Sát Nhân Vô Xá

Y vừa dứt lời, trường kiếm phút chốc xuất ra, Liễu đại ca vội vàng đưa kiếm ra đỡ, cùng đánh với Tiểu Thanh trong sân.

Không được đánh, đao kiếm không có mắt, sẽ làm người bị thương, thật không hiểu bọn họ vốn rất tốt, thế nào nói trở mặt liền trở mặt.

Ta trốn sau cột hành lang, gấp đến độ giậm chân liên tục, chỉ thấy trong lúc kiếm quang lóe ra, dưới chân Tiểu Thanh bỗng nhiên lảo đảo, kiếm khí của y bị kìm hãm, mũi kiếm của Liễu đại ca liền đâm về phía ngực của y, Liễu đại ca sợ đến lập tức thu kiếm xoay người lại, chính một phân do dự đó, Tiểu Thanh ra tay như điện, điểm ngay mấy huyệt đạo trước ngực hấn, thân thể Liễu đại ca nhoáng lên, liền ngã gục.

Liễu đại ca kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh, bỗng nhiên cười khổ một tiếng nói, “Tiểu Thanh, ngươi lại gạt ta…”

“Chúng ta đều vì chủ của mình, chính ngươi nguyện ý rơi vào hũ, còn trách được ai?”

“Tiểu Thanh, ngươi thật quá đáng!”

Ta cũng không nhịn được nữa, nhảy ra nói, mũi kiếm trong tay Tiểu Thanh chỉ về phía ta, quát lên, “Ở đây không có chuyện của ngươi, đi sang một bên!”

Tiểu Thanh thật là khủng khiếp.

Ta cắn môi, không dám nói nữa, ngoan ngoãn lùi về phía sau cột.

Liễu đại ca cúi người trên mặt đất, hắn cắn răng nói, “Giết ta đi!”


Tiểu Thanh thản nhiên nói, “Ta sẽ không giết ngươi, ngươi và Tiểu Phi đều là dược nhân, đối với Nghị Vương mà nói rất hữu dụng.”

“Thì ra ngươi là người của Nghị Vương.”

“Đúng, bây giờ ngươi mới biết, thực sự là ngu xuẩn.” Tiểu Thanh lạnh lùng nói, “Như Phi một mồi lửa giả chết, Mộ Dung Ninh giam giữ Mộ Dung Trí muốn ép Mộ Dung Tĩnh giao ra binh phù, ý định để Thành Vương tiến hành lại kế tạo phản, bọn chúng thực sự hồ đồ, Mộ Dung Tĩnh sao có thể giao binh phù thật sự ra được? Chúng ta liền tương kế tựu kế, thừa dịp trong lâu trong có người, tìm chỗ để binh phù thật, Liễu Hâm Phong, lúc ngươi trở lại, không phát hiện ngoài Trích Tinh Lâu đều là người của Nghị Vương sao?”

Xa xa quả nhiên mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, ta nhìn Liễu đại ca một chút, thần sắc hắn bình thản, dường như cũng cảm thấy biến cố phía ngoài.

“Ha ha…”

Theo tiếng cười, một trung niên nam tử thân dong dỏng cao chậm rãi đi tới, phía sau hắn còn đông đảo thị vệ đi theo, sương chiều phủ trên gương mặt lộ ra thần sắc đắc ý của hắn, chính là Nghị Vương!

“Chủ nhân.”

Tiểu Thanh tiến lên trước thi lễ một cái, cung kính đem binh phù trong tay trình lên, Nghị Vương tiếp nhận, hắn trái phải nhìn một chút, trên mặt lộ tràn đầy khoái trá, ta len lén nhìn lại, chỉ thấy ánh kim lấp lánh trên lệnh bài ẩn hiện, lại không biết chữ gì viết bên trên.

Liễu đại ca đột nhiên phá lên cười.

“Nghị Vương, xem ra ngươi cũng tính sót rồi, ngươi không cảm thấy binh phù này hơi mỏng sao? Binh phù thống lĩnh thiên hạ tổng cộng có hai mảnh, mảnh này chỉ có một chữ Binh, còn một mảnh khác hợp lại mới có thể điều động thiên quân vạn mã, ngươi cũng không ngẫm lại xem, vật trọng yếu như vậy Hoàng thương sao có thể giao toàn bộ cho Mộ Dung Tĩnh? Ở đây hắn cũng chỉ có nửa khối.”


Nghe Liễu đại ca nói xong, Nghị Vương không giận lại cười.

“Liễu Hâm Phong, xem ra ngươi cũng không nghĩ tới, mảnh binh phù ngươi nói để ở chỗ hoàng thúc ta đã ở trong tay ta rồi, hai mảnh hợp lại, binh mã thiên hạ liền mặc cho ta điều động, Mộ Dung Tĩnh tước binh quyền của ta, lại không nghĩ lúc đó ta đã chiếm được nửa mảnh binh phù khác. Bây giờ hắn còn đang đọ sức cùng Mộ Dung Ninh, nhất định không ngờ được một mảnh này cũng rơi vào tay ta, Tiểu Thanh, ngươi nói hai dược nhân này chúng ta nên xử trí thế nào? Trước hết lấy sạch máu của bọn chúng được rồi, người nhất định không được lưu lại, đỡ phải nhìn thấy tâm lại phiền.”

Tiểu Thanh không đáp lại, lui về phía sau hai bước, thản nhiên nói, “Binh phù ta đã lấy cho ngươi, ân oán giữa chúng ta đã xong, ta không cần phải giết người cho ngươi nữa.”

Nghị Vương sửng sốt, tên bắn bốn phía chợt phóng đến, sắc mặt hắn đại biến, rút kiếm quét ngang tên bắn loạn xuống đất, phía sau có mấy thị vệ không tránh được, trúng tên ngã xuống, ta ngẩng đầu, chỉ thấy trên tường vây bốn phía hàn quang lẫm liệt, mấy cơn mưa tên bay về phía Nghị Vương.

Nghị Vương lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Thanh, “Ngươi dám ám toán ta?”

Tiểu Thanh giải huyệt cho Liễu đại ca, kéo hắn qua một bên, Liễu đại ca chần chờ nói, “Tiểu Thanh?”

“Chiếu cố Tiểu Phi cho tốt,” Tiểu Thanh dừng lại, rồi nói với Nghị Vương, “Nghị Vương, người của ngươi hiện tại sợ rằng đều bị chế trụ rồi? Mộ Dung Tĩnh chỉ dùng một mồi câu nho nhỏ, ngươi liền mắc câu.”

Nghị Vương cười lạnh một tiếng nói, “Yến Thiều Thanh, ngươi đã quên võ công của ngươi là ai dạy, dựa vào ngươi cũng dám ám toán ta?”

Lời hắn vừa dứt, ngón tay liền bắn ra, sau đó trên tường vây liền có mấy người theo tiếng đáp xuống, tên vốn trên cung lập tức rơi xuống như mưa, Nghị Vương dùng trường kiếm bao quanh người ngăn lại mưa tên, hắn đang muốn tấn công về phía Tiểu Thanh, đột nhiên thần sắc đại biến, mắt nhìn Tiểu Thanh, trong mắt phát ra tia tàn bạo.

“Yến Thiều Thanh, ngươi hạ độc!”


Nhìn Nghị Vương ném binh phù cầm trong tay xuống đất, Tiểu Thanh cười lạnh nói, “Nghị Vương, dù cho võ công của ngươi thiên hạ vô song, cũng chưa chắc có thể giải được kịch độc của xà vương Bích Phệ, ngươi quá nóng lòng, lẽ nào không phát hiện lúc ta đưa binh phù cho ngươi chỉ cầm lấy một góc của nó sao?”

Ta nhìn Nghị Vương mặt xanh mét bước từng bước về phía Tiểu Thanh, trong con ngươi của hắn đã hiện ra tơ máu đỏ, khàn giọng nói, “Tiểu Thanh, muốn giết ta không dễ dang như vậy đâu.”

Vài binh sĩ tung người nhảy xuống bị hắn vung chưởng hất ra, ngã sang một bên, có người đụng vào tường vây, não bắn tung tóe, không nghĩ sau khi trúng độc Nghị Vương vẫn còn hung hãn như vậy, ta sợ tránh đến chỗ tối nhất trong hành lang, bàn tay còn run dữ dội hơn, không phải vì sợ, mà là mùi máu tanh liên tục truyền tới cùng tiếng la hét khiến ta bắt đầu hưng phấn khó hiểu.

Nghị Vương thả người nhảy đến trước Tiểu Thanh, song chưởng hắn vung ra, hướng thẳng tới đỉnh đầu Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đưa kiếm đỡ tới, gạt song chưởng của Nghị Vương sang một bên, nhưng Nghị Vương biến chưởng thành quyền, hướng nhanh về phía ngực Tiểu Thanh, trường kiếm của Liễu đại ca vội vàng đánh tới, bảo vệ Tiểu Thanh.

“Ha ha, độc Bích Phệ không có thuốc nào chữa được, nhưng ta không phải không có cách bức ra.”

Nghị Vương cười gằn nâng bàn tay lên, lòng bàn tay của hắn đã trở thành đen xì, ngay cả móng tay cũng đen một mảng, thì ra hắn đem độc dồn vào trong lòng bàn tay.

Hắn cười lạnh, tay phải nhanh như điện đánh về phía Tiểu Thanh, tay trái lại khum lại thành móc, đánh về phía Liễu đại ca, Liễu đại ca kêu lên, “Tiểu Thanh mau tránh ra, hắn trúng độc Bích Phệ rồi, thần trí hỗn loạn, chống đỡ không được bao lâu…”

Tiểu Thanh khó khăn lắm mới né được thiết chưởng của Nghị Vương, đã có hai người thị vệ bị hắn túm, chỉ nghe hét thảm một tiếng, một người trong đó liền nghiêng cổ ngã xuống, mà tên còn lại bay thẳng ra ngoài, đụng phải binh lính đang chạy tới.

Bên ngoài hành lang có rất nhiều binh sĩ không ngừng tràn vào, cùng chiến đấu với thị vệ của Nghị Vương, mắt thấy bọn họ đánh thành một đoàn, ta vội vàng lách thân tránh ra, len lén đem nửa khối binh phù bị ném xuống đấy nhét vào trong ngực, tuy rằng chẳng biết Tiểu Thanh bôi độc của Tiểu Lục lên binh phù lúc nào, có điều ta bách độc bất xâm, độc của nó hẳn cũng không làm ta bị thương.

Ta vừa tránh sang góc tường, liền có một cái lưới lớn phô thiên cái địa ụp xuống, chụp Nghị Vương vào giữa, trong tiếng hoan hô của mọi người, Tiểu Thanh đột nhiên cả kinh kêu lên, “Cẩn thận!”

Chỉ thấy ngón tay Nghị Vương bắn ra, mấy đạo kim quang bắn ra bốn phía, trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, hỏa quang bỗng nhiên đầy trời, Liễu đại ca được Tiểu Thanh kéo ném sang một bên, dường như cùng lúc đó, một viên ánh kim rơi vào vị trí hắn vừa đứng, tường bị nổ bay ra, Tiểu Thanh bị áp lực tức thời rơi xuống mặt đất, y còn chưa đứng dậy, đã bị Nghị Vương từ trong lưới thả người nhảy ra ngoài đánh một chưởng vào trước ngực, ngã văng ra ngoài, Liễu đại ca bước lên phía trước ôm lấy y.


Mắt thấy khóe miệng Nghị Vương đã chảy ra máu đen, nhưng cước bộ vẫn lảo đảo đánh về phía Tiểu Thanh, ta tiện tay nhặt một thanh trường kiếm rơi bên cạnh chân ra sức đâm vào sau lưng hắn.

Hắn dám đả thương Tiểu Thanh, ta liền khiến hắn ngay cả hoàng tuyền cũng không xuống được!

Kiếm đâm tới, rút ra, ta lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Nghị Vương xoay người lại, mắt hắn tràn đầy máu đỏ, ánh nhìn không thể tin được, đột nhiên rống to một tiếng, phi chưởng nhào về phía ta.

Kiếm sắc trong tay xẹt ngang trời, trên cổ Nghị Vương tràn ra một đạo huyết hoa ác liệt, nhìn Nghị Vương cúi đầu trong tức giận, ngã thẳng về phía sau, ta chán ghét nhíu mày.

Ghét nhất thấy vết máu, càng ghét mùi tanh hôi này.

Ta lạnh lùng đi tới bên người Nghị Vương, sắc mặt hắn như tro tàn, nằm thẳng dưới đất, máu đen không ngừng tuôn ra từ miệng cổ, hắn dường như chưa tắt thở, hai mắt vẫn trợn tròn, không ngừng phát ra tiếng thở khe khẽ, tựa như không cam lòng với thất bại của mình.

“Phì phì!”

Tiểu Lục bị kinh động chui ra, nó bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, đầu nhỏ lắc lư, giật mình nhìn về phía ta, mà ta cũng giật mình nhìn về phía nó, lại nhìn thanh kiếm mình nắm chặt trong tay, trước mắt không khỏi choáng váng, cuống quít ném kiếm ra ngoài.

“Tiểu Lục, ta giết người, ta giết Nghị Vương…”

Ta mếu máo, thiếu chút nữa khóc lên, sao ta lại giết người? Nếu Tĩnh thấy ta giết người, nhất định sẽ mất hứng.

Đầu óc choáng váng bắt đầu đau, tiếng kêu gào chém giết chung quanh dường như cũng cách ta rất xa, ta mờ mịt nhìn bốn phía, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Thanh trắng như tờ giấy, ngã vào lòng Liễu đại ca, ta vội vàng lảo đảo chạy tới, nhìn thấy bộ dạng ta hoảng loạn thất thố, thần sắc vốn có chút hưng phấn của Tiểu Lục ảm đạm xuống, nó phì một tiếng liền chui vào ngực ta lần nữa.

Hết chapter 99


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận