Sát Nhân Vô Xá

“Nhưng mà Tiểu Thanh, ta thực sự không thể cùng ngươi trở về sao?…”

Ta ngập ngừng nói, “Tuy rằng Nhị công tử đối với ta rất tốt, nhưng ta sợ hắn cũng sẽ giống Tam công tử, Tiểu Thanh, ngươi nói đúng, bọn họ làm chủ tử trở mặt còn nhanh hơn lật sách, tư vị bị roi quất thực sự chịu không nổi, ta sợ…”

“Ngươi còn biết sợ? Sợ sao lúc đó không xin tha? Ta nghe nói Tứ công tử từng có ý muốn cứu ngươi, ai ngờ ngươi không chỉ không xin tha, còn mắng hắn, ngươi đúng là óc heo, trước đây những lời ta nói rốt cuộc ngươi có nghe không?”

Tiểu Thanh thật là khủng khiếp, cá nhân ta cho rằng y so với Mộ Dung Viễn còn kinh khủng hơn.

Ta nhỏ giọng nói, “Tên biến thái Tứ công tử sao lại cứu ta chứ? Ta đoán chính hắn hãm hại ta…”

“Làm sao ngươi biết? Người ta đường đường là công tử Mộ Dung phủ lại đi hãm hại một tên tiểu tư như ngươi làm gì?”

Nguyên nhân này nếu giải thích rất dài dòng, hơn nữa cho dù nói cũng chưa chắc Tiểu Thanh đã tin, ta đành nói, “Ta đoán…”

Tiểu Thanh lập tức bị ta chọc giận đến trắng bệch cả mặt.

“Ngươi đoán? Mấy thứ ngươi đoán cũng tính sao? Tiểu Phi, ngươi nghe rõ cho ta, bốn vị công tử Mộ Dung gia, ngươi đã đắc tội ba vị, Như Phi nương nương hình như cũng không thích ngươi, vì vậy hiện tại ngươi chỉ có thể ở chỗ này, ngươi tự chấp nhận số phận đi!”

“Sao ngươi biết Như Phi nương nương không thích ta?”

Tuy rằng ta cũng có loại cảm giác này, nhưng bị chính miệng Tiểu Thanh nói ra cũng khiến ta rợn cả tóc gáy, hắn thật giống con giun trong bụng ta?

“Hừ, nàng đã muốn cứu ngươi, chỉ cần nói một câu là được, nhưng ta nghe người ta kể, từ đầu đến cuối nàng không nói lời nào, cuối cùng nếu không phải Tứ công tử thay ngươi cầu tình, lại sai người đưa ngươi đến chỗ ta, chỉ sợ ngươi đã sớm mất mạng, lại nói Tứ công tử cũng coi như cứu ngươi một mạng đấy.”

Ta mới không cần tên biến thái cứu ta, hắn nhất định đang diễn trò giả bộ làm người tốt, ngươi xem, ngay cả Tiểu Thanh thông minh như vậy cũng bị hắn lừa.

Nhưng thật đúng là xui xẻo a, sao mọi người đều không thích ta?

Thấy bộ dạng sa sút *** thần của ta, Tiểu Thanh vội vàng khuyên nhủ, “Không nên suy nghĩ lung tung, nghe nói Nhị công tử hay bao che, ngươi muốn làm tiểu tư của hắn, tuyệt đối không có ai dám động đến ngươi.”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cho tới nay, Nhị công tử luôn cho ta cảm giác hiền hòa thân thiết, không giống như Tam công tử, là loại cường ngạnh khiến người khác rất áp bách, lúc đầu ta cứ nghĩ hắn dễ nói chuyện, nhưng Tiểu Thanh cũng không nhìn lầm người, ta đây quyết định nghe lời Tiểu Thanh nói.

Tiểu Thanh hàn huyên cùng ta đã lâu mới đứng dậy định đi, ta vội vàng kêu lên, “Tiểu Thanh, chừng nào thì ngươi trở lại gặp ta?”

“Ta phải làm việc, ngươi nghĩ ta là ngươi à, cả ngày chỉ nằm dưỡng bệnh là được sao, lúc nào rảnh ta tự nhiên sẽ đến.” Tiểu Thanh hung hăng quẳng những lời này sau đó lại đột nhiên nói câu, “Quên hắn đi, hắn không đáng để ngươi đối với hắn như thế.”

Ta hiểu ý Tiểu Thanh, chỉ cúi đầu không nói lời nào.

Tiểu Thanh, ngươi có từng thích một người? Ngươi có biết hay không nếu từng giữ một người trong lòng, làm sao có thể nhẹ nhàng nói quên liền quên? Có thể rất nhanh ngươi sẽ quên hắn, nhưng hắn từng mang tổn thương cho ngươi thì sao?

Tựa như vết roi trên lưng ta vậy, có lẽ vết thương sẽ khỏi rất nhanh, nhưng sẹo sẽ lưu lại cả đời, nó sẽ luôn luôn nhắc nhở ta, cái người đã từng ôn nhu với ta, có một ngày nhất định phải đẩy ta tới chỗ chết.

Ta không trách Tam công tử không tin ta, nhưng ta không thể tha thứ cho hắn giả bộ không tin ta!

Ngọc hồ điệp kia rõ ràng chính tay hắn đưa cho ta…

Ta cắn răng ghé vào đầu giường, vùi mặt vào gối, để nước mắt không ngừng tùy ý rơi xuống theo gò má, lúc bị đánh ta không khóc, trước mặt Tiểu Thanh ta cũng nhịn xuống không khóc, nhưng hiện tại nơi ngực như bị thứ gì đó xé nát từng chút một, loại đau tê tái này so với đau đớn sau lưng khiến ta khó mà chịu được, loại đau đớn này cũng không làm cách nào nguôi ngoài việc nằm khóc ở đầu giường.

Thân thể được người nhẹ nhàng đỡ lên, theo đó ta tựa vào một cái ôm ấm áp, ta biết là ai tới, hai tay liền ôm lấy hông hắn thấp giọng nói, “Nhị công tử, sau lưng có chút đau.”

“Là đau lòng à?”

Kỳ quái, sao Nhị công tử có thể đoán đúng tâm sự của ta?

Ta ngẩng đầu, giương đôi mắt đầy nước nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, gương mặt Nhị công tử nhìn qua có vẻ mơ hồ, ta vội vàng nháy mắt mấy cái, vì vậy hai giọt nước trong suốt từ khóe mắt lăn xuống.

Nhị công tử đưa tay gạt đi nước mắt cho ta, mỉm cười nói, “Tiểu Phi không ngoan a, Hoán Hoa đem thuốc tốt nhất thiên hạ dùng lên người ngươi, nếu hắn biết ngươi vẫn còn phàn nàn lưng đau, nhất định sẽ rất đau lòng.”

Hoán Hoa? Là Tô công tử à? Kỳ thực lưng đã hết đau rồi, nếu hại hắn đau lòng sẽ không tốt, ta vội vàng cúi đầu lấy tay lau nước mắt.

“Vì sao cứ một mực chịu đựng không khóc?” Nhị công tử hỏi.

Không cần ngẩng đầu cũng biết hiện tại Nhị công tử nhất định đang dùng ánh mắt rất nhu hòa nhìn ta, ta không dám nhìn hắn, liền cuộn người co thành một đoàn trong lòng hắn.

Tay Nhị công tử chậm rãi vuốt ve tóc của ta nói, “Tiểu Phi bị người ta đổ oan, nhất định rất ủy khuất, vì sao còn làm bộ trước mặt Tiểu Thanh coi như không có chuyện gì xảy ra?”

Thì ra Nhị công tử đều thấy được, ta ngọ nguậy trong lòng hắn, buồn buồn nói, “Ta không muốn để Tiểu Thanh lo lắng.”

Đáp lại là cái vuốt ve êm ái của Nhị công tử.

Ta xin ngươi không nên đối xử với ta tốt như vậy có được không? Biết rõ ta không có sức đề kháng với ôn nhu mà.

Tính toán một chút, so với giấu đau đớn trong lòng không bằng cứ dốc hết khổ tâm ra có lẽ tốt hơn, Nhị công tử cũng không như Tiểu Thanh, nhất định sẽ không mắng ta ngốc, cũng không chê cười ta.

Ta tựa đầu vào ngực Nhị công tử bắt đầu kể rõ, “Ta không trộm chuỗi ngọc của Khúc lão bản, càng không trộm ngọc hồ điệp của Tam công tử, nhưng không ai tin tưởng ta…”

“Nhưng Tiểu Phi đâm bị thương Khúc lão bản đúng không?”

Lẽ nào ngay cả Nhị công tử cũng không chịu tin ta?

Nghĩ đến điều đó, tâm ta đột nhiên một trận đau đớn.

“Không phải ta cố ý…”

Nghĩ tới vẻ mặt cười cợt bỉ ổi của Khúc lão bản ngày đó và hành động ghê tởm của hắn, thân thể của ta không khỏi run rẩy kịch liệt, ta chợt nắm vạt áo trước ngực Nhị công tử kêu lên, “Chuyện không liên quan đến ta, là hắn đè ta lại, xé rách quần áo của ta, còn… còn… không ngừng sờ mó ta, ta rất sợ hãi, chỉ muốn bỏ chạy… ta không muốn làm hắn bị thương…”

Ánh mắt nhu hòa của Mộ Dung Tĩnh lạnh xuống.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Khúc lão bản kia thích nhất là thiếu niên tướng mạo thanh tú, không nghĩ tới lần này ngay cả đứa bé cũng không buông tha!

“Chuyện này không liên quan đến Tiểu Phi, ta biết, ta biết…”

Thấy bé con trong ngực mình không ngừng lã chã run rẩy, Mộ Dung Tĩnh vội nhẹ nhàng xoa mái tóc hài tử, nỗ lực khiến hắn an tĩnh lại.

“Ngọc hồ điệp kia chính tay Tam công tử đưa cho ta, nhưng hắn không chịu nói cho mọi người biết, hắn nói dối! Hắn muốn ta chết… Nhưng tại sao? Ta không hiểu tại sao hắn muốn làm vậy? Nhị công tử, có phải ta không ngoan không, vì vậy Tam công tử mới ghét ta?”

“Hắn không thích ngươi không phải vì ngươi không ngoan, không tốt mà vì hắn không biết thứ gì đáng giá cần được trân trọng.”

“Ta không hiểu…”

“Tiểu Phi, ngươi không cần hiểu, những việc không muốn biết cũng không cần phải biết, vì nó không đáng để ngươi hao tâm tổn sức, so với nghĩ mấy chuyện nhàm chán này, sao không nghĩ xem hiện tại ngươi nên ăn chút gì, ngủ mê man lâu như vậy, lẽ nào ngươi không thấy đói bụng chút nào sao?”

A, vì sao chuyện trọng yếu như vậy ta cư nhiên lại quên mất, được Nhị công tử nhắc nhở, ta thấy bụng thật sự đói.

Hiện tại muốn ăn gì nhất?

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhãn tình ta chợt sáng lên, vội vàng ngẩng đầu, có chút thẹn thùng nhìn Nhị công tử, cố nhỏ giọng hỏi, “Phượng vĩ tô có đắt lắm không?…”

Hết chapter 43


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui