Sát Nhân Vô Xá

“Ta muốn đi bái phỏng Thành lão tiên sinh, ông ấy là bằng hữu của phụ thân ta, cũng là cao thủ đánh cờ.”

Mắt ta sáng lên, “Ta biết rồi, là vị Giang Nam Thành lão tiên sinh kia sao? Nghe nói ông ấy không có cách nào đánh cờ cùng lão trang chủ nên rất không cam lòng, Trí ca ca, lão trang chủ vì sao không ứng chiến?”

“Thân thể phụ thân còn phải điều dưỡng, không thích hợp làm chuyện hao tâm tổn sức này.”

Thần sắc Trí ca ca nhàn nhạt khiến ta nghĩ không phải hắn đang nói về cha mình, mà là một người hoàn toàn không có quan hệ, bất quá hứng thú ta lập tức chuyển dời đến chuyện xuất môn, cũng cách lần ta cùng Tiểu Thanh xuất môn trước đã hơn hai tháng, thật là muốn đi ra ngoài xem một chút.

“Ta cũng muốn đi xem một chút, Trí ca ca…”

Nhớ tới chiêu thức Ngân Nhi cô nương nũng nịu với Mộ Dung Viễn, ta cũng kéo tay áo Trí ca ca bắt đầu lắc qua lắc lại.

“Trí ca ca đi thăm bằng hữu, ta có thể đi theo không? Ta có thể ở bên cạnh hầu hạ Trí ca ca.”

Nếu như bàn chuyện làm ăn, ta đứng một bên nghe cũng không hiểu, đương nhiên chơi không vui, nhưng bây giờ đi bái phỏng kỳ thủ quốc gia Thành lão tiên sinh, nói không chừng Trí ca ca còn có thể cùng ông ấy đánh mấy ván cờ, ta cũng có thể đi theo mở rộng kiến thức, nói cho Tiểu Thành nghe để nàng hâm mộ đến chết.

Ta nghĩ hiện tại hai mắt ta nhất định đang phóng hào quang, vì hình như Trí ca ca bị hành động của ta dọa, hắn trầm ngâm một chút rồi nói, “Được rồi, bất quá không được nói lung tung, không được đi loạn.”

“Vâng!” Ta cố sức gật đầu.

Được đi ra ngoài cảm giác thật tốt, thật vất vả cứ như chim nhỏ trốn ra khỏi ***g vậy, một ngày rời đi, sẽ không muốn quay trở về nữa, ta đi phía trước kiệu của Trí ca ca, hưng phấn mà hết nhìn đông lại ngó tây.

Đầu phố bày thật nhiều loại đồ ăn vặt làm ta không khỏi len lén nuốt nước bọt, gần đây nhờ bóng của Trí ca ca và Tiểu Thành, các loại sơn trân hải vị ta đều được nếm một lần, nhưng khó quên nhất vẫn là lần trước cùng Tiểu Thanh ra ngoài chơi, hắn mời ta ăn các loại bánh ngọt.

Vừa nghĩ tới Tiểu Thanh, tâm tình đang khoái trá của ta nhất thời hạ xuống.

Từ hôm cãi nhau đó, hầu như mỗi ngày ta đều tới cây phong kia, hy vọng có thể gặp lại Tiểu Thanh, nhưng mỗi lần đều thất vọng mà trở về, ta rất muốn trực tiếp tới phòng tìm hắn, rồi lại sợ Trí ca ca trách cứ, vì vậy chỉ có thể tiếp tục vẽ lằn ngang lên cây phong thôi.

Ai, tên Tiểu Thanh này, rốt cuộc tức giận đến khi nào?

“Tam công tử, đến Vân Tiêu biệt viện rồi.”

Kiệu phu hạ kiệu trước một khách sạn, ta ngẩng đầu nhìn hoành phi trên cửa một chút, phía trên rồng bay phượng múa đề bốn chữ Vân Tiêu Biệt Viện, nghe Tiểu Thanh nói qua, Giang Nam danh sĩ Tiêu Tử Y cũng nghỉ tại chỗ này.

Cỗ kiệu vừa đặt xuống đất, chưởng quỹ khách sạn liền chạy như bay ra đón, chắp tay thi lễ với chúng ta, cũng sai tiểu nhị trong *** dẫn chúng ta về phía hậu viện nơi có phòng thượng hạng Thành lão tiên sinh đang nghỉ.

Lúc đi qua hành lang, chợt nghe từ một phòng trong đại sảnh không ngừng truyền đến từng trận âm thanh hoan hô, ta theo tiếng đi tới, thấy giữa phòng bày một cái bài dài, trước bàn có một nam tử mặc tử y thần tình tiêu sái ngồi ngay ngắn đang chậm rãi nói gì đó.

Nhìn hắn không quá ba mươi tuổi, tướng mạo anh quấn, mặc tử y, thắt lưng vàng, một mái tóc đen thẳng buông xuống, theo gió bay bay.

Lúc này trong tay hắn đang cầm một cây quạt chuyện trò vui vẻ, theo giọng nói trầm bổng du dương mà không ngừng nhẹ lay phiến quạt.

Nguyên nhân từ Mộ Dung Viễn, ta đối với người cầm quạt đều không có ấn tượng tốt, đang là mùa đông cầm quạt làm gì, cũng học làm sang? Bất quá hình như hắn nói thực sự rất đặc sắc, tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng.

Thì ra là vị Tiêu Tử Y này, Tiểu Thanh nói hắn kể chuyện rất khá, xem ra đúng là thế thật.

“Trí ca.. không, Tam công tử, ta nghe nói về người này, hắn hình như tên là Tiêu Tử Y?”

Trí ca ca không tiếp lời, ngược lại tiểu nhị dẫn đường ở phía trước nói, “Là Giang Nam danh sĩ Tiêu Tử Y, chuyện kể của hắn rất được ca tụng, mấy ngày hôm trước còn được triệu vào trong cung kể chuyện cho hoàng thượng và nương nương nghe đó.”

Nghe xong tiểu nhị nói, ta không nhịn được liền nhìn về hướng phòng kia một chút, vừa vặn ánh mắt Tiêu Tử ý ở đối diện cũng quét tới, bốn mắt nhìn nhau, khiến tim ta đột nhiên đập mạnh.

Khuôn mặt người này hình như ta đã gặp qua ở đâu…

Không thể, người ta là Giang Nam danh sĩ, mà ta trước khi vào Mộ Dung phủ ngay cả thôn nhỏ cũng chưa từng đi ra ngoài, làm sao có thể gặp qua hắn? Hừm, có lẽ vì vị Tiêu tiên sinh này cùng Nhị công tử có chút giống ha, đều tao nhã như vậy, lại mang theo một phần phiêu dật không nhiễm bụi trần.

Nói đến Nhị công tử, hình như lâu rồi không thấy hắn, không biết phiền phức kia hắn đã giải quyết được chưa…

“Tiểu Phi, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Dạ…”

Ta phục hồi *** thần lại, đối với ánh mắt dò hỏi của Trí ca ca, cuống quít cười, “Không có gì, không có gì.”

Phòng thượng hạng trong hậu viện khách sạn là một gian phòng hoàn toàn tách biệt, đó là một đình viện độc lập u tĩnh.

Nghỉ một tháng trong phòng thượng hạng của khách sạn lớn nhất kinh thành, Thành lão tiên sinh này nhất định là rất có tiền nha? Ta ghé vào cạnh Trí ca ca lặng lẽ hỏi một tiếng, Trí ca ca không khỏi cười nói, “Thành lão tiên sinh buôn muối, tiền của hắn so với muối ngươi ăn còn nhiều hơn.”

Ta lè lưỡi, so với muối ta ăn còn nhiều hơn? Là bao nhiêu tiền a, ta thật sự không tính nổi.

Không giống dáng dấp phú thương bụng bự béo phệ trong tưởng tượng của ta, Thành lão tiên sinh đã qua tuổi sáu mươi nhưng vẫn là một lão nhân quắc thước rắn rỏi, dưới cằm để chòm râu trắng trắng, ăn mặc tương đối bình thường, cạnh hắn cũng chỉ có hai gia nô hầu hạ, nhưng ánh mắt hắn rất kiêu ngạo, hắn đối với việc chúng ta bái phỏng cũng có vẻ không nhiệt tình, thậm chí có thể nói có chút không kiên nhẫn.

Sau khi thăm hỏi, Trí ca ca ngồi xuống, Thành lão tiên sinh nhàn nhạt hàn huyên vài câu liền hỏi, “Mộ Dung công tử, lão hủ đợi ở đây một tháng có thừa, chỉ vì chơi một ván cờ, nghe nói thương thế lệnh tôn đã khỏi hẳn, lại chẳng biết tại sao chậm chạp không chịu ứng chiến? Chẳng lẽ năm năm không gặp, hắn đã không còn dũng khí như năm đó?”

Trí ca ca nói, ” Gia phụ thương thế tuy đã khỏi hẳn, nhưng *** thần không tốt như trước kia, vì vậy hiện tại vẫn còn điều dưỡng, lần này sợ rằng không có cách nào cùng lão tiên sinh đánh cờ, lão tiên sinh vì thế mà lưu lại tại kinh thành lâu như vậy, gia phụ thực sự áy náy, vì vậy đặc biệt sai vãn bối đến đây báo cho tiên sinh biết, trận thi đấu cờ vây đã kết thúc, lần này trước tiên có thể gác lại việc đánh cờ có được không, đợi thân thể gia phụ hoàn toàn khỏe mạnh, sẽ tự mình đi Giang nam cùng lão tiên sinh lãnh giáo một chút…?”

Thành lão tiên sinh hừ một tiếng, khinh thường nói, “Ta lần này tới kinh chỉ để rửa sạch nỗi nhục do thất bại năm đó, giải thi đấu cờ vây tuy đã kết thúc, cũng không liên quan đến chuyện đánh cờ giữa chúng ta, lệnh tôn lâu không chịu ứng chiến, chẳng lẽ là sợ một chữ thua phải không? Nếu như không muốn đấu, liền chắp tay đem bảng hiệu hai chữ kỳ thánh do hoàng thượng đích thân chỉ dụ năm đó nhượng lại, Thành mỗ liền không làm khó nữa!”

( Nguyên văn “Mạch Thành chi tu”: dịch là nỗi nhục Mạch Thành, Mạch Thành là nơi cuối cùng Quan Vũ thất thủ và bị Tôn Quyền bắt được trong Tam Quốc.)

Sao, lão trang chủ lại có bảng hiệu do hoàng thượng ngự ban? Đây chẳng phải là rất uy phong sao, trách không được vị Thành lão tiên sinh này một mực không phục mà.

Ta đứng phía sau Trí ca ca, nhìn chòm râu của Thành lão tiên sinh vểnh lên vểnh xuống theo hắn nói, buồn cười không tả được, liền không nín được muốn cười.

Nghe xong Thành lão tiên sinh nói, Trí ca ca hơi trầm ngâm rồi nói, “Vãn bối bất tài, trước kia cũng cùng gia phụ luyện qua vài năm kỳ thuật, lão tiên sinh nếu khăng khăng muốn đánh cờ, vãn bối nguyện thay gia phụ cùng lão tiên sinh đánh một ván, chẳng hay ý tiên sinh thế nào?”

Thành lão tiên sinh cười khà khà, cũng không nhiều lời, đi qua một bên cầm bàn cờ tùy thân đến, để trước mặt Trí ca ca, lại lấy ra quân cờ rải ra trên bàn, sau đó tùy ý đặt vài cái, lập tức trên bàn cờ liền xuất hiện một ván cờ tán loạn, hắn thản nhiên nói, “Mộ Dung công tử nếu như có thể giải được ván cờ này, lão hủ liền cùng ngươi đấu một ván.”

Sau khi nói xong, Thành lão tiên sinh xoay người ngồi trở lại một lần nữa, lấy trà xanh trên bàn bắt đầu phẩm trà.

Ta nghiêng đầu len lén nhìn ván cờ trước mặt Trí ca ca, loạn thất bát tao cái gì, bày như một ngọn núi nhỏ, vừa giống như từng mảnh lá trúc một, đây là ván cờ gì, ta nhìn như chia năm xẻ bảy.

Nhưng Trí ca ca chỉ cúi đầu trầm tư, không nói lời nào, ta từ bên cạnh nhìn sang, thấy mày kiếm hắn nhíu chặt, mặt trầm như nước, không khỏi có chút bận tâm, nhìn dáng vẻ Thành lão tiên sinh một bộ thản nhiên tự đắc, chỉ sợ ván cờ loạn thất bát tao này không thể dễ dàng phá giải như vậy?

Trong phòng nhất thời trở nên rất yên tĩnh, ta khẩn trương nhìn chằm chằm Trí ca ca, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, khoảng chừng hơn nửa canh giờ, Trí ca ca đột nhiên đứng lên hướng Thành lão tiên sinh khom người thật sâu nói, “Năng lực vãn bối non kém, nhận thua ở đây.”

Thành lão tiên sinh ha hả cười, “Hoàng mao tiểu nhi, không biết tự lượng sức mình, bàn cờ này để lại cho ngươi, nếu nghĩ được phương pháp phá giải có thể tùy thời quay lại.”

Trí ca ca thi lễ, cũng không nói nhiều, xoay người đi ra cửa, ta cuống quít đuổi theo sau.

Nhìn qua Trí ca ca hình như rất tức giận, hắn vội vàng rời khỏi khách sạn, ngay cả đối với lão bản khách sạn đang nịnh nọt bắt chuyện cũng làm như không thấy, trực tiếp ngồi vào kiệu trầm giọng nói, “Về phủ.”

Ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình Trí ca ca nghiêm túc như vậy, ta không dám nhiều lời, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh kiệu, trong lòng lại vì hành động cùng đi ra ngoài của mình mà có chút hối hận.

Hết chapter 31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui