Sát Nhân Vô Xá

“Tài đánh cờ Thành lão tiên sinh tuy cao, nhưng cũng chưa chắc có thể thắng được phụ thân, cần gì phải đến mức giết người như vậy?”

Một chữ giết khiến ta từ trong mơ hồ triệt để tỉnh táo lại.

Thì ra là Đại công tử giết Thành lão tiên sinh!

Thân thể lão trang chủ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, hắn không chắc chắn sẽ thắng được Thành lão tiên sinh, lại không cam lòng chắp tay dâng bảng hiệu hoàng thượng ngự ban, vì vậy Thành lão tiên sinh nhất định phải chết!

Tim đột nhiên đập nhanh, nếu như Đại công tử biết ta đang nghe trộm bọn họ nói chuyện, không biết có giết ta diệt khẩu hay không?

Đại công tử lạnh lùng nói, “Mộ Dung gia chúng ta sao có thể để cho người khác tùy tiện muốn lấy gì thì lấy? Là Thành lão đầu tử kia không biết tự lượng sức mình, tự chuốc vạ vào thân, lão tam, chuyện này dừng lại ở đây, không cần nhắc lại, nương nương lập tức sẽ trở về thăm người thân, đệ cũng không muốn làm nương nương không vui chứ?”

Vốn lần trước Đại công tử cũng coi như đã cứu ta, ta đối với hắn cũng có mấy phần hảo cảm, nhưng đoạn nói chuyện này khiến toàn bộ hảo cảm của ta đối với hắn đều tan biến.

Người này và Tứ công tử đều âm hiểm hung ác, không chỉ có hành hung giết người, hiện tại còn mang nương nương ra uy hiếp Trí ca ca.

Quả nhiên nghe được hai chữ nương nương, Trí ca ca liền không nói nữa.

Đại công tử tiếp tục nói, “Còn nữa, vài ngày trước ta đã điều tra được chuyện tiểu đồng liên tục bị giết, hung thủ là một tên cường đạo, để tránh né truy bắt đã mai danh ẩn tính trốn ở trong phủ, cũng hút máu hài tử lén luyện tà công, ta cho người mai phục nhiều ngày, mới bắt được hắn xử quyết ngay tại chỗ, tam đệ, đệ cũng có thể an tâm rồi.”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Ba ngày trước, ta thấy đệ gần đây rất bận rộn, vì vậy vẫn chưa nói với đệ.”

“Là như vậy…”

“Về chuyện lời đồn này đệ nghĩ cách áp xuống, không nên để cho người khác nhắc lại, hiện tại Như Phi nương nương ở thâm cung nội viện, nếu có tin đồn gì truyền đến tai hoàng thượng, vậy cực kỳ không tốt.”

“Đại ca, ta biết phải làm thế nào.”

Không đúng không đúng, không phải lão trang chủ hút máu sao? Thế nào biến thành đạo tặc? À, nếu Đại công tử có thể chỉ vì bảng hiệu ngự ban mà giết người, tự nhiên cũng sẽ giúp lão trang chủ giấu diếm bí mật hắn hút máu, hiển nhiên Đại công tử cũng biết chuyện kia.

“Còn nữa, quản tên tiểu tư kia của đệ, làm cho hắn ngậm chặt mồm!”

“Đại ca xin yên tâm, ta đã điểm huyệt hắn, hắn hiện tại ngủ rất say.”

Không phải đâu, ta nào có ngủ? Các ngươi nói chuyện như thế ta đều nghe được rõ ràng, Trí ca ca, rốt cuộc ngươi có biết điểm huyệt hay không?

Đại công tử cười lạnh nói, “Thật ra đệ cũng rất cưng chiều hài tử kia đấy, nghe nói hắn đều ngủ trên giường của đệ, lão tam, nếu như nhịn không được, giống như lão tứ nạp phòng thiếp cũng tốt, phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng làm những chuyện khiến Mộ Dung gia mất mặt.”

“Đại ca, lời dạy bảo của huynh ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ.”

“Đệ hiểu được là tốt nhất.”

Đại công tử là đang nói ta đây, ta chỉ là một tên tiểu tư, vậy mà ngủ trên giường của chủ tử quả thật có chút không ra thể thống gì.

Hình như trước đây Mộ Dung Viễn cũng từng đề cập qua việc này, lúc đó Trí ca ca rất không cao hứng, hiện tại ngay cả Đại công tử cũng nói như vậy, xem ra trong phủ có chút lời ong tiếng ve, nếu không Tiểu Thanh cũng sẽ không khuyên ta.

Ta có nên nghe Tiểu Thanh nói hay không, không nên ở gần Trí ca ca như vậy, đỡ phải khiến hắn khó xử?

Ta hoảng hốt nghe thấy Trí ca ca tiễn Đại công tử ra cửa, sau đó hắn quay lại vào trong phòng, đi tới trước giường ngồi xuống.

Ta nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh, là ngón tay Trí ca ca chạm vào mặt ta.

Hồi lâu, chỉ nghe hắn khe khẽ thở dài, “Tiểu Phi, có một số việc ngươi đừng trách ta.”

Trách ngươi? Tại sao ta muốn trách ngươi? Thành lão tiên sinh là Đại công tử giết mà, yên tâm đi, Trí ca ca, ta sẽ không đem chuyện này đổ lên người ngươi.

Không nghĩ tới tin tức Thành lão tiên sinh bị giết lại truyền nhanh như vậy, sáng ngày thứ hai Tiểu Thành liền chạy tới chỗ ta, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, một bên rất hưng phán mà kể chuyện này, nàng miêu tả rất sống động, cứ như chính mắt được nhìn thấy, nhưng đối với ta là ngươi chính mắt từng được nhìn thấy mà nói, nghe nàng kể như tái hiện lại toàn bộ ác mộng.

“Tiểu Thành, ta xin ngươi đừng nói nữa, thật không hiểu sao ngươi lại hứng thú với máu me đầm đìa như vậy?”

“Tiểu Phi, ngươi thì biết cái gì, ước mơ của ta là làm nữ bộ khoái thiên hạ đệ nhất, trừ gian diệt ác, trừ bá an lương, vì vậy đối với hung án phát sinh ngay dưới chân thiên tử này sao có thể không để ý, thờ ơ chứ?”

Tiểu Thành, nếu như ngươi biết hung thủ là người thân nhất thì chẳng biết ngươi còn nói như vậy nữa không?

Nhìn hai mắt vị tiểu thư này hưng phấn mà phát sáng, ta thực sự nhịn không được kích động nàng một câu.

“Tiểu Thành, ta không nghĩ nữ bộ khoái có thể giống ngươi mỗi ngày đều ngủ thẳng đến lúc muốn dậy thì dậy, còn ở nơi này nhàn nhã tự tại uống trà cống phẩm, thưởng thức điểm tâm ngọt.” Tiểu Thành liếc mắt trừng ta, lại uống một ngụm trà mới nói, “Ngươi biết cái gì? Nữ bộ khoái cứ phải động đao động thương sao? Ta động chính là đầu óc! Tuy rằng quan phủ bên kia nói là cường đạo đột nhập gây nên, nhưng ta biết đó không phải sự thật, là có người cố bày hiện trường giả, giấu đầu hở đuôi.”

Ta ngạc nhiên hỏi, “Làm sao ngươi biết? Ta rõ ràng thấy trong phòng rất loạn…”

Không xong, nói nhiều lỡ miệng, thế nào ta lại nói ra toàn bộ.

Tiểu Thành hoài nghi liếc mắt nhìn ta, “Ngươi thấy…”

“Không phải không phải, là ta nói rõ ràng ta nghe được mọi người kể trong phòng rất loạn, rất giống đột nhập cướp bóc mà, hơn nữa vị Thành lão tiên sinh kia hình như rất có tiền nha.”

May là Tiểu Thành không hỏi lại, nàng tiếp tục hăng hái bừng bừng tự lẩm bẩm.

“Mới không phải đâu, ta len lén nghe ngóng người của nha môn, nghe nói tuy rằng bị mất một ít ngân phiếu, nhưng bàn cờ ngọc thạch có giá trị liên thành, nhẫn ban chỉ bằng vàng trên tay Thành lão tiên sinh đều còn ở đó, vì vậy phủ doãn Chu đại nhân thu chúng làm vật chứng rồi, có thể thấy được đối phương trộm đi ngân phiếu chỉ là ngụy tạo, hơn nữa chủ tớ ba người bọn họ đều là một kiếm trí mạng, máu đều không chảy bao nhiêu, loại thủ pháp giết người này chỉ có một loại người có thể làm được, chính là sát thủ, sát thủ a, Tiểu Phi, ngẫm lại chính là kiểu rất lạnh lùng rất đẹp trai rất tiêu sái.”

Ta nhìn thần tình mê hoặc trên mặt Tiểu Thành, không hiểu nàng đến tột cùng là muốn bắt hung thủ, hay là đang sùng bái hung thủ nữa.

“Tiểu Phi, kỳ thực tìm hung thủ giết người rất đơn giản, ngươi suy nghĩ một chút ai là người được lợi nhất sau khi hắn chết? Đương nhiên là các con của hắn, ta điều tra, Thành lão tiên sinh có năm trai bốn gái, mỗi người đều muốn gia sản của hắn, hắn vừa chết, bên Giang Nam kia chỉ sợ sẽ vì thế mà nháo không ngớt, vì bọn họ có chín người, nhất là con trai thứ năm có hiềm nghi lớn nhất.”

Người được lợi đâu chỉ là con cháu, trước mắt có một người được lợi nhất, đáng tiếc, Tiểu Thành, ngươi không nhìn ra.

Ta thuận miệng nói rằng, “Tiểu Thành, ta thấy ngươi bình thường quá rảnh rỗi, mới có thể suy nghĩ miên man như thế, hơn nữa ngươi cũng không có chứng cớ.”

“Ai nói không có chứng cớ, chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện sát thủ, chỉ cần chúng ta bắt được sát thủ, có thể buộc hắn nhận tội, như vậy có thể tìm hiểu ngọn ngành, tìm ra hung thủ đứng phía sau.”

Ta im lặng không tiếp lời, chỉ cúi đầu ăn điểm tâm, sát thủ có thể bị Tiểu Thành bắt được, vậy không thể gọi là sát thủ.

Kỳ thực nếu không phải chính tai ta nghe, ta cũng quyết không nghĩ ra hung thủ là người bên cạnh.

“Nói đến sát thủ a, thật sự là người rất thần bí nha, Tiểu Phi, ngươi biết hiện nay trên giang hồ nổi danh nhất là sát thủ nào không? Tiền thù lao của bọn họ nếu để mua điểm tâm cho ngươi, chỉ sợ ngươi cả đời này đều không ăn hết.”

Không muốn nhắc lại chuyện có liên quan đến Thành lão tiên sinh, trái lại ta đối với những tin đồn thú vị trên giang hồ càng cảm thấy hứng thú, nghe Tiểu Thành vừa nói vậy, vội hỏi, “Vậy là những người nào?”

Tiểu Thành thưởng thức ngụm trà, sau đó hắng giọng nói, “Đây đều là truyền thuyết ít ai biết đến ta nghe từ chỗ đại ca ta đó, Hồng Trần Sát Nhân Vô Xá, Thiên Võng Hoàng Tuyền Khuất Chiến, Yến Thập Bộ, hiện nay trên giang hồ nổi danh nhất là tên ba sát thủ này, tiền thưởng của bọn họ đều tính bằng vàng.”

“Tiểu Thành, xin ngươi dùng lời nói ta hiểu có được không?”

Cái gì Sát Nhân Vô Xá, cái gì Yến Thập Bộ, ta nghe thế nào cũng không hiểu.

Bất quá cái tên Khuất Chiến này hình như ta đã nghe qua ở đâu?

Nhớ ra rồi, là lần trước Nhị công tử thuận miệng nói ra một câu, lúc đó hắn nói có lọt lưới, hình như bảo là Khuất Chiến, Khuất Chiến nếu là sát thủ, muốn giết dĩ nhiên chính là Nhị công tử rồi, nhất định là như vậy, thảo nào lúc đó Nhị công tử một bộ dạng lo lắng ưu sầu.

Nghĩ đến Nhị công tử có thể gặp nguy hiểm, trong lòng ta liền có chút hoảng loạn nổi lên, Tiểu Thành tiếp tục chậm rãi nói ta cũng không có chú ý nghe.

Hết chapter 33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui