Sát Nhân Vô Xá

Ngày thứ hai toàn bộ giường nhỏ và chăn bông của ta bị dời đi, mà gương mặt Huỳnh Tuyết cười nhạo gần như khiến ta muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Dày vò tới dày vò lui cũng không ngại phiền? May mà công tử tính tình tốt, mặc cho ngươi làm bậy.”

Trình độ kinh khủng của Huỳnh Tuyết cũng gần với Tiểu Thanh, ta nào dám đáp lời, chỉ có thể cúi đầu thừa nhận nàng quở trách.

“Ngươi so đo với một đứa ngốc làm gì?”

Lời Liễu đại ca mặc dù khó nghe, nhưng cuối cùng đem lực chú ý của Huỳnh Tuyết dời đi.

“Liễu đại ca…”

Sao? Ba chữ này sao lại gọi ngọt được như thế.

Ta tức giận trừng mắt với Huỳnh Tuyết, vì sao nói chuyện với Liễu đại ca lại ngọt như ăn đường, nói chuyện với ta lại giống như ăn ớt vậy?

Liễu đại ca đi tới trước mặt ta, nghiêm mặt nói, “Tiểu Phi, mấy ngày nay Lạc Diệp sơn trang và Trích Tinh Lâu cũng không yên bình, Mộ Dung có rất nhiều phiền toái phải xử lý, ngươi đừng thấy bộ dạng hắn bình thường luôn dửng dưng như không, kỳ thực hắn mệt mỏi hơn so với bất kỳ ai khác, ngươi bồi hắn nhiều chút, khiến hắn vui vẻ một chút, không nên gây thêm phiền cho hắn biết không?”

Từ khi biết Liễu đại ca tới nay, tới bây giờ hắn chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với ta như vậy, ta bị hắn giáo huấn, ngực đột nhiên thật khổ sở, ta đây không xứng làm một tiểu tư, ngay cả Nhị công tử vất vả như vậy cũng không biết.

“Xin lỗi…”

“Ngươi đừng nghe Liễu đại ca nói bậy, công tử rất rảnh rỗi, ngày hôm qua còn đi rạp hát nghe tiểu khúc đấy.” Huỳnh Tuyết nói thêm một câu.

Ta biết Huỳnh Tuyết sợ ta khổ sở mới cố ý nói như vậy, Liễu đại ca nói đúng, ta phải hiểu chuyện một chút, không thể mang thêm phiền cho Nhị công tử.

Đêm đó cũng đến khuya Nhị công tử mới về, ta vừa nghe tiếng mở cửa lập tức ngồi dậy, làm cho hắn hoảng sợ, “Tiểu Phi, đã trễ thế này, ngươi còn chưa ngủ à?”

Nhị công tử đi tới trước giường, quẹt nhẹ vào mũi nhỏ của ta, cười nói, “Nghe Huỳnh Tuyết nói Tiểu Phi hôm nay thật ngoan.”

Ta vội vàng gật đầu, “Sau này mỗi ngày ta sẽ đều ngoan.”

Nhị công tử cởi trường sam, xoay người nằm lên giường, ta giống bình thường tiến tới, không ngại đè lên tay trái của hắn, Nhị công tử khẽ kêu một tiếng.

“Nhị công tử, cánh tay công tử làm sao vậy?”

Ta thấy vừa rồi Nhị công tử cởi áo cánh tay trái có chút cứng ngắc, lúc đó không để ý, chẳng lẽ là…

Nhị công tử cười cười với ta nói, “Hơi trầy da chút.”

Ta không tin, vội tiến tới lấy tay nhẹ nhàng sờ cánh tay trái của hắn, chỗ đó hình như quấn vài tầng băng gạc, không phải chỉ trầy da đơn giản như vậy. Ta chỉ sờ sờ vết thương, trong ngực lại đau đến lợi hại, nước mắt theo đó rơi xuống, ta nức nở nói, “Nhị công tử, có phải có người muốn giết công tử đúng không?”

Trong ánh mắt luôn nhu hòa của Nhị công tử lóe lên một tia sắc bén, hắn trầm thanh nói, “Ai nói gì với ngươi sao?”

“Không ai nói cả, là ta đoán, ta biết bọn chúng gọi là Hoàng Tuyền Khuất Chiến, Sát Nhân Vô Xá linh *** gì đó, bọn chúng đều là sát thủ hạng nhất, Nhị công tử, ta rất sợ…”

“Bọn chúng sẽ không động đến Tiểu Phi, Tiểu Phi không cần sợ.”

“Ta không phải lo lắng cho ta, ta sợ bọn chúng sẽ làm thương tổn Nhị công tử.” Ta nhào vào lòng Nhị công tử, ôm chặt lấy hắn khóc nói, “Ta biết bọn chúng rất lợi hại, ta không muốn công tử chết, ta muốn công tử sống thật tốt, hức…hức…”

Cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng ta, Nhị công tử nhẹ giọng cười nói, “Ta sẽ không chết, ta chết, ai sẽ làm gối ôm cho Tiểu Phi? Tuy bọn chúng lợi hại nhưng ta cũng không phải dễ chọc, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, Tiểu Phi, ngươi còn khóc nữa, sáng mai tỉnh lại nhất định sẽ biến thành mắt thỏ, cẩn thận bị bọn Huỳnh Tuyết chê cười nha.”

Người ta hiện tại chính là thương tâm, Nhị công tử ngươi còn nói giỡn gì chứ? Ta mất hứng bĩu môi, thu nước mắt lại.

Nhị công tử ôm ta nằm thẳng, ta sợ đè lên cánh tay của Nhị công tử, vội vàng dịch người ra, sau đó hỏi, “Nhị công tử, hôm nay ai làm công tử bị thương?”

Trong bóng tối Nhị công tử lặng yên một hồi mới nói, “Yến Thập Bộ.”

“Yến Thập Bộ?!” Ta lập tức ngồi dậy.

Yến Thập Bộ.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không đối thủ.

Những lời này ta từng nghe Tiểu Thành nói qua, không ai có thể đi được mười bước trước lưỡi kiếm của hắn, ta vội vàng cấp bách hỏi, “Nhị công tử, công tử nhất định đi qua mười bước đúng không? Tên sát thủ kia ấy? Có phải công tử giết hắn rồi?”

“Ta không phải đối tượng ám sát của Yến Thập Bộ, chẳng qua hôm nay đúng lúc quấy nhiễu hành động của hắn, cho nên chúng ta chỉ giao thủ thôi, khinh công của hắn rất tốt, để hắn chạy thoát.”

Chỉ giao thủ đã bị thương, nếu thật sự động thủ thì…

Trong ấn tượng của ta, võ công của Nhị công tử hẳn rất cao, nhưng hắn lại có thể bị thương dưới kiếm của Yến Thập Bộ.

Lẽ nào những sát thủ kia thực sự lợi hại như vậy?

“Nhị công tử, công tử là người tốt, vì sao bọn họ đều muốn giết công tử?”

“Bọn họ chỉ là sát thủ, trong mắt sát thủ không có người tốt người xấu.” Nhị công tử một lần nữa đưa tay kéo ta vào ngực hắn nói, “Tiểu Phi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ không có việc gì!”

“Vâng.”

Ta đương nhiên tin tưởng Nhị công tử nhất định không có việc gì, nhưng trong lòng ta âm thầm quyết định một cái.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi thiếu gia, Tiểu Phi tổ tông, ta xin ngươi, ngươi còn muốn quỳ bao lâu nữa?”

Từ lúc ta quỳ xuống cầu phù đến giờ, đây là lần thứ mười bảy Huỳnh Tuyết lặp lại lời này.

Ta không để ý tới nàng, chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục quỳ trên bồ đoàn âm thầm cầu xin Bồ Tát.

Thành tâm tất linh, Huỳnh Tuyết ở chỗ này hô to gọi nhỏ, thần tiên gì cũng bị nàng hù cho chạy mất.

Sáng sớm hôm nay, ta liền hỏi Huỳnh Tuyết chùa miếu nào ở kinh thành linh nghiệm nhất, nàng không cần suy nghĩ đáp ngay là Pháp Hoa Tự, dĩ nhiên ta năn nỉ nàng mang ta đi bái phật, có điều nếu như nàng sớm biết ta đến đây quỳ một canh giờ xin đạo phù, phỏng chừng đánh chết nàng cũng không dẫn ta tới.

Vì vậy trong thời gian ta cầu đạo phù Huỳnh Tuyết không còn cách nào khác đành tản bộ quanh Pháp Hoa Tự. Mỗi một vòng nàng lại chạy tới hỏi ta đã cầu được phù chưa, sau khi không nghe được câu trả lời thuyết phục nàng liền đi loanh quanh, thẳng đến vòng thứ hai mươi lăm, ta rốt cuộc cũng cầu được phù rồi, cùng nàng rời khỏi chùa.

Trên đường về nhà, vẻ mặt Huỳnh Tuyết hối hận nói cho ta biết, đời này nàng tuyệt đối sẽ không mang ta đi chùa miếu nữa, sau đó xị mặt không để ý đến ta nữa, ta biết Huỳnh Tuyết mệt mỏi, dù sao đi vòng quanh Pháp Hoa Tự hai mươi lăm vòng thực sự cực khổ.

Thấy Huỳnh Tuyết một bụng oán khí, ta không dám trêu chọc nàng nữa, sau khi trở lại Trích Tinh Lâu, một mình ta chạy đến hậu viện ôm Tiểu Quy ngồi ở đình nghỉ mát ngắm cảnh.

Hiện tại là mùa xuân về hoa nở, ngồi ở đình nghỉ mát đón một chút gió xuân thật đúng là mãn nguyện, nếu như có thêm một người nói chuyện thì tốt hơn, nhưng Tiểu Thanh và Tiểu Thành gần đây hình như đều bỏ quên ta, chẳng ai tới xem ta.

Nhớ tới những ngày trước đây cùng bọn họ đùa giỡn tựa hồ chỉ như ngày hôm qua, nhưng lại cảm thấy đã qua rất lâu rồi.

Bữa trưa Nhị công tử không trở về, ngồi trước bàn cơm với ta có Huỳnh Tuyết, Liễu đại ca ba người, điều này làm ta có chút thất vọng, ta vốn định sớm đưa phù hộ thân cho Nhị công tử.

Cơm nước xong, ta hỏi Huỳnh Tuyết, “Cái kia… Huỳnh Tuyết, có phải tú trang rất gần Trích Tinh Lâu không?”

“Đúng vậy, ngay gần đây cách một con đường… Sao, Tiểu Phi, ngươi hỏi làm gì?”

Ta ngượng ngùng cười nói, “Huỳnh Tuyết, bệnh của ta tốt rồi, suốt ngày ở nhà không làm gì cũng không tốt, ta muốn tới hỗ trợ bên tú trang kia.”

“Hỗ trợ? Ngươi sẽ thêu hoa sao?”

Thấy gương mặt khinh thường của Huỳnh Tuyết, ta đành phải giải thích, “Đương nhiên ta sẽ không thêu hoa, nhưng một ít việc nặng ta có thể làm mà, ta cũng muốn có thêm kiến thức.”

Kỳ thực ở cạnh Tam công tử cũng tốt, ở bên cạnh Nhị công tử cũng được, ta đều như đồ nội thất, chỉ dùng trang trí mà thôi, ta không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, suốt ngày chỉ ăn với ngủ, có khác gì heo đâu?

Còn tưởng rằng Huỳnh Tuyết lại chê cười ta, không ngờ nàng nghe xong lời của ta liền cúi đầu trầm tư.

Hết chapter 51


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui