Sát Nhân Vô Xá

Buổi sáng một ngày, ta đang lau sạch sẽ bàn trong thư phòng, Tiểu Thành liền hào hứng chạy vào tìm ta.

“Tiểu Phi, Như Phi nương nương trở về rồi, ngươi có muốn đi gặp một chút không?”

“Ta không đi.” Ta đối với nhân vật cao cao tại thượng không có hứng thú, hơn nữa trường hợp này cũng không phải loại ta có thể đi.

Tiểu Thành túm tay áo ta nói, “Tại sao? Ta dẫn ngươi đi là được.”

“Không được đâu, không có phân phó của Trí ca ca, ta không thể tự ý đi chỗ khác.”

“Không sao, có ta ở đây, Tam ca nhất định sẽ không nói ngươi, hơn nữa ngươi không muốn gặp Như Phi nương nương sao? Nàng rất xinh đẹp!”

Ta nghĩ Tiểu Thành cũng rất xinh đẹp rồi, người so với nàng còn đẹp hơn ta không tưởng tượng ra được, bất quá không để cho có cơ hội tưởng tượng, Tiểu Thành liền kéo ta chạy ra ngoài, nàng chạy thật nhanh, nhìn không ra nữ hài tử này thật có tiềm chất làm bộ khoái nha.

“Tiểu Thành, Như Phi nương nương không phải tỷ tỷ của ngươi sao? Vì sao ngươi phải gọi nàng là nương nương?”

“Bởi thì thân phận của nàng a, bên ngoài phải xưng hô như vậy, bất quá ta có thể ngầm gọi nàng là tỷ tỷ, con người nàng rất tốt, ngươi nhất định sẽ thích nàng.”

Ta không biết có thích nàng không, nhưng ta biết nếu nói như vậy thật lỗ mãng, Trí ca ca nhất định sẽ không thích ta!

Không được, Tiểu Thành, như vậy ta thực sự sẽ bị mắng…

Bị Tiểu Thành cưỡng ép lôi kéo, ta bị ép theo nàng tới hành lang cách đại sảnh không xa, sau đó hai tay ta ôm chặt lấy cây cột ở hành lang, nói thế nào cũng không chịu đi tiếp.

“Tiểu Thành, nếu nói là bằng hữu, không được kéo ta nữa, ta quyết không làm việc khiến Trí ca ca tức giận.”

“Tiểu Phi, nhìn không ra bộ dạng ngươi gầy yếu mà khí lực cư nhiên lại lớn như vậy?”

“…”

Vừa nói chuyện vừa thở ra một hơi, ta không dám lên tiếng trả lời, chỉ cúi đầu không để ý đến Tiểu Thành.

Tiểu Thành cố sức lôi ta vài cái, cuối cùng không kéo được, sau cùng nàng tức giận buông tay nói, “Ta mặc kệ ngươi, ngươi muốn đứng ngốc ở chỗ này thì cứ ngốc đi.”

Thấy Tiểu Thành thở phì phì xoay người rời đi, lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Mệt quá, không nghĩ tới một nữ hài tử nho nhỏ như Tiểu Thành khí lực cũng không nhỏ hơn ta.

Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đuổi được nàng đi, ta buông tay đang ôm chặt cây cột ra, ngồi ở trên lan can hành lang thở hổn hển.

Đúng lúc này, vài người từ hành lang đối diện đi tới, ta vội vàng nhảy xuống khỏi lan can, thẳng người đứng nghiêm một bên.

Từ sau khi được nếm mùi ngoan độc của Mộ Dung Viễn, ta cũng tự thông minh lên, không dám càn rỡ giống như trước nữa, nếu như đi đâu gặp được một chủ tử lợi hại, hai cái chân ta cũng khó bảo toàn, lại nói vẫn còn thiếu Mộ Dung Viễn một trận đòn đây, mấy ngày này không gặp lại hắn, không biết có phải hắn kiêng dè Trí ca ca cho nên mới không tìm ta gây phiền phức không.

Liếc trộm sang, chỉ thấy người đi đối diện một thân áo trắng nhạt, người cao dong dỏng, mày đẹp mắt sáng, trên môi hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, ta vừa nhìn thấy, không khỏi thất thanh kêu, “Nhị công tử!”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hối hận, dù sao đây là trong phủ, ta gọi như vậy thật lỗ mãng, có phải xúc phạm chủ tử hay không?

“Tiểu Phi?”

Nhìn thân ảnh cao lớn dừng lại trước mặt mình, ta kinh hỉ ban đầu biến thành thẹn thùng, mà sau khi nhìn đôi mắt mỉm cười của Nhị công tử, ta càng có chút câu nệ.

“Tiểu Phi sao lại ở chỗ này?”

Thanh âm nói chuyện của Nhị công tử vẫn dễ nghe như vậy, ta vội vàng trả lời, “Là Nhị tiểu thư kiên quyết kéo ta tới, nhưng ta nói sợ lỗ mãng đi vào sẽ bị mắng…”

“Vì vậy ngươi mới đứng ngốc ở chỗ này à?”

Ta gật đầu.

Vị Tô công tử kia ló đầu ra cười nói, “Tiểu Phi, ngươi là tiểu tư của Tam công tử a, theo lý phải ở bên cạnh hắn chứ, sao lại bị mắng?”

Hẳn là thế phải không? Ta nghẹo đầu suy nghĩ một chút, ngoại trừ lần trước ta đi cùng Trí ca ca tới tăm Thành lão tiên sinh ở bên ngoài, chưa từng cùng hắn đi các nơi khác, hình như Trí ca ca cũng không thích ta theo hắn đâu.

“Ngươi đứng ngốc tại chỗ này bị người khác thấy, nói không chừng cũng sẽ bị mắng, đến đây ta mang ngươi vào là được.”

“A…”

Được Nhị công tử nói vậy, ta há há miệng, lời cự tuyệt không ra được khỏi miệng.

Ta có thể đối với Tiểu Thành hô to gọi nhỏ, nhưng Nhị công tử nói ra không dám không nghe theo, bất qúa không cần nghi ngờ hôm nay Trí ca ca nhất định sẽ rất giận ta.

“Ta sẽ nói với Tam đệ là muốn dẫn Tiểu Phi vào, không liên quan đến Tiểu Phi, như vậy ngươi sẽ không bị mắng có đúng không?”

Hình như nhìn thấu lo lắng của ta, Nhị công tử mỉm cười nói.

“Vâng.”

Ta không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Nhị công tử vào đại sảnh, vị Liễu công tử kia ở sau lưng ta cười nói, “Tiểu Phi, vài ngày không gặp, ngươi bay được chưa?”

Biết rõ ta ngốc nghếch còn tổn thương ta, ta thầm nói, “Chưa có ai từng dạy ta, ta làm sao biết bay?”

Hai bên trái phải đại sảnh ngồi đầy người, ở giữa ngồi một vị nữ tử nổi bật hơn người, dung nhan mỹ lệ, nghi thái vạn phương, phía sau còn có mấy người thị vệ đứng nghiêm, nàng nhất định chính là Như Phi nương nương rồi, dáng vẻ quả thực giống như thiên tiên, bất quá khi nàng mỉm cười mang theo một phần uy nghi bức nhân, khiến ta có chút sợ.

(Nghi thái vạn phương: miêu tả dung mạo, phong thái, tất cả các phương diện đều đẹp.)

Nàng lúc này đang ngồi nói chuyện bên cạnh một vị lão phụ nhân rất phúc hậu, mà ngồi bên kia là lão trang chủ, so với lần gặp mặt trước, dáng vẻ lão trang chủ hình như lại mệt mỏi hơn một chút, lúc trước tuy đôi mắt ưng cũng không có thần thái nhưng mi gian vẫn còn một phần anh khí, hiện tại nhìn qua già đi nhiều, xem ra thân thể vị lão trang chủ này không tốt bằng trước đây a.

Ta chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng cúi đầu, sợ bị người ta nói mạo phạm chủ tử, vì cúi đầu rất tự nhiên ánh mắt cũng chuyển qua tay của lão trang chủ, đáng tiếc đúng lúc hắn rũ tay áo xuống, nhìn không thấy màu móng tay.

Nhị công tử tiến lên, hướng những người ngồi phía trước thi lễ một cái, cất cao giọng nói, “Bái kiến Như Phi nương nương, phụ thân, đại nương.”

Mỹ nhân ngồi ở giữa đôi mắt sáng lưu động, nhàn nhạt cười nói, “Tam ca, huynh tới muộn, xem ra muội muội này còn không quan trọng bằng việc buôn bán của huynh nhỉ?”

Nhị công tử lại thi lễ nói, “Nương nương nói đùa rồi.”

“Tam ca, ở đây không phải hoàng cung, không cần chú ý nhiều quy củ như vậy, chúng ta vẫn xưng huynh muội giống như trước là được rồi.”

“Nương nương, lễ nghi không thể bỏ.”

Nam nhân ngồi ở mặt bên mượn cớ nói, “Nhị đệ, từ khi nào thì đệ trở thành cổ hủ như vậy? Người trong nhà sao còn muốn nói những lời khách sáo như vậy?”

Thanh âm này ta không thể quen thuộc hơn, là Đại công tử Mộ Dung Ninh, ta len lén nhìn hắn một cái, khuôn mặt chữ quốc (国) góc cạnh rõ ràng, xem ra trong bốn nhi tử của lão trang chủ, chỉ có vị đại công tử này giống hắn nhất.

Sau khi Nhị công tử nghe Đại công tử nói, lập tức lại thi lễ tạ lỗi, ta cũng đành phải khom lưng phía sau hắn.

Ai, hắn vừa tiến vào đã làm lễ ba lần, chẳng lẽ không thấy mệt? Lúc đó động tác cũng khác khí như vậy, Nhị công tử quả nhiên quân tử nho nhã.

Nhị công tử hàn huyên xong lui xuống phía sau, dẫn ta đến cạnh chỗ Trí ca ca ngồi, mỉm cười nói, “Tam đệ, ta đang tới thì gặp tiểu tư của đệ, liền tự ý dẫn hắn vào, đệ không nên trách hài tử này.”

Ta cuống quít chuyển người ra phía sau Trí ca ca, cúi đầu không dám nhìn hắn, kỳ thật không cần nhìn cũng biết, sắc mặt Trí ca ca bây giờ nhất định cũng không khá hơn chút nào.

Trí ca ca nhàn nhạt đáp một tiếng, hơi cúi người, coi như là đáp lễ, Nhị công tử chỉ cười cười, đi tới chỗ cạnh hắn ngồi xuống. Loại lạnh nhạt giữa huynh đệ này khiến ta rất kỳ quái, xem ra Trí ca ca đối với người nào cũng đều lạnh như băng, ngay cả ca ca ruột cũng không ngoại lệ.

Sau khi chọn chỗ đứng tốt sau Trí ca ca, ta mới đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước Nhị công tử tặng điểm tâm cho ta, vừa rồi lo lắng bị Trí ca ca trách cứ, quên nói cảm tạ với Nhị công tử, ai nha, ta thực là hồ đồ.

Hết chapter 35


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui