Sát Nhân Vô Xá

Một lọn tóc mai của Tô đại ca bị kiếm khí của Tiểu Thanh chém rơi xuống đất, hắn chật vật lui về phía sau vài bước, Tiểu Thanh tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói, “Nếu không phải ngươi là bằng hữu của Hâm Phong, kiếm này của ta sẽ không lưu tình.”

“Ngươi… cũng sử dụng kiếm tay trái?!”

Ta tiến lên đẩy Tô đại ca vẫn trong trạng thái khiếp sợ ra nói, “Thật đáng ghét, sao huynh luôn khi dễ Tiểu Thanh, mau trở về tính toán sổ sách của huynh đi.”

“Tiểu Phi, con mắt nào của ngươi thấy ta đang khi dễ hắn? Ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi…”

“Nếu huynh muốn tốt cho chúng ta, vậy đừng làm gì cả!”

“Được, được, dù sao ta làm cái gì cũng không đúng, làm ơn mắc oán.” Tô đại ca tức giận vung tay áo xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Thanh không nhìn ta, y quay đầu qua chỗ khác thản nhiên nói, “Lời vừa rồi ngươi đều nghe thấy rồi à?”

“Tiểu Thanh, ngươi đừng như vậy, ta tin tưởng ngươi!”

Tiểu Thanh đã đáp ứng ta sẽ không thương tổn đến Tĩnh, ta hiển nhiên tin tưởng y, ta tin Liễu đại ca nhất định cũng tin Tiểu Thanh, bởi vì yêu một người trước tiên phải tin tưởng người ấy a.

“Ta tin Tiểu Thanh!”

Buổi chiều, Tĩnh trở lại phòng ngủ, hắn vừa cởi ngoại y, liền bị ta thình lình nói dọa sợ hết hồn, “Cái gì?”

Ta chạy đến trước mặt Tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói, “Ta tin tưởng Tiểu Thanh, ta biết các ngươi đều hoài nghi hắn, đề phòng hắn, nhưng ta tin tưởng Tiểu Thanh nhất định sẽ không hại chúng ta.”

Tĩnh nở nụ cười, “Thì ra ngươi nói chuyện này, ta không hoài nghi Tiểu Thanh, nếu ta hoài nghi hắn, sẽ không đồng ý cho hắn vào ở.”

“Nhưng, nhưng Tô đại ca khi dễ Tiểu Thanh…”


“Đừng quản cái ấm sắc thuốc kia, hắn ngoại trừ phối dược và tính sổ sách ra, cái gì cũng không hiểu.”

“Nhưng…”

Lời kế tiếp của ta không có cơ hội nói ra, vì đôi môi của Tĩnh đã đưa lên gắt gao chặn miệng ta lại, hắn vòng tay ôm ta đưa lên giường, sau đó bắt đầu hôn khóe môi ta từng chút từng chút một.

Giật mình, ta vội hỏi, “Tĩnh, có phải ngươi đã biết cái gì rồi không?…”

“Tiểu Phi, ngươi lại không ngoan, lúc này đừng nghĩ những cái khác được không?”

“Ừm…”

Ta không có cơ hội suy nghĩ chuyện khác, bởi vì tay Tĩnh rất nhẹ nhàng đã tiến vào quần áo ta, bắt đầu xoa nắn bên hông, sau đó chậm rãi chuyển xuống dưới, đặt lên phúc hạ của ta.

“Tĩnh…”

Đã lâu không cùng Tĩnh tiếp xúc như thế, toàn thân ta nhất thời nóng rực lên, hắn đưa môi lưỡi hôn tới, ta bắt đầu lâng lâng như bay lên, những lời muốn hỏi cũng ném lên chín tầng mây.

Ngày hôm qua ta muốn hỏi Tĩnh chuyện gì nhỉ?

Đúng rồi, là chuyện Tiểu Thanh, nhất định Tĩnh biết điều gì, hoặc nhất định đoán được cái gì, thật đáng ghét, hắn lại gạt ta.

Ta xoa thắt lưng có chút đau nhức, dâng hương cống phẩm cho nương, lại vái ba vái, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng.

Đi tới tiền viện, đụng phải Tĩnh đang vội vã đi tới, ta trong lòng bực mình, cố ý quay đầu sang một bên làm bộ không thấy hắn, Tĩnh lại đi lên trước nói với ta, “Tiểu Phi, ta vừa nhận được tin tức, tẩm cung Như Phi đột nhiên cháy, tất cả người trong cung toàn bộ táng thân biển lửa, ta phải lập tức vào cung một chuyến.”

Ta cả kinh, không vui lúc đầu lập tức vứt bỏ, vội hỏi, “Như Phi sao? Nàng cũng không trốn được à?”


“Ta nhận được tin tức như vậy, nhưng tình huống thực tế còn chưa rõ, Tiểu Phi, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đại sảnh, không được đi loạn, cũng không được sang chỗ Tiểu Thanh bên kia.”

“Vì sao?”

Thấy Tĩnh hơi do dự, ta liền hiểu muốn giải thích nhất định phải mất chút thời gian liền nói, “Được, Tĩnh, nghe lời ngươi, có điều để Tô đại ca, Liễu đại ca bọn họ đi cùng với ngươi đi, thân thể của ngươi vừa khỏe, ta sợ…”

“Hoán Hoa và Hâm Phong tới chỗ cậu ta rồi, còn chưa quay lại, ta có Huỳnh Tuyết theo rồi, đừng lo lắng.” Tĩnh ngừng lại một chút nói, “Ta đã sắp xếp xong người canh giữ trong lâu, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, ta cũng cố gắng đi sớm về sớm, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Vâng.”

Nhìn Tĩnh vội vã rời đi, ta đột nhiên cảm thấy rất bất an, tẩm cung Như Phi sao có thể đột nhiên cháy vào lúc này?

Tĩnh cũng không đi sớm về sớm giống như hắn nói, đến tận buổi chiều cũng chưa thấy hắn trở về, ta càng chờ càng hoảng hốt, trực giác nói cho ta biết nhất định xảy ra chuyện, khí tức của ta cũng theo đó hỗn loạn lên, một cỗ nhiệt lưu không ngừng chuyển động quanh thân, ngay cả Tiểu Lục cũng bị kinh động, nó không ngừng giãy dụa trong lòng ta, sau đó vọt ra khỏi cái ôm của ta, bò ra ngoài.

Tiểu Lục, quay lại!!

Ta đang muốn đuổi theo Tiểu Lục, bỗng nhiên có người đến bẩm báo nói, “Công tử, Tứ công tử Lạc Diệp sơn trang cầu kiến.”

Không quen được người xưng hô như vậy, ta vội vàng đứng nghiêm.

Mộ Dung Viễn? Hắn tới làm gì?

Thấy ta chần chờ, gia đinh nói, “Công tử nếu không muốn gặp, ta đây liền báo hắn trở về.”

“Hắn có thể xông vào không?”


Nếu như Mộ Dung Viễn xông vào gây phiền phức cho ta, người ở đây cũng không phải đối thủ của hắn.

“Công tử yên tâm, hắn không có bản lĩnh ấy.”

Lời này khiến ta sửng sốt, gia đinh lại cười cười, khom người lui xuống.

Trong giọng nói của người này không hề có ý cung kính đối với Mộ Dung Viễn, hơn nữa ta đột nhiên phát hiện mình cho tới bây giờ chưa từng gặp hắn.

Khí tức trầm ổn, trong mắt *** quang nội liễm, người này nhất định là cao thủ!

Ơ? Lào sao ta biết hắn là cao thủ?

Phản ứng liên tiếp khiến ta có chút lo sợ nghi hoặc, có điều lập tức liền hiểu đây là Tĩnh sớm bố trí tốt rồi, vừa rồi không chú ý, hiện tại mới cảm thấy trong lâu có không ít khuôn mặt xa lạ.

Chỉ chốc lát sau, gia đinh kia lại trở về bẩm báo, “Công tử, Tứ công tử nói không gặp hắn cũng được, hắn chỉ muốn biết sáng nay Tam công tử có tới đây không, có nói chuyện qua với Nhị công tử gì không?”

“Ta không biết.”

Tối hôm qua vì Tĩnh, sáng nay ta ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh lại, đương nhiên không biết Tam công tử có tới tìm Tĩnh không, lại càng không biết bọn họ từng nói qua chuyện gì.

Sau khi để gia đinh lui ra, ta đi theo ra khỏi cửa, lập tức liền phát hiện cách đó không xa có bóng người lay động, ta lùi trở về phòng, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Sắc trời dần dần tối xuống, ta bắt đầu đứng ngồi không yên, phỏng chừng những người đó nhất định sẽ không để ta rời khỏi phòng này, liền đẩy cửa sổ phía sau, nhảy ra ngoài.

Cho rằng sẽ lập tức có người phát hiện ra hành tung của ta, có điều bước chân của ta dường như rất nhẹ, cũng không kinh động bất cứ ai, ta nín thở chạy về phía phòng của Tiểu Thanh.

Xin lỗi, Tĩnh, ta lại không nghe lời ngươi nói, cùng lắm lát nữa quay về đền tội với ngươi là được.

Tiểu Thanh quả nhiên không có bên trong phòng, ta đang do dự, bỗng nhiên dưới chân vang lên tiếng động, ta cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Lục ngóc đầu về phía ta, cái đuôi của nó chỉ chỉ sang một bên.


“Tiểu Lục, ngươi biết Tiểu Thanh ở đâu?”

Thấy Tiểu Lục gật đầu một cái, bò ra phía ngoài, ta vội vàng đuổi theo.

Tiểu Lục dừng lại trước thư phòng của Tĩnh, lòng ta trầm xuống, vội vàng đưa tay nắm lấy Tiểu Lục nhét vào ngực, ngừng thở đi vào.

Tiểu Thanh đứng chính giữa thư phòng, y đứng trước bức Vạn lý giang sơn treo trên tường, lại không cảm giác được ta tiến tới, chỉ thấy trường kiếm của y vung lên, trục tranh bện tỉ mỉ bằng tơ tằm liền bị chém ngang thành hai đoạn, một thứ ánh kim từ bên trong rơi ra, Tiểu Thanh đưa tay nhận lấy.

“Thì ra được đặt bên trong tranh thêu, hàng dệt thêu Trích Tinh Lâu vang danh thiên hạ, một bức tranh thêu đặt trong thư phòng căn bản không ai để ý, thảo nào Khuất Chiến thế nào cũng không tìm được.”

“Tiểu Thanh…”

Ta chần chờ kêu một tiếng, thấy Tiểu Thanh chấn động, nhưng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói, “Tại sao ngươi trở lại?”

“Bởi vì ta thủy chung cũng không tin ngươi đang lợi dụng ta.”

Lời nói của Liễu đại ca vang lên phía sau mình, ta quay đầu lại, thấy Liễu đại ca đứng phía sau ta, sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt lóe lên tia ưu thương.

Thì ra lời vừa rồi của Tiểu Thanh không phải đang hỏi ta.

Tiểu Thanh xoay người lại, y cũng không nhìn ta, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú về phía Liễu đại ca, lạnh lùng nói, “Không phải cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng tin tưởng ta sao? Còn nói lợi dụng với không lợi dụng cái gì?”

Y bước nhanh ra khỏi phòng, thân hình Liễu địa ca khẽ động, chắn trước mặt Tiểu Thanh, kiếm đã xuất ra, lạnh lùng nói với Tiểu Thanh, “Để đồ xuống!”

“Liễu Hâm Phong, còn nhớ lời chính ngươi nói không? Vĩnh viễn không rút kiếm về phía ta, thì ra những lời này đều chỉ là ngươi thuận miệng nói.”

“Không phải! Tiểu Thanh, nếu như ngươi muốn mạng của ta, ta quyết không đánh trả, nhưng đây là vật của Mộ Dung, ta không thể để ngươi lấy đi!”

Tiểu Thanh giờ lệnh bài trong tay lên, thản nhiên nói, “Ta đối với mạng của ngươi không có hứng thù, bởi vì mảnh binh phù này mới là vật ta muốn.”

Hết chapter 98


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận