Sát Phá Lang - Priest

Cố Quân còn chìm trong sứ giả Bắc man và cái chân gãy của Lý Phong, nhất thời chưa nhận ra, mù tịt tiếp lời: “Trần cô nương? Không thân lắm – nàng ta không hay để ý tới người khác, sao vậy?”

Thẩm Dịch nghe vậy bất bình nói: “Người ta không ngại mệt nhọc ở vùng Tây Bắc chết tiệt kia làm quân y cho ngươi lâu như thế, mà ngươi chỉ được một câu không thân lắm?”

Bốn chữ “bạc bẽo phụ tình” đã hiện rõ trên mặt Thẩm đề đốc.

Cố Quân: “… Hả?”

Thẩm Dịch nhìn y đầy phẫn nộ.

Hai người một không trong trạng thái bình thường, một kích phẫn không thôi, kẻ hỏi một đằng người trả lời một nẻo mà nhìn nhau một lúc lâu, Cố Quân mới hơi có phản ứng, “Hả” một câu, nhìn Thẩm Dịch bằng ánh mắt quỷ dị: “Ý ngươi là sao?”

Thẩm Dịch thường ngày lải nhải luôn mồm đột nhiên ngậm miệng, mặt căng lên, trông cứ như thể liệt sĩ thà chết không mở miệng, tráng liệt nghênh đón ánh mắt không có hảo ý của Cố Quân, thành một cái hồ lô không miệng.

Cố Quân vẻ mặt vô tội nhướng mày, chìa một ngón tay chọc ngực Thẩm Dịch: “Ta nói Thẩm đại nhân, thánh nhân chưa từng dạy ngươi là ‘phi lễ chớ nghe ngóng’ hả? Ban ngày ban mặt, hai tên độc thân xúm lại dò la chuyện của đại cô nương, có ra thể thống gì không?”

Y nhớ tới quở trách không chút khách khí của Thẩm Dịch vừa nãy, lập tức thừa cơ thọc lại một nhát: “Xấu xa!”

Thẩm Dịch: “…”

Cố Quân không dưng bắt được cái thóp to đùng của Thẩm Dịch, tâm tình khoan khoái cực kỳ, thắt lưng cũng không mỏi không đau gì nữa, nghênh ngang phóng ngựa đi, còn huýt một đoạn nghe hệt như tài thổi sáo của y.

“Cố Tử Hi!” Thẩm Dịch nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, “Ngươi… ngươi…”

Ngươi là đồ khốn nạn!

Để tránh ban ngày ban mặt nhục mạ thượng cấp ngay ngoài đường, Thẩm Dịch dùng hết sức lực mới nuốt được câu sau xuống.


Cố Quân lôi y ra trêu chọc chán chê, hai người đã bỏ rơi gia tướng, cùng đi vào hoàng thành, bấy giờ mới nghiêm mặt nói: “Trần cô nương nhân phẩm không thể chê, cũng rất có bản lĩnh – người như ngươi, ta đoán nàng ấy một lần đánh dăm ba cái hẳn không thành vấn đề.”

Tuy câu này rất muốn ăn đập, nhưng Thẩm Dịch lúc này lại không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại nghe ngon lành – Đặc biệt là khi Cố Quân kể tới chuyện nhiều năm trước y gặp Trần Khinh Nhứ lần đầu tiên trên tặc thuyền, Thẩm Dịch nghe mà bóp cổ tay thở dài, chỉ hận không thể chui vào cảnh đó.

“Về phần tính tình nàng ta thế nào, yêu ghét cái gì… Ta cũng không tiện tìm hiểu quá rõ, có thể Trường Canh còn quen thân với nàng ta hơn.” Cố Quân dừng một chút, “Có điều về gia thế của nàng, ta phải cho ngươi biết một chút.”

“Trần gia phủ Sơn Tây, ta biết,” Thẩm Dịch tiếp lời, “Nhiều đời xuất thần y, hành y tế thế, gia phong rất thanh chính.”

Cố Quân khẽ xì một tiếng: “Ngươi nghe ngóng rõ quá đấy, tính toán đến nhà cầu hôn rồi à?”

Thẩm Dịch nghiêm mặt nói: “Ba mai sáu sính đương nhiên không thể thiếu.”

Cố Quân: “…”

Vị huynh đệ này là một kẻ kỳ lạ, năm xưa đọc cả rổ sách, bị truyền thống thế gia độc hại rất sâu. Song người ta chỉ nói “lễ giáo” với bên ngoài, nghiêm với người ngoài mà thôi, đóng cửa lại tự mình xấu xa với mình, chả ảnh hưởng tới ai, đều là một đám đứng đắn rởm tự hiểu lẫn nhau.

Chỉ có vị Thẩm gia này bất đồng, trong mắt người ngoài, y bỏ Hàn lâm nhập Linh xu, sau đó lại tự sa sút thành một anh chàng nhà binh, có thể nói là “ly kinh phản đạo” đến nổi danh – Bên trong lại là một kẻ chân chính đứng đắn “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe”, đứng đắn đến mức cả ngày đi chung với một đám lão binh lưu manh, thế nhưng gần bùn không hôi hơn mười năm.

Đoạn thời gian này Trần Khinh Nhứ ở lại kinh thành, trải qua phong ba lớn nhỏ, vị Trần gia nhân của Lâm Uyên các đại khái tiếp xúc rất nhiều với Thẩm Dịch, nhưng dưới rất nhiều tiếp xúc này, họ Thẩm lại không dám giáp mặt nói gì với nàng, chỉ dám sau lưng chạy đi hỏi thăm Cố Quân.

Nghe chừng, có thể cả mối liên hệ của Trần gia nhân và Lâm Uyên các y cũng chưa biết rõ, đến nay còn cảm thấy Trần Khinh Nhứ chỉ đơn thuần một lòng một dạ đền đáp quốc gia thôi!

Cố Quân thầm thở dài, loại đầu đất Thẩm Dịch này, thực chẳng giống thủ hạ mình tí nào.

“Thế ta nói một chuyện ngươi không biết, không được truyền ra ngoài – Trần gia phủ Sơn Tây không phải nhà hành y bình thường, họ là trụ cột vững vàng của Lâm Uyên các,” Cố Quân thấp giọng nói, “Ta từng nghe Chung lão đề cập một câu, Trần cô nương hình như là gia chủ Trần gia thế hệ này, nếu thật là như vậy, nàng ta không thể gả cho ngươi làm Đề đốc phu nhân đâu.”

Thẩm Dịch lập tức nghệt ra.


Cố Quân nghĩ ngợi một tẹo: “Hay là thế này, ta đi tìm người giúp ngươi nói một chút, xem trong lòng nàng ấy nghĩ sao…”

“Không, khoan đã,” Thẩm Dịch vội nói, “Làm vậy đường đột quá!”

Cố Quân: “…”

Y cảm thấy mình như một tên thái giám vội trước cả Hoàng thượng, nhưng mà theo tính nết Thẩm Dịch, rất có thể cả đời cũng chẳng cưới được vợ, vì thế rất giàu kinh nghiệm chỉ vẽ: “Việc này không thể không sốt ruột đâu Quý Bình huynh à, sơ sẩy để cho người khác nhanh chân đến trước, tới lúc đó ngươi chẳng còn chỗ nào mà nói lý lẽ đâu.”

Thẩm Dịch lại cân nhắc chốc lát, lắc đầu nói: “Thế cũng khoan đã, để ta nghĩ thêm.”

Cố Quân nghe thế lắc đầu, y quá hiểu, một nam nhân nếu nghe một câu thân phận bối cảnh nhà gái liền sinh ra do dự, quá nửa cũng chỉ là mức độ “có chút ý định”, chưa đến đặc biệt không phải ai đó thì không thể. Nhưng mà loại sự tình này, cảm thụ của người trong cuộc thế nào, y cũng không tiện đánh giá nhiều, chỉ nói một câu vô thưởng vô phạt: “Thế thì được rồi, ngươi hãy suy nghĩ trước, có chỗ nào cần ta thì cứ việc nói.”

Câu này Thẩm Dịch không nghe thấy, y hãy còn chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghiêm túc phân tích với Cố Quân: “Tình huống này quả thật ta chưa biết, nhưng ngươi vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy không thích hợp lắm.”

Cố Quân: “Ồ.”

Thẩm Dịch: “Vậy thì hết cách rồi, đành phải đợi đánh giặc xong, ta trả ấn từ quan, không làm tướng quân nữa.”

Cố Quân: “…”

Xém tí nữa y đã rớt xuống ngựa.

Thẩm Dịch vẫn tự mày chau mặt ủ: “Chỉ là giặc còn chưa đánh, mà đã đi cầu hôn trước, cứ cảm thấy không may mắn – Người như chúng ta, nếu vướng bận quá sâu, trên chiến trường dễ trói tay trói chân, ngược lại nguy hiểm, vạn nhất có việc gì, chẳng phải làm lỡ làng người ta? Ôi… Ta chỉ sợ đánh giặc xong lại đi, thì thời gian với người đều không chờ ta… Thật là khó lưỡng toàn – Tử Hi, ngươi nói phải nghĩ cách gì để mấy kẻ khác tránh xa ba thước đây?”

“… Điều này thì ngươi không cần lo lắng, theo ta được biết, Trần cô nương tự có bản lĩnh này.” Cố Quân dừng một chút, híp mắt lại, chợt bật cười.

Thẩm Dịch chẳng hiểu gì hết: “Cười gì?”


Cố Quân: “Cười ngươi, tài văn đỗ đạt, hôm sau lại đi ngược đường với hàn lâm, chỉ thích vào Linh Xu viện; vào Linh Xu viện mới có chút thành tích, đang có người phỏng đoán ngươi phải thành người nối nghiệp Phụng Hàm công, ngươi lại giã từ Linh Xu viện, lấy thân phận hộ giáp sư vào Huyền Thiết doanh, từng bước một đi đến hôm nay, quân công lớn lao, nhìn chung đã đi vào thần lộ một bước lên trời trong mắt người ta… Giải vây cho kinh thành, cứu giá có công, không chừng lập tức có thể phong hầu bái tướng, người khác đều cảm thấy ngươi mưu tính thỏa đáng, ngươi thì ngược lại, muốn vì cưới vợ mà từ quan trả ấn.”

Thẩm Dịch tiếp tục mặt mày ủ ê mà cười – Y vốn là lòng không chí lớn, mấy năm nay vẫn tuân theo tâm vú em, trông kẻ này, nom kẻ kia, đi theo đuôi Cố Quân mà thôi. Đáng tiếc bên cạnh An Định hầu tinh phong huyết vũ quá, bất cẩn nổi danh, đạt được không hề là thứ y mong muốn, bởi vậy cũng không có gì mà không bỏ được.

Có người dễ thay lòng, dăm ba năm là hoàn toàn thay đổi, cũng có người như nước lặng, đi mười vạn tám ngàn dặm, mà bản tâm chẳng đổi thay.

Cố Quân nhìn y, đột nhiên hơi cảm khái, một chút tích tụ do vừa nghe thấy việc cung đình cũng không cánh mà bay, thân thiết bá vai Thẩm Dịch vỗ một cái.

“Sau này ngươi có việc gì cần Trần cô nương thì cứ sai ta đi,” Thẩm Dịch hoàn toàn không nhận thấy nỗi lòng An Định hầu lên xuống, còn ở đó ưu sầu ưu tư, bất tri bất giác đã lại dông dài, “Cơ mà… ôi, ngươi nói không danh không phận, ta cứ đi tìm người ta hoài, liệu có ổn lắm không? Về sau liệu người ta có cảm thấy ta không đứng đắn? Tử Hi à, ngươi hãy nói xem – Thôi ngươi không cần phải nói nữa, ngươi vốn cũng chẳng mấy đứng đắn, ta cảm thấy…”

Thẩm tướng quân tiến vào quá trình tự hoài nghi mình lặp đi lặp lại.

Cố Quân: “…”

Bản tâm tuy không cần sửa, nhưng tật lải nhải không dứt này sửa được thì tốt.

Cố Quân nghe Thẩm Dịch lải nhải đau hết cả đầu, rốt cuộc hết nhịn nổi quất mông ngựa của Thẩm Dịch một phát, thừa cơ chạy trốn mất.

Cùng lúc đó, tin tức “Nhạn vương còn ở ngoại thành đã bị mời vào cung” như mọc cánh, chẳng mấy chốc đã bay vào mấy cái tai dỏng thẳng trong kinh thành, Phương Khâm đang ở nhà, mấy phụ tá vây cánh ngồi xung quanh – Lần này Giang Bắc rối loạn, Phương Khâm có cảm giác như làm mướn không công.

Đảng Lữ Dương với Phương Khâm mà nói hơi giống một cái răng sâu – Tuy mọc trong miệng mình, nhưng thường xuyên nhiễm trùng làm đau, chẳng những không thể giúp cho việc nhai, ngược lại thường xuyên cản trở, nhổ đi không phải chuyện xấu. Nhưng hắn không liệu được Nhạn vương có nhiều hậu chiêu như vậy, trước mắt cái răng sâu nhổ ra liên lụy quá rộng, Nhạn vương không ở kinh thành, nhưng đã nhân khi mình chưa định thần lại tiên hạ thủ vi cường, bỏ tuyến vận hà vào túi.

Hiện giờ Ban vận hà đã thành lập, các nơi nhà xưởng mọc lên như nấm, đã là sự thật không thể đảo ngược, với khứu giác nhiều năm chìm nổi chốn quan trường của lão hồ ly Phương Khâm, hắn biết bước tiếp theo, thuế ruộng, dân thương một loạt cải cách sẽ không thể nghịch chuyển. Hắn định “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau”, không liệu được Nhạn vương sớm đã “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” từ lâu, đi một bước tính mười bước, rốt cuộc vẫn là cờ sai một chiêu.

Lúc trước Hộ bộ Phương Khâm mới dẫn dắt bị bệnh trầm kha khắp nơi, từng có một tuần trăng mật với Sở quân cơ của Nhạn vương. Khi đó giang sơn thất thủ, cất bước khó khăn, trăm phế chờ hưng, chưa ai đấu đá nhau, cả triều đều là bạn cùng chung hoạn nạn, họ từng cùng nhau sứt đầu mẻ trán tìm kiếm một đường xoay chuyển gian nan cho gia quốc này, các bên đều kính trọng khâm phục tài hoa của đối phương, nào biết mỗi người đi một ngả nhanh như vậy.

Phương Khâm đôi lúc khó lòng kiềm chế hâm mộ Giang Hàn Thạch, nếu hai người đổi chỗ, hắn tự thấy sẽ lợi hại hơn hạng Giang Sung Từ Lệnh nhiều, nếu hắn không họ Phương, dù hắn chỉ là một tiểu quan thất phẩm mười năm gian khổ học tập mà thi đỗ…

Nhưng thế sự trêu người – trước mắt nghĩ những điều này cũng vô dụng, Nhạn vương quyết tâm phải trừ sạch thế lực cũ, qua vụ Giang Bắc nổi loạn, đồ đao đã lộ ra, hiện giờ, họ đã là thế như nước với lửa.

Một trợ tá dè dặt mở miệng: “Đại nhân, ta nghe nói năm đó khi người Tây Dương xâm phạm, Hoàng thượng từng nhắc tới chuyện truyền ngôi cho Nhạn vương, lúc này lại vội vội vàng vàng triệu y vào cung… Cho dù sau khi thiên hạ thái bình Hoàng thượng không còn ý đó, trọng thần gửi gắm khi Thái tử tuổi nhỏ cũng chạy không thoát, chúng ta phải chăng nên sớm có tính toán.”


Phương Khâm định thần lại, híp mắt.

Một kẻ khác nói: “Vốn lần trước Dương Vinh Quế lấy danh nghĩa Nhạn vương tạo phản, trong lòng Hoàng thượng vị tất không có khúc mắc, nhưng y ra khổ nhục kế như vậy, lại mượn cơ hội bị thương tạm lánh mũi dùi, yên lặng thời gian dài… Hiện tại Hoàng thượng hiển nhiên đã thôi nghi ngờ, y nhân thời cơ này về kinh nhậm chức, chỉ sợ phải bắt đầu động tác lớn.”

Trong lòng Phương Khâm kỳ thực hơi do dự, hắn khẽ vuốt râu: “Bắc man phái sứ giả tới, Giang Nam còn đang chuẩn bị chiến tranh, trong hai ba năm chỉ sợ còn phải đánh giặc, dọc tuyến vận hà đang trên đà phát triển, toàn cảnh lưu dân mới ổn định, lúc này nếu động tới Nhạn vương, liệu có hại đến quốc tộ hay không – Nếu thật là như vậy, ta chỉ sợ phải gánh bêu danh tội nhân thiên cổ.”

Trợ tá cười nói: “Đại nhân trung tâm với triều đình, khiến người ta cảm phục, chỉ là triều đình rời Nhạn vương vị tất không đi tiếp được, thương giả thấp hèn, gọi là ‘nghĩa thương’ cũng đều thoát không được bản tính hám lợi, chỉ cần không ảnh hưởng lợi ích của họ, trong triều ai định đoạt có can hệ gì? Có Phương đại nhân ưu quốc ưu dân, cho dù không có Nhạn vương, chúng ta vẫn có thể ổn định lưu dân, đánh giặc tiếp như thường – Nhưng ngài nên hiểu rõ, Nhạn vương dã tâm rành rành, thân tại cao vị, sớm muộn phải nghĩ cách sắp xếp vây cánh của y vào, chèn ép chúng ta, còn để y vô pháp vô thiên tằm ăn rỗi như vậy, một ngày kia tính mạng gia đình chúng ta sẽ khó giữ được.”

Mọi người lập tức nhao nhao phụ họa.

“Nhạn vương tuy có tài, làm việc lại quá cấp tiến, tiếp tục để mặc y, chỉ sợ mới là hại nước hại dân.”

“Phương đại nhân không thể thoái nhượng nữa, nếu mặc cho y thượng vị, chỉ sợ mới là thật sự không dung được chúng ta…”

Phương Khâm thở dài, đưa tay dằn tạp âm cả phòng xuống, quay người nói với tâm phúc bên cạnh: “Đi đón ‘người kia’ tới.”

Một cơn lốc đang ấp ủ lại lần nữa hội tụ.

Trường Canh hoàn toàn không hay biết gì rời khỏi thâm cung trở về hầu phủ, chẳng biết Lý Phong đã nói gì với y, thoạt nhìn tâm trạng y không tệ, vừa về nhà đã tìm Cố Quân mà dính lấy, bám chặt không buông, ăn cơm thôi mà cũng tâm viên ý mã.

Cố Quân không hỏi Lý Phong triệu y vào cung nói gì, thông qua sắc mặt và lời nói cũng có thể đoán ra đại khái, dùng đũa đập văng cái tay không lo bưng bát cầm đũa đàng hoàng mà bò lên đùi mình của Nhạn vương, giống như vô tình nhắc tới: “Ngươi định khi nào về triều làm việc lại?”

Trường Canh cọ mu bàn tay một chút, gắp thức ăn cho Cố Quân để lấy lòng, nhìn y lơ đãng nói: “Nghỉ ngơi vài ngày rồi về, Hoàng thượng nói y hiện tại tinh lực không tốt, muốn ta mau chóng phục chức – Tử Hi, ngươi ăn nhiều vào.”

Cố Quân xua tay: “Muộn quá rồi, lót dạ chút là được, ăn nhiều khó chịu – ngươi có nghe chuyện Gia Lai Huỳnh Hoặc phái người tới chưa?”

“Ừm,” Trường Canh gật đầu, chặn bàn tay y muốn lấy chén trà, múc một bát canh cho y, “Việc này thương nghị thế nào, còn cần Cố soái định đoạt.”

“Dã thú lúc trọng thương, thường sẽ giả bộ hấp hối, dụ kẻ địch buông lỏng phòng bị, sau đó lồng lên cắn, phải cẩn thận.” Cố Quân nói đến đây, nhìn Trường Canh một cái, thổi lá rau trong canh ra, húp một hơi hết sạch.

Trường Canh ngây ra, bỗng nhiên cảm thấy câu này của Cố Quân không chỉ nói đến người man, tựa hồ còn đang nhắc nhở y điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận