Sát Phá Lang - Priest

Trường Canh rất khó coi Thẩm Thập Lục và Cố Quân là cùng một người.

Thẩm Thập Lục chẳng qua là một tên lưu manh ở trấn nhỏ biên thùy, suốt ngày chơi bời lêu lổng lang thang khắp nơi, ăn uống chọn nạc kén mỡ, không chịu làm việc, vừa chân thật vừa đáng ghét.

Nhưng Cố Quân thì khác.

Đối với đại đa số trên thế gian này, “Cố Quân” có khả năng không tính là một con người, mà giống một phù hiệu hơn, có ba đầu sáu tay, thủ đoạn thông thiên.

Một quốc gia khổng lồ, lãnh thổ ngàn dặm, chẳng phải cũng chỉ có một Cố Quân thôi sao?

Không riêng gì Trường Canh, ngay cả bọn Cát Bàn Tiểu, Tào Nương Tử bây giờ nhắc tới, cũng cảm thấy như nằm mơ vậy.

Nhưng Trường Canh khác với hai tiểu bằng hữu, vì dù gì thì Thẩm Thập Lục cũng không phải là nghĩa phụ của người ta.

Không phải Trường Canh oán hận Cố Quân lừa y, dù sao thì bắt đầu từ khi sinh ra, y đã sớm bị lừa thành quen rồi, thêm hay bớt một lần cũng chẳng hề gì.

Hơn nữa, đường đường An Định hầu, lại có thể mưu toan gì từ một tiểu tử nghèo tứ cố vô thân như y?

Tiểu nhân vật như y đời này có thể gặp An Định hầu một lần, đại khái đều là nhờ phúc Tú Nương gán ép cho y thân thế giả dối. Người ta chịu hạ mình lừa y, nhất định đều có lý do khác.

Chỉ là, tình cảm bên ngoài của Trường Canh, hai phần cho láng giềng quê nhà, hai phần cho Từ bách hộ luôn đi vắng, sáu phần còn lại dành hết cho tiểu nghĩa phụ, Cố đại soái bỗng dưng làm mất tiểu nghĩa phụ, khiến sáu phần cảm xúc ấy trống vắng rơi xuống đất, trải dài hàng dải máu trong tim.

Mà lúc này, Thẩm Dịch đêm khuya đưa thuốc lại khiến “Thẩm Thập Lục” và “Cố Quân” hai cái bóng hoàn toàn trái ngược bất ngờ chồng lên nhau.

Một lát sau, Thẩm Dịch bưng bát không đi ra, Trường Canh nghe thấy y dặn dò thị vệ của soái trướng: “Các ngươi canh ở đây, đừng để ai vào quấy rầy y.”

Trường Canh chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn như ma xui quỷ khiến cất bước đi tới.

Đồng hành nhiều ngày, thân vệ của Cố Quân đương nhiên nhận được y, nhưng do phân phó của Thẩm Dịch vừa rồi, đành phải bất chấp khó khăn tiến lên ngăn cản: “Điện hạ, Đại soái hôm nay không khỏe lắm, đã uống thuốc đi ngủ rồi, nếu ngài có việc gì, cứ phân phó một tiếng, thuộc hạ cũng có thể làm thay.”

Người trước kia ở ngay sát vách, chẳng cần gõ cửa có thể tùy ý đi tìm, hiện giờ ngay cả gặp mặt một lần cũng phải làm khó người khác.

Trường Canh hơi buồn bã cúi đầu: “Vị đại ca này…”

Thân vệ sợ quá quỳ thụp xuống: “Thuộc hạ không dám.”

“Không không, ta không có ý đó,” Trường Canh vội vàng khoát tay, rồi ngay lập tức nở nụ cười bất đắc dĩ, than thở, “Trước kia ở Nhạn Hồi, ta còn từng bưng thuốc cho y, ta chỉ muốn nhìn một cái, nếu thật sự không tiện thì thôi, ta…”

Y không nói nổi nữa, đành phải nở nụ cười câu nệ. Trong lòng Trường Canh thầm hạ quyết tâm, nếu lần này bị cự tuyệt ngoài cửa, y sẽ không đến rước nhục nữa.

Ai ngờ đúng lúc này, một thân vệ khác tiến lại rỉ tai: “Chẳng phải Đại soái đã phân phó, nếu điện hạ muốn gặp ngài, thì không cần thông báo sao? Đừng có cứng nhắc.”

Trường Canh tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy, y hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng nhất thời không rõ là cảm thụ gì. Cứ thế, y được cho vào.

Mùi thuốc trong trướng còn chưa tan, màn kéo ra, một người lặng lẽ nằm ở đó.

Hơi đến gần, Trường Canh mới phát hiện thì ra Cố Quân chưa ngủ.

Cố Quân khả năng là đau đầu, hai tay ấn mạnh huyệt thái dương, cau mày rất sâu, lại không phát hiện có người tiến vào.

Trường Canh cách vài bước ho một tiếng, khẽ gọi: “Hầu…”

Y vừa lên tiếng, Cố Quân trên giường nháy mắt đã bật dậy, thò tay rút một thanh bội kiếm trong chăn, tuốt khỏi vỏ ba tấc. Trường Canh ngay cả mắt cũng chưa kịp chớp, mũi kiếm sáng loáng đã đặt trên cổ, hàn ý trườn lên xuôi theo cổ y, người cầm kiếm như thể ác long bị đánh thức.

Trường Canh giật mình vì sát ý ấy, buột miệng thốt ra: “Thập Lục!”

Cố Quân hơi nghiêng đầu, một lúc lâu mới nheo mắt, tựa hồ nhận ra Trường Canh, ậm ừ nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Y lại nhét bội kiếm vào chăn, khẽ sờ cổ Trường Canh giây lát: “Ta chưa làm ngươi bị thương chứ?”

Trường Canh kinh hồn vừa hết thì một sự nghi hoặc thấp thoáng lại bỗng nhiên nảy ra, nghĩ thầm: “Y sẽ không thật sự không thấy rõ chứ?”

Nhưng lập tức lại cảm thấy không thể – An Định hầu sao lại là kẻ mù dở cho được?

Cố Quân mò được một tấm áo ngoài, khoác đại lên người: “Sao ngươi lại tới đây?”

Y vừa nói vừa muốn đứng dậy, không ngờ đứng nhanh, hơi loạng choạng, thế là lại ngồi xuống. Cố Quân hít sâu một hơi, một tay đặt trên trán, một tay vịn mép giường.

“Đừng nhúc nhích.” Trường Canh vô thức đưa tay đỡ y.

Trường Canh chần chừ một chút, khom lưng nâng chân Cố Quân lên, một lần nữa đặt lên giường, rồi lại kéo chăn giúp, tránh một mớ tóc dài xõa tung ở đầu giường, lật vai đỡ y nằm xuống. Làm xong những việc này, Trường Canh xấu hổ đứng đực ra đó một lúc, vắt hết óc cũng không biết nên nói gì, đành phải gượng gạo hỏi han: “Ngươi làm sao vậy?”

Thuốc trên người Cố Quân đang phát tác, không liệu được Trường Canh đang “giận dỗi” mình sẽ đột nhiên tới thăm, chỉ đành miễn cưỡng nén cơn đau đầu và thanh âm chợt vang chợt mơ hồ bên tai.

Y định đuổi Trường Canh đi trước, liền điềm nhiên cười nói: “Khiến một tiểu bạch nhãn lang trở mặt không nhận người tức giận – làm phiền điện hạ lấy bầu rượu đến cho ta.”

Theo kinh nghiệm của y, vào những lúc thế này, uống một ngụm rượu hình như có thể đỡ hơn.

Trường Canh cau mày, hồ nghi nhìn y.

Cố Quân đầu đau như búa bổ, liền thuận miệng nói dối: “Rượu thuốc Thẩm Dịch phối chế, trị đau nửa đầu.”

Nghe nói thời cổ kẻ hiệp thiên tử lệnh chư hầu cũng thường xuyên bị đau nửa đầu, mọi người đều hay liên tưởng, y vừa nói như vậy, Trường Canh quả nhiên bị lừa, lấy cái bầu nhỏ treo cạnh khinh giáp tới cho y.

Cố Quân nốc một hơi hết nửa bầu, thấy sắp cạn, Trường Canh vội nắm cổ tay y, giật lấy bầu rượu: “Đủ rồi, rượu thuốc cũng không thể uống như vậy được.”

Rượu mạnh vào bụng như lửa, máu toàn thân sôi trào lên, Cố Quân phun ra một hơi, quả nhiên cảm thấy trước mắt rõ hơn, nhưng có thể là uống quá nhanh nên y thấy hơi say. Hai người nhất thời không có gì để nói, tròn mắt nhìn nhau một lúc, Cố Quân không gượng nổi nữa, liền dựa đầu giường, khẽ nhắm mắt lại.

Y rõ ràng có ý tiễn khách, Trường Canh cũng biết mình nên đi rồi, nhưng dưới chân lại như mọc rễ.

Trường Canh vừa thầm phỉ nhổ mình: “Ngươi quan tâm cũng uổng phí thôi, còn không thức thời đi cho mau.”

Vừa không tự chủ được đưa tay ấn huyệt vị giúp Cố Quân.

Vừa ấn vừa cảm thấy mình hèn, nhưng tay lại dừng không được.

Trán Cố Quân lạnh ngắt, trừ ban đầu nhíu mày một chút, thì không phát biểu ý kiến khác, thuận theo mặc y làm gì thì làm.

Cho đến khi Trường Canh hơi mỏi tay, thấp giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Cố Quân mới mở mắt ra, trầm mặc nhìn Trường Canh.

Vẫn nói “Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều vẫn có điều sơ thất, kẻ ngu nghĩ đến ngàn điều cũng được một lần”, Cố Quân đời này nhờ men say, vậy mà cũng ngẫu nhiên biết nói một câu tiếng người.

Y chợt mở miệng: “Cho dù đến kinh thành rồi, cũng có nghĩa phụ che chở ngươi, không cần sợ hãi.”

Trường Canh chấn động mạnh, ở trong bóng tối dưới ngọn đèn, cơ hồ run lên một cái.

Trong độ tuổi vi diệu lại trưởng thành sớm như thế này, khi trong lòng biết mình không nơi cậy nhờ, y có thể cắn răng để mình biến thành một người thành niên bình tĩnh khắc chế, nhưng sự mạnh mẽ ép ra này sẽ nhanh chóng sụp đổ trước một chút ấm áp bé nhỏ mà y hằng khao khát, để lộ sự trẻ con yếu mềm bên trong.

Cố Quân chìa một tay ra: “Nghĩa phụ sai rồi, được không?”

Y không hề biết câu này xuyên thấu tâm hồn nứt nẻ của thiếu niên kia như thế nào, bản ý cũng không chân thành lắm, bởi vì Cố Quân phần lớn thời gian không hề cho rằng mình có sai, cho dù thỉnh thoảng lương tâm lên tiếng, cũng chưa chắc biết được mình sai ở đâu.

Y chỉ nhờ sự ôn nhu và dung túng mà men say mang đến, cho Trường Canh một lối thoát.

Trường Canh nắm chặt bàn tay Cố Quân, như nắm phao cứu mạng, bả vai cứng đờ nhiều ngày đột nhiên sụp xuống, suýt nữa thì òa khóc.

Y phát hiện thì ra trước nay mình chờ chẳng qua là hai câu như thế, chỉ cần người kia ở trước mặt nói một câu “Nghĩa phụ sai rồi, không có không cần con”, để y có thể cảm giác được trên đời này không còn Tú Nương ngược đãi mình, sau khi mất đi Từ bách hộ không kịp gặp mặt lần cuối, còn lưu lại một chút niệm tưởng ấm áp… Vậy thì y có thể tha thứ tất cả cho tiểu nghĩa phụ.

Từ ngày trước cho đến về sau.

Bất kể người ấy tên là Thẩm Thập Lục hay Cố Quân.

Cố Quân cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, liền tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, khẽ thì thào: “Trường Canh, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi, không có ai ngay từ ban đầu đã biết chốn về của mình ở nơi nào, đôi khi không được suy nghĩ quá nhiều.”

Trường Canh nhìn đối phương đăm đăm không chớp mắt, trong ánh mắt bất tri bất giác có một chút tham lam dè dặt, trong lòng bi ai thừa nhận Cố Quân nói đúng – rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi, người sống sẽ chết, thời gian tươi đẹp sẽ tiêu tan, thân bằng cố cựu sẽ chia lìa, tình nghĩa như non cao biển sâu sẽ theo dòng nước chảy đến chân trời góc biển… Chỉ có chốn về của y đã định trước và đã biết, y sẽ biến thành một kẻ điên.

Cố Quân dịch vào trong, đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình: “Lên đây, ngày mai còn phải đi tiếp, giờ ngủ tạm ở chỗ ta một giấc đi.”

Sau nửa đêm, Trường Canh ngủ trong lều của Cố Quân, Ô nhĩ cốt như thường lệ không chịu buông tha, ác mộng vẫn nối nhau đến, nhưng mũi y luôn quanh quẩn mùi thuốc lờn lợt, trong tiềm thức biết mình rất an toàn, thậm chí mang máng biết là đang nằm mơ, những sợ hãi và oán hận đó tựa hồ liền cách y một tầng.

Đối với Trường Canh mà nói, đây đã là giấc ngủ ngon hiếm thấy.

Đương nhiên, nếu lúc thức dậy, y không phát hiện mình đã đè tê rần một cánh tay An Định hầu, còn rúc sát vào lòng người ta nữa chứ.

Đặc biệt là tên khốn Cố Quân kia vĩnh viễn không biết thông cảm cho trái tim mẫn cảm hay thay đổi của người thiếu niên, người ta càng mất tự nhiên, y càng muốn đổ dầu vào lửa. Cố đại soái tự cho là ngủ chung giường một đêm, Trường Canh xem như đã hòa hảo với mình rồi, thế là thói cũ không chừa, chẳng những xoa cánh tay lấy người ta ra làm niềm vui buổi sáng, còn có vẻ như về sau phải giắt kẽ răng để thường xuyên lôi ra lải nhải vậy.

Dáng vẻ yếu ớt bệnh nguy kịch của người này đêm hôm trước lại là làm bộ sao?!

Thẩm Dịch sáng sớm đã trông thấy Trường Canh mặt đỏ tai hồng, nổi giận đùng đùng từ soái trướng tông cửa xông ra, thế là cả ngày lẽo đẽo đi quanh Cố Quân.

Trên đường, Thẩm Dịch phóng ngựa tới, dòm sắc mặt Cố Quân, một lời hai ý nghĩa hỏi: “Không sao rồi?”

Cố Quân như con sói già, chẳng thèm để ý nói: “Một đứa trẻ ranh, việc nhỏ như vậy, vốn đã chẳng có gì.”

Thẩm Dịch tận mắt chứng kiến cái vẻ lo lắng quay vòng vòng hai ngày trước của y, không đáp nổi, chỉ có thể cười khẩy.

Cố Quân như thường lệ làm bộ không nghe thấy, từ xa thoáng nhìn bóng lưng Trường Canh, chợt nói: “Ngươi nói sau này ta để Huyền Thiết doanh lại cho y được không?”

Thẩm Dịch nói khô khốc: “Ngươi muốn hại y không được chết tử tế?”

Cố Quân “Xì” một tiếng, giống như bực vì y làm mình mất hứng.

“Ngươi còn cho Huyền Thiết doanh là thứ tốt đẹp? Ta nói với ngươi một câu thật lòng, Tử Hi, ngươi đừng chê ta nói chuyện không lọt tai,” Thẩm Dịch nói, “Huyền Thiết doanh lúc ở trong tay lão Hầu gia, là quốc chi lợi khí, đến tay ngươi, liền thành ‘quốc chi hung khí’, lợi khí bảo quang tứ xạ, mọi người đều yêu, hung khí thì chưa chắc.”

Nghe ra thoại lý hữu thoại, Cố Quân thu lại nụ cười uể oải trên mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui