nhuộm khắp toàn thân, đám Cẩm y vệ hô vang: “Phải để lại nhân chứng!” Thích khách kia tả xung hữu đột, đánh giết thêm một lúc nữa, biết không thể nào đột phá được vòng vây, liền thở dài một tiếng, quay ngược đao cắt lên cổ họng mình, tự kết liễu sinh mạng.”
Như vậy là tám thích khách xông ra, không người nào sống sót; còn đám Cẩm y vệ cũng tử thương quá nửa. Cuộc chiến tuy hết sức ngắn ngủi, nhưng không thể nói là không kịch liệt.
Gã nằm trên mái hiên nhìn thấy hết sức rõ ràng, từng người từng người ngã xuống, hai môi gã mím chặt lại, một tay nắm thành quyền, một tay nắm chặt cán trủy thủy, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Gã biết cục diện đã như vậy, mình có lướt xuống cũng chẳng qua chỉ có thêm một người chết mà thôi.
Tình thế bây giờ, còn lại chỉ còn một đường duy nhất: chính là lẳng lặng rút lui.
Nhưng đúng lúc đó, trong kiệu chợt vang lên tiếng cười khanh khách: “Vũ Tri Nhân, Tào Vô Quý, Bình Việt San, ba người các ngươi, diệt trừ loạn đảng, lần này lại lập được đại công rồi.”
Nói xong người trong kiệu lại cười phá lên, ba đao khách đứng cách đó không xa, đều cúi thấp đầu, hai tay đặt cạnh đùi, điệu bộ vô cùng cung kính. Một tiếng ho khẽ lại vang lên, có tiếng lò xo bật tách tách, cơ hồ như thiết bản vừa được mở ra, trong cỗ kiệu thò ra một chiếc chân.
Chiếc chân này đi ủng xanh cổ cao, vạt áo gấm cũng theo đó lay động, vô cùng hoa lệ.Gã thanh niên phục người trên mái nhà, vốn đã định bỏ đi, nhưng thấy người này trong kiệu bước ra, đoán chắc chính là Hứa Hiển Đồn, tim liền đập dồn lên: hắn sắp ra rồi, hắn sắp ra rồi.
Gã chỉ cần tung mình lao xuống, một đao cắt đứt đầu Hứa Hiển Đồn, là sẽ hoàn thành được vụ ám sát có thể khiến gã lừng danh khắp chốn… chỉ cần, chỉ cần một đao này không có sai sót!
Nghĩ đến một đao có thể khiến mình danh chấn thiên hạ, trở thành sát thủ hạng nhất đương đại như Tiêu Phất Ly, Cố Khúc Châu, Đường Trảm, hơi thở gã không khỏi có chút gấp gáp, rốt cuộc có nên xuất ra một đao này hay không? Mười mấy tên Cẩm y vệ bên dưới tuy không đáng sợ, nhưng sau khi đắc thủ, làm sao gã thoát được sự truy kích của ba tên đao khách kia bây giờ?
Đúng lúc đó, gã trông thấy Hứa HIển Đồn đã ra khỏi kiệu, vì đám Cẩm y vệ chết mất nhiều người, nên có rất nhiều đèn lồng đổ lăn ra đất, hoặc bị cháy thành tro, nên dáng vẻ Hứa Hiển Đồn, cũng trở nên rất mơ hồ, chỉ nghe y trầm giọng nói: “Vũ Tri Nhân, lần này ngươi giả làm phản tặc, dò la được tín hiệu liên lạc của chúng, tung mẻ lưới bắt gọn, công lao không nhỏ… chỉ dựa vào mấy tên tiểu mao tặc này, mà cũng dám động thổ trên đầu Thái tuế hay sao! Hừ hừ, hắc hắc…” Tiếng cười của Hứa Hiển Đồn nghèn nghẹn tựa hồ như phát ra từ lỗ mũi vậy, rồi y lại nói tiếp: “Ngươi rất tháo vát, sau này ta sẽ trọng dụng.”
Vũ Tri Nhân lập tức quỳ xuống phía trước, đập đầu nói: “Đa tạ Trấn phủ ty tài bồi.”
Hứa Hiển Đồn cười cười nói: “Ngươi cũng phải có chút bản lĩnh thực sự thì ta mới tài bồi được chứ.”
Nốt ruồi trên trán Vũ Tri Nhân cực lớn, trong bóng tối hiện lên lại càng rõ hơn, đột nhiên nghe y quát lên: “Trên mái hiên có người!”
Chúng nhân lấy làm kinh hãi, gã thanh niên nấp trên mái nhà, cũng giật bắn người, chỉ thấy hai đôi mắt một lớn một nhỏ của Tào Vô Quý, Bình Việt San, tựa như tia điện lướt về phía chỗ gã náu mình!
Nhất thời gã cũng không biết nên làm sao mới phải? Chạy? Liều? Hay vẫn nằm yên bất động?!
Biến hóa tiếp theo, lại càng khiến gã chết lặng tại chỗ.
Thì ra đúng lúc bốn mắt của Tào Vô Quý, Bình Việt San ngước lên trên, đao quang đã “soạt” một tiếng lóe sáng, chặt vào giữa eo Hứa Hiển Đồn. Họ Hứa chỉ kịp kêu lên một tiếng thê thảm: “Ngươi…” Đao thế của Vũ Tri Nhân đã dứt, chặt đôi y ra làm hai mảnh.
Biến hóa quá bất ngờ, Tào Vô Quý tung mình bổ tới, Vũ Tri Nhân tay trái hất ra một chưởng, chân phải tung cước, đá hai mảnh thi thể Hứa Hiển Đồn đập vào người họ Tào.
Tào Vô Quý thấy hai mảnh thi thể đầm đìa máu tươi lao tới trước mặt, liền luống cuống chân tay, lại biết đây là thân thể của Hứa Hiển Đồn, không dám không bắt lấy, mà bắt được thì máu me đã bắn đầy người đầy mặt, nhất thời không kịp trở tay.
Bình Việt San gầm lên một tiếng, kim đao chém thẳng xuống.
Vũ Tri Nhân dùng hai mảnh thi thể của Hứa Hiển Đồn ép Tào Vô Quý thoái lui, chính là để chuyên tâm đối phó với Bình Việt San này.
Đúng lúc ấy, Vũ Tri Nhân đột nhiên xòe tay vung ra, một nắm vôi bột liền rải thẳng vào mặt Bình Việt San, họ Bình nhất thời tối tăm mặt mũi, chưa kịp phản ứng thì Vũ Tri Nhân đã phản kích luôn một đao, chỉ đối diện trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người đều đã tri triển ra toàn lực.
Hai người lướt qua nhau, trước ngực Bình Việt San đã rách một đường lớn, máu phun ra như suối, chỉ nghe họ Bình kinh hãi kêu lên: “Ngươi là ai?”
Tào Vô Quý nhìn rõ tình hình, tóc gáy dựng ngược, hét lên thảng thốt: “là ‘Nhất Đao Lưỡng Đoạn’ !”
“Nhất Đao Lưỡng Đoạn Đường Trảm!”
“Là Đường Trảm!”
Đợi những tiếng kêu kinh hoảng kia ngớt hẳn, hiện trường đã có thêm hai cỗ tử thi bị chặt làm hai mảnh, một là của Trấn phủ ty Hứa Hiển Đồn, một là của tên đao khách Bình Việt San.
Tên “Vũ Tri Nhân” kia sớm đã nhân lúc chúng nhân kinh hoảng, lẳng lặng biết mất mà thần chẳng hay, quỷ chẳng biết.
Nhưng vẫn còn một người biết được.
Sau khi “Vũ Tri Nhân” giết chết Hứa Hiển Đồn, gã đã định thần lại được, rồi lại thấy y giết Bình Việt San, thừa lúc rối loạn tẩu thoát. Gã cũng triển khai khinh công, lướt đi trên mái nhà, theo sát phía sau.
Hai người một trên mái nhà, một dưới đường phố, cứ thế chạy song song sánh đôi ra tận ngoại thành, nóc nhà không còn liên tiếp như trước nữa, gã thanh niên “soạt” một tiếng, lướt xuống mặt đất, tên “Vũ Tri Nhân” kia cũng lập tức sững người lại. Thân pháp hai người lướt về phía trước, nhanh nhẹn nhường nào, chỉ nghe tiếng vù vù bên tai, sự vật lướt đi vun vút hai bên mắt, nhưng mái nhà vừa hết, y đã mượn đà lăng không xoay chuyển hạ thân xuống đất, tư thế hoàn toàn không chút sơ hở. Còn “Vũ Tri Nhân” thì cũng nói dừng là dừng, đột nhiên sững lại, tựa như con quay đang xoay tròn bị người đánh ngập xuống đất vậy!
Hai người đối diện nhau, gã còn chưa kịp mở miệng, “Vũ Tri Nhân” đã hỏi ngay: “Ngươi trông thấy cả rồi?”
Gã thanh niên có chút áy náy, ấp úng hỏi: “Tiền bối là Đường Trảm?”
Đối phương cười lên ha hả: “Ta cũng là “Vũ Tri Nhân” !”
Gã chợt sững sờ hiểu ra: “Thì ra “Vũ Tri Nhân” là “Vô thử nhân” ! Vậy… Uông Văn Ngôn cùng tiền bối… ông ta… không phải cũng bị tiền bối giết sao?”
Đường Trảm không trả lời gã, chỉ hỏi ngược lại một câu: “Ngươi làm sao mà sống được?”
Gã lặng người, không biết phải trả lời thế nào, Đường Trảm đã lại lạnh lùng nói tiếp: “Kế hoạch “Đèn Lồng” tổng cộng có mười người hành sự, một người phụ trách giết người, chín người hi sinh. HIện giờ chín kẻ hi sinh đã chết mất tám, còn mình ngươi vẫn sống tốt sống khỏe, hoàn toàn không phải vì võ công ngươi cao hơn họ, mà là khi hiệu lệnh phát ra, ngươi không hề động thủ, thế nên mới sống sót, có phải vậy không?”
Mỗi chữ Đường Trảm nói ra đều như những nhát búa đập vào gã thanh niên hiếu thắng, làm gã ngây ra tại chỗ: “Để hoàn thành chỉ lệnh của Hoàng đại nhân, ám sát Hứa Hiển Đồn, trước tiên phải tiếp cận được hắn, lấy được sự tín nhiệm của hắn. Điều này ngươi có hiểu không?”
Trong lòng gã không khỏi sôi lên, tuy đây là sự thật, nhưng nhất thời cũng thật khó mà chấp nhận nổi. “Nhưng… Uông Văn Ngôn đại nhân là đồng môn tri giao của tiền bối mà.”
“Tri giao thì sao chứ? “Nốt ruồi son trên trán Đường Trảm khẽ chuyển động theo cái nhíu mày của y, “Ngươi muốn nói đến chuyện ta giết y phải không? Dù sao y cũng đã lọt vào tay bọn người Ngụy Trung Hiền, chết là cái chắc rồi, để ta giết y, thì can hệ gì đâu chứ? Đằng nào thì cũng có người giết y thôi! Tờ khai đó y không chịu ký thì sao chứ? Hứa Hiển Đồn tự nhiên cũng sẽ có cách bao biện thôi. Chi bằng lừa y ký tên, rồi giải quyết y, từ đó lấy được sự tín nhiệm của Hứa Hiển Đồn, để tiện cho cuộc hành thích đêm nay, chẳng phải là càng hay hơn nhiều sao?”
“Nhưng… những người hi sinh này…”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, làm đại sự sao lại có chuyện không hi sinh được, chỉ là để ta hi sinh chi bằng để ngươi hi sinh cho rồi;” Đường Trảm chậm rãi nói: “Không có tám cái mạng của tám người “đèn lồng” các ngươi, con cáo già Hứa Hiển Đồn kia làm sao chịu đi ra khỏi cỗ kiệu đầy rẫy cơ quan của hắn chứ? Làm sao có thể một đao giết chết lão thất phu đó trước mặt Tào khoái đao, Bình đại đao chứ hả?”
Đường Trảm nhìn thẳng vào gã thanh niên trước mặt mình, nói: “Ta nói với ngươi nhiều như vậy, là vì ta cảm thấy ngươi có chỗ đáng thưởng thức, sau này, nói không chừng, cũng có thể nổi danh như ta vậy.”
“Thứ ta hân thưởng không phải khinh công của ngươi, mà là vì ngươi có thể nhìn đồng bạn xuất thủ rồi liên tiếp bị tàn sát mà vẫn nhẫn nhịn không ra tay được.” Đường Trảm lại nói.
“Ta đi đây.” Đường Trảm xoay người định đi, rồi nói: “Nếu ngươi còn đi theo. Ta là sát thủ, ngươi biết rồi đấy, sát thủ không thể để người khác theo dõi mình đâu.”
Gã không đi theo, chỉ là những lời Đường Trảm vừa nói, đã làm trong đầu gã dấy lên muôn ngàn đợt sóng, cơ hồ như hoàn toàn lật ngược cách đối đãi với người và sự vật của gã trước đây, rồi xây lại từ đầu.
Đường Trảm chuẩn bị đi rồi, đột nhiên lại buông thêm một câu: “Tương lai ngươi sẽ trở thành một sát thủ rất giỏi, một kẻ có thể giết người mà không bị người ta giết, chẳng những phải coi mình không là ai cả, mà còn phải làm một kẻ vô liêm sỉ nữa.”
Nói xong y liền quay người đi, nốt ruồi son giữa trán hơi sạm lại, nhưng ánh mắt lại toát lên một tình cảm khiến người ta không sao nói được thành lời, tựa như chủ nhân nhìn thấy con mèo nhỏ mình nuôi dưỡng sắp chết chìm vậy: “Ngươi tên là gì?”
Gã dùng giọng nói không phải của mình lúc bình thường, đáp: “Vương Khấu, vương trong thành vương, khấu trong bại khấu.”
“Vương Khấu.”
Đây là lần đầu tiên Vương Khấu gặp sát thủ danh chấn bát phương trên giang hồ, Đường Trảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui