Sát Nhân Giả Đường Trảm

Trủy thủ của Vương Khấu, một phân ngắn, một phân hiểm, vẫn không ngừng tấn công liên tiếp, có thể nói là kỳ phùng địch thủ.
Nếu bình thường giao thủ, thì không ai biết tình hình ra sao, nhưng trận chiến này, lại rất nhanh có kết quả.
Lúc Tiêu Phất Ly thảm tử, Bối Huyền Y lập tức biết ngay.
Một sát thủ khi sát nhân đương nhiên phải tập trung tinh thần, sát thủ xuất thủ, nhất kích tất sát, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian, tinh lực. Một sát thủ giỏi càng phải mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương.
Vì vậy Bối Huyền Y mới “bất hạnh” nhìn thấy cái chết của Tiêu Phất Ly.
Hơn nữa càng bất hạnh hơn là y nghe thấy “Liêu Toái” chính là Đường Trảm.
Lần này y có thể nói là “hồn phi phách tán” – Vương Khấu cũng tức khắc khiến y “hồn phi phách tán” thật.
Gã giết y.
Đúng lúc Bối Huyền Y chết, Tiêu Tiếu đột nhiên buông kiếm, quỳ xuống khấu đầu: “Tha mạng!”
Thủy Tiểu Tình không khỏi ngây người. Đường Trảm lại nói: “Tha không được, giết!” lời vừa thốt lên, Tiêu Tiếu đã bật dậy!
Hành vi này của Tiêu Tiếu, chắc chắn là muốn bắt Thủy Tiểu Tình làm con tin, Thủy Tiểu Tình lui lại ba bước, Tiêu Tiếu đang định tấn công tiếp, Vương Khấu đã lao lên, Tiêu Tiếu xoay người trên không, lướt ra cửa lớn!
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang như sấm giật giữa trời, một tia chớp bổ xuống~
Hai tay Tiêu Tiếu đã chụp vào cửa, nhưng thân dưới đã lướt ra, đúng vào sát na y mở cửa, eo hông đã bị một đao lăng lệ chém làm đôi!
Một thanh ma đao đáng sợ nhường nào!
Một kẻ lợi hại nhường nào!
Đường Trảm !

Đường Trảm cầm đao, chầm chậm quay người lại, tấm sa che mặt y vẫn không buông xuống, câu đầu tiên đã hỏi ngay “Làm sao ngươi biết ta chính là Đường Trảm?”
Lúc này đã đỡ lấy Thủy Tiểu Tình đang kinh hoảng, Vương Khấu điềm đạm nói: “Bởi vì ta đã gặp tiền bối. Ta nhận ra mắt của ngài. Vừa hay, thanh ký trên trán, nốt ruồi trên mi tâm, ở cùng một chỗ, mà ta thì không tin có cao thủ nào lại tự dưng xuất hiện. Huống hồ, một đao ngài giết Nữu Ngọc Khu, nhìn rất quen, dù sao thì ta cũng được kiến thức đao pháp của ngài rồi.”
Ngữ điệu của Vương Khấu hết sức chấn định, tự tin, lạnh lùng, tựa như tất cả những chuyện vừa xảy ra trước mắt, tất cả đều trong dự toán của y rồi vậy. Nhưng Thủy Tiểu Tình vì áp sát vào người y, nên nhận thấy rất rõ ràng, cánh tay Vương Khấu ôm nàng dùng sức mạnh quá, nắm chặt quá, tim đập cũng quá nhanh.
Giống như đêm mưa xuân chảy qua khu vườn rậm đó, bọn họ lén sư phụ, thân thể trần truồng trong lùm cỏ, nghe tiếng tim đập của nhau, sao mà nhanh, sao mà dữ dội…
Nhưng dáng vẻ Vương Khấu, lại không hề có gì khẩn trương, Đường Trảm có gì, mà khiến người nàng đang dựa dẫm này tim đập nhanh như vậy?
Nàng là một nữ tử hiếu thắng, đồng thời cũng là một nữ tử hiếu kỳ.
Nàng rất muốn giật tung tấm khăn trên gương mặt nam nhân kia xuống.
Đường Trảm cười ha hả: “Bởi vì ngươi nhận định Liêu Toái chính là ta, biết ta không dễ chết như vậy, nên khi Tiêu Phất Ly chiếm được ưu thế tuyệt đối, ngươi căn bản vẫn không hề sợ hãi.”
Vương Khấu lắc đầu.
Hai hàng lông mày Đường Trảm nhướng lên: “Ngươi không thừa nhận?” lúc y nhướng mày, cơ hồ như cảm thấy có gì không thoải mái, bèn tiện tay giật cái “bớt xanh” trên trán kia đi, hiển lộ ra nốt ruồi giữa mi tâm.
Vương Khấu nói: “Không phải không thừa nhận, mà lúc đó ta sợ thật.”
Đường Trảm đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết tại sao trong chiến dịch “Đèn lồng”, ta để ngươi sống, còn nói chuyện với ngươi, đến nỗi ngươi có thể nhận ra chân diện mục của ta bất cứ lúc nào không?”
Vương Khấu lắc đầu: “không biết.”
Đường Trảm chậm rãi nói từng chữ một: “Vì ngươi gian trá, mà cũng vì ngươi thành thật.”
“Ngươi nhẫn tâm nhìn tám đồng môn thảm tử, mà không tham gia ám sát, là tàn nhẫn trí trá;” Thủy Tiểu Tình nghe tới đây, liền thất thanh thốt lên: “Trận chiến đó… ngươi không xuất thủ sao?” Nàng đang thất vọng trong lòng, chợt lại cảm thấy cánh tay đang đỡ nàng của Vương Khấu, lại ôm chặt hơn một chút.
“Nhưng ngươi thẳng thắn thừa nhận mình sợ hãi, hai lần đều như vậy, đây cũng là mặt thành thật của ngươi.” Hai hàng lông mày của Đường Trảm như hai lưỡi kiếm, chĩa vào nốt ruồi mi tâm, trầm giọng lạnh lùng nói: “Cũng may ngươi đều thừa nhận, vì vậy ta biết rất rõ, ngươi không phải mật thám của Ngụy Trung Hiền, chỉ là cố ý làm loạn lòng người mà thôi, ngươi không động thủ là vì trước khi ngươi nắm rõ toàn bộ sự tình, tuyệt đối không khinh cử vọng động. Vì lúc đó ngươi rất do dự, nên mới cố làm ra vẻ trấn tĩnh. Chỉ có điều… hai tháng vừa rồi.” Đường Trảm cười khẽ, nụ cười toát lên vẻ châm biếm, lại như tự giễu cợt mình: “Ngươi giết người xử thế, đều tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là vụ giết Thái cẩu vương, thực sự rất đẹp.”

Vương Khấu cúi đầu nói: “Vụ giết Thái cẩu vương đó, rất ít người biết là ta làm… Chuyện này dường như…”
Đường Trảm cười ha hả nói: “Thái cẩu vương võ công không cao, nhưng bè đảng rải khắp thiên hạ, nếu để người ta biết ngươi là kẻ đã giết hắn, ngày hôm nay e là ngươi muốn bước ra cửa cũng thành vấn đề rồi! Giết người giống như làm việc vậy, có kẻ làm việc, như mưa giông bão giật, có người làm việc, lại thần không biết quỷ chẳng hay; có một số kẻ giết rồi cần khoe khoang khắp nơi, có một số kẻ giết rồi, tốt nhất là không nên nói với ai. Thời cục hiện nay, người của Ngụy Trung Hiền đáng hận, giết người như ngóe, nhưng đám người gọi là trung thần lương tướng kia, lại do dự bất quyết, nhân từ kiểu đàn bà, nhiều lần đàn hặc, nhưng kết quả đều bị Ngụy Trung Hiền làm án tống hết vào ngục, sau này dù có Minh quân xuất hiện, chỉ sợ trung thần đã chết ráo hết rồi, tinh anh trong triều liệu còn mấy người nữa? Nếu không thể nhân đạo, giữ minh chính, lại không biết làm sao chấp pháp, nếu không tạm thời ẩn tích giữ mình ắt sẽ rước họa diệt môn như bọn Lục quân tử mấy người. Minh triết giữ mình, đợi thời phất lên, đây là phương pháp làm người, cũng là phương pháp giết người.”
Vương Khấu lắng nghe rất chăm chú, rồi lại hỏi: “Ta từng trảm sát Vạn Lý Cuồng và Thiên Lý Si ở Thập tự pha, tương đối vừa ý…”
Đường Trảm lập tức ngắt lời: “Vụ này của ngươi, tương đối nhiều người biết, nhưng ta lại thấy chỉ thuần là mô phỏng, thiếu đi phong cách. Mỗi một kẻ sát nhân, đều có phong cách riêng của mình; giết những người khác nhau, cũng có phong cách đặc thù riêng.”
Vương Khấu vội nói: “Nhưng… ta trước trảm sát Thiên Lý Si, sau tảo sát Vạn Lý Cuồng, lại chính là thủ pháp ngài hay dùng mà.”
“Tệ chính là ở điểm này.” Đường Trảm lắc đầu nói: “Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi học ta, hay ta học ngươi, đều chẳng qua là vẽ hổ không xong thành ra vẽ chó, một tông sư chân chính, nhất định phải có phong cách riêng của mình. Gan ngươi không lớn, nhưng không dễ dàng động thủ, hễ động thủ là nhất định đắc thủ, lâm nguy tâm loạn nhưng nhân không loạn, những điểm này đều là phong cách của ngươi.”
Đường Trảm ngạo mạn nói: “Ta chỉ học tập người khác, nhưng không bao giờ mô phỏng người khác. Bởi vì bản thân ta là tốt nhất.”
Đường Trảm đang hào hứng, đột nhiên lại hỏi: “Lần này ta có thể xuất thủ muộn hơn một chút… chỉ là nếu ta xuất thủ chậm hơn, ngươi chết là cái chắc, ngươi biết tại sao ta lại cứu ngươi không?”
Vương Khấu lắc lắc đầu. Gã vẫn còn đang nghĩ đến những gì Đường Trảm vừa nói. “Bởi vì những sát thủ giỏi mà ta biết ít quá, trước khi Cố Khúc Châu, Tiêu Phất Ly chết, ta đã lo lắng, sau khi bọn họ chết, không còn ai khiến ta nỗ lực trở thành một thích khách giỏi hơn nữa. Vì vậy ta cứu ngươi.”
Nghe câu nói này, không hiểu tại sao, toàn thân Vương Khấu lại nóng bừng lên.
Thủy Tiểu Tình không kìm được hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn giết Tiêu Phất Ly, còn muốn giết cả Cố Khúc Châu?”
Đường Trảm cười nhạt nói: “Một nữ tử, có thể thích hợp làm thích khách, vì dễ khiến người ta không phòng bị, nhưng muốn làm một sát thủ hành động, thì không dễ thành công chút nào, ngươi làm không tệ lắm, nhưng căn bản vẫn chưa thể coi là được.”
“Cố Khúc Châu là sát thủ hàng đầu mà Đông Lâm đảng lúc cực kỳ cần thiết mới động dụng, rất được đám người Diệp Hướng Cao, Hoàng Hậu Tố coi trọng, nhưng thông thường, hành động vẫn nghe theo điều động của Lưu Kiều, mà Lưu Kiều lại là kẻ chân đạp hai thuyền, thân phận chân chính, chính là sát thủ của Ngụy Trung Hiền, cũng là người được võ lâm gọi là “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” Tiêu Phất Ly, y thấy Cố Khúc Châu làm “sát thủ chi vương” vì công vì tư, vì danh vì lợi, đều phải diệt trừ họ Cố trước, vậy nên mới lập kế dụ chúng ta đến, ý đồ một mẻ lưới đánh trọn ổ. Y tính dùng lời lẽ để lấy được lòng tin của chúng ta, rồi lợi dụng sự lỗ mãng của Nữu Ngọc Khu, một kích làm trọng thương Cố Khúc Châu…”
Nói tới đây liền quay sang Vương Khấu cười cười: “Nói đúng ra thì Cố Khúc Châu là do ngươi giết đấy chứ.”
Vương Khấu có chút hoảng hốt nói: “Lúc đó ta thấy đòn liều mạng của Cố Khúc Châu tuyệt đối không có khả năng trúng được Lưu Kiều đang hết sức giới bị, liền giết y trước, lấy lòng tin của Lưu Kiều, mong có thể chuyển bại thành thắng.”
“Sát thủ vốn là phải có bản sắc của con bạc, chỉ có điều con bạc đánh bằng tiền, còn chúng ta thì cược bằng mạng.” Đường Trảm có vẻ như rất thưởng thức Vương Khấu: “Không cần căng thẳng, ngươi giết Cố Khúc Châu, người khác không cần biết ân oán bên trong, chỉ cần ngươi còn sống, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy ngươi vẫn đứng về phe chính nghĩa, người ta vẫn vỗ tay khen ngươi, thanh danh ắt sẽ nổi như cồn.”

Vương Khấu bỗng nhiên buông thõng cánh tay ôm Thủy Tiểu Tình, hỏi: “Còn tiền bối? Rốt cuộc tiền bối là ai?’
Đường Trảm mỉm cười nói: “Ta? Lưu Kiều là Tiêu Phất Ly, ta là Đường Trảm, Đường Trảm là Liêu Toái.” Y cười cười bổ sung: “Liêu Toái là một sát thủ.”
Vương Khấu đột nhiên cao giọng hỏi: “Ngươi có phải không?”
Đường Trảm hỏi lại: “Phải cái gì?”
Sắc mặt Vương Khấu càng căng thẳng hơn: “Ngươi mới là mật thám Ngụy Trung Hiền phái tới giám thị Tiêu Phất Ly?”
Đường Trảm không lên tiếng. Trong sát na ấy, ba người đứng ở ba phía, đều lặng im không nói. Tựa như trong một chiếc lồng, có một con hổ, một con sói và một con chó.
Đường Trảm cuối cùng cũng cười.
“Ngươi nói đúng rồi.”
Tim Vương Khấu trầm xuống – gã biết không thể tránh khỏi một trận tử chiến, mà Đường Trảm đang là đối tượng gã mô phỏng, là người gã không thể thắng nổi.
Canh bạc này, đối phương đã lật quân cuối, gã cũng đã biết mình gần như đã thua.
“Có điều ngươi chỉ nói đúng một nửa – ta là đặc sứ của kẻ khác phái tới, nhưng không phải Ngụy Trung Hiền, cũng không phải Hứa Hiển Đồn.”
“Ta vốn do Dương Liên Dương đại nhân bồi dưỡng dẫn tiến, về sau lại thành thân tín của Diệp Hướng Cao Diệp đại nhân. Tiêu Phất Ly ngày đó từng theo lệnh Hứa HIển Đồn bắt giết Dương đại nhân. Ta giết y, cũng coi như là báo cừu cho chủ nhân đã chết. Giờ Diệp đại nhân cũng treo ấn từ quan, Ngụy Trung Hiền tất sẽ sai bọn Tiêu Phất Ly chặn đường sát hại, ta giết bọn chúng trước, cũng coi như là báo ân cho chủ cũ, chẳng qua chỉ có vậy mà thôi.”
Dứt lời, lại ngước mắt nhìn trời, thở dài nói: “Người sống ở đời, cần làm những chuyện kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, nhưng lại có thể dùng công danh đổi lấy phú quý, đó mới gọi là thỏa mãn.”
Thủy Tiểu Tình, Vương Khấu đều không nói gì. Đường Trảm đột nhiên bật cười: “Ta nói với các ngươi nhiều như vậy, theo quy lệ của sát thủ, sát nhân diệt khẩu, là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng ta sẽ không giết các ngươi.”
“Ta cũng không biết tại sao, có thể là vì ta thích các ngươi.” Đường Trảm sải chân bước ra ngoài, vừa nói: “Hai tên tiểu tử các ngươi yên tâm, chẳng mấy nữa các ngươi đều sẽ có danh tiếng trên giang hồ, rất có tiếng, lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt.”
Đường Trảm dường như rất thích để lại những lời khiến người ta khắc ghi trong lòng trước lúc bỏ đi. Khi y đã gần ra đến ngoài, Thủy Tiểu Tình đột nhiên nói: “Đường đại ca.”
Đường Trảm quay đầu, trong ánh mắt có sự tàn nhẫn của sát thủ, sự ôn nhu của tình nhân, Thủy Tiểu Tình mân mê tà áo, cắn bờ môi mềm mại để lấy dũng khí hỏi một câu: “Đường đại ca, có thể bỏ tấm khăn che mặt của huynh, tôi muốn thấy chân diện mục của huynh được không?”
Y nheo nheo mắt cười nói: “Ồ?” rồi đưa mắt liếc nhanh Vương Khấu một cái, Vương Khấu không tỏ vẻ gì, Đường Trảm cười phá lên nói: “Có gì đáng xem đâu, ta đâu phải là diễn viên hát kịch?” rồi y nghiêng nghiêng mặt: “Phải biết rằng để hai ngươi nhận ra ta thì sẽ hậu họa vô cùng đó.”

Tiểu Tình hờ hững nói: “Nếu Đường đại ca thấy không tiện, Tiểu Tình cũng không ép làm gì.”
Đường Trảm hốt nhiên giật tấm khăn xuống, ôm quyền nói với Tiểu Tình: “Chúng ta cũng xem như bạn vong niên được rồi, lúc chia tay cũng nên dùng mặt thật nhìn nhau chứ.”
Trước mắt Thủy Tiểu Tình hiện lên một gương mặt, tuy đang nhoẻn cười vui vẻ, nhưng có thể đoán được vẻ uy nghiêm lúc y không cười, không phải anh tuấn, nhưng khiến người ta xiêu lòng, nốt ruồi ở mi tâm rất hợp với gương mặt, giống như một vì sao phát sáng. Nàng thoáng ngây ra, chợt đã nghe Đường Trảm nói: “Giang hồ phong hiểm, bảo trọng giữ mình.”
Âm thanh từ bên ngoài vọng vào, gió thổi vù vù, Đường Trảm đã đi, hiện trường chỉ còn lại mình Vương Khấu và nàng.
Lúc Đường Trảm rời đi, Vương Khấu nắm chặt bàn tay, hồi lâu, gã chầm chậm bước tới, Thủy Tiều Tình ban đầu tưởng Vương Khấu tới ôm lấy nàng, nàng chờ đợi – nhưng gã không làm vậy.
Gã đi tới, nhổ thanh đao của gã khỏi người Cố Khúc Châu, sắc mặt gã lúc rút đao ra trở nên xanh xám. Vương Khấu dùng hai ngón tay, gạt đi vết máu trên lưỡi đao. Máu dính lên ngón tay gã. Nhưng không phải máu gã, mà là máu người khác.
Thủy Tiểu Tình nhìn sắc mặt xanh mét của gã, dò hỏi: “Huynh có tâm sự à?”
Vương Khấu không trả lời nàng ngay, gã lau sạch vết máu trên đao, sau đó lại chùi chùi vào gấu áo, đến khi hoàn toàn sạch sẽ, mới tra lại vào vỏ đao bằng da cá. Sau đó nói: “Lần trước khi y nói “bảo trọng”, đã giết kẻ mà y muốn tự mình “bảo trọng” đó!”
Thủy Tiểu Tình không hiểu ý Vương Khấu, nàng cũng không hiểu tại sao sắc mặt Vương Khấu lại nặng nề như vậy. Bên ngoài vang lên một tiếng “ầm”. Nàng lại nghe Vương Khấu trầm giọng nói: “Đường Trảm không nói thật. Y không giết nàng vì nàng xinh đẹp.”
Thủy Tiểu Tình thoáng ngạc nhiên trong lòng: thật sao? Một sát thủ lạnh lẽo vô tình giết người không chớp mắt cũng …? Nàng đột nhiên nghĩ đến câu chuyện của Kinh Kha và Di Cô.
Nhưng nàng vẫn nhoẻn miệng cười thật tươi nói: “Đường đại ca danh động giang hồ, là sát thủ đệ nhất, hạng người như y, sao có thể thích người ta chứ? Huynh chỉ nói đùa thôi.”
Vương Khấu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, Thủy Tiểu Tình thấy thần sắc y hết sức lạ lùng, nghĩ đến lúc nãy Vương Khấu đã thừa nhận mình sợ hãi trước mặt Đường Trảm, bèn nói: “Huynh vẫn sợ à? – vừa rồi ta nghe thấy tim huynh đập nhanh quá.”
Vương Khấu đột nhiên lớn giọng nói: “Ta chưa bao giờ sợ cả!” y đứng bổ lên, vẻ bình tĩnh lúc đối địch hoàn toàn tan biến trước mặt nữ tử này: “Ta gạt y thôi, ta muốn y đánh giá thấp ta, chỉ như vậy, ta mới còn mạng, nàng có hiểu không?” gã gầm gừ nói.
Trong đầu Thủy Tiểu Tình chợt hiện lên vài cảnh tượng, nhiều năm về trước, từng có người theo đuổi nàng, vì vậy mà gã đã khiêu chiến đối phương, kết quả là bị thua. Nhưng tối hôm đó, gã đã thành công ám sát kẻ ấy. không lâu sau khi nàng nhắc đến chuyện này, gã rất phẫn nộ, gầm gừ bỏ đi. Kể từ đó, bọn họ mỗi người đi trên một con đường riêng của mình…
Vương Khấu đột nhiên bình tĩnh nói: “Không sao cả, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Gã nhớ lại trước đây nàng có bao nhiêu sư huynh đệ theo đuổi, nhưng chỉ chọn có mình gã, bởi vì hôm đó, gã đã đánh bại phụ thân nàng, nàng ở dưới mắng gã, chửi gã, đá gã, nhưng cuối cùng lại ôm gã, hôn gã, khâm phục gã, cầu xin gã đừng làm khó phụ thân tuổi cao sức yếu của nàng nữa.
Mưa bên ngoài lớn dần. Thủy Tiểu Tình nhoẻn miệng cười: “Bên ngoài đổ mưa rồi… chúng ta cùng nhảy múa dưới mưa đến ướt sũng người, đã là chuyện của mấy năm trước rồi phải không nhỉ?” Nàng nói, mặt đỏ bừng lên.
“Ừm.” Vương Khấu ngước nhìn trận mưa lớn bên ngoài: “Mưa rồi, cẩn thận không bị ám toán, mưa chính là sự yểm hộ tốt nhất đối với một sát thủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui