Sát Phá Lang - Priest

Tào Nương Tử thử tới cái chìa khóa thứ sáu mới mở được cửa lao: “Mau, mau ra đây.”

Người bị giam bên trong đã thành chim sợ cành cong, vừa thấy gậy trong tay gã liền hoảng sợ lùi hết lại.

Một lão nhân hoa giáp cầm đầu trong phòng giam run rẩy chắp tay nói: “Tiểu tướng quân, chúng ta chỉ là trường tý sư bị phản quân bắt đến, không phải theo họ tạo phản, tiểu tướng quân nhất định phải báo cho Cố hầu gia biết.” (Hoa giáp là khoảng sáu mươi)

Tào Nương Tử vội đưa thiết côn ra sau lưng, nói: “Đại nhân nhà ta đều biết mà, còn có việc cần dựa vào chư vị giúp đỡ đây.”

Thế là trên con thuyền nhỏ chẳng hề nổi bật này, một nhóm trường tý sư chân trần nhếch nhác dìu nhau nối đuôi ra khỏi phòng giam, nhao nhao nhảy xuống biển, bơi đi bốn phương tám hướng. Tiếng bước chân chấn động sàn tàu, thủ vệ rầm rì muốn tỉnh, lại bị một gậy ngay vào mặt.

Tào Nương Tử làm xong vụ này, xoa thắt lưng cúi đầu nhìn thủ vệ kia, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi – mỹ nam té xỉu tất nhiên như núi ngọc đổ, ta thấy còn thương, còn xú nam té xỉu tại sao đều phải trợn trắng mắt vậy?

Gã lắc đầu làu bàu: “Thật vô lý.”

Sau đó bịt mũi kéo tên này vào phòng giam, khóa cái “Cụp”, đại công cáo thành, cũng bỏ chạy luôn.

Lúc này trong khoang thuyền chủ hạm, Cố Quân chỉ có hai thiếu niên bên cạnh bình tĩnh chắp tay đứng đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn đám tư binh nai nịt gọn gàng trước mặt.

Khí chất của một người mười lăm mười sáu tuổi mới ra đời, và trải hết sa trường đao kiếm mài giũa, sẽ khác nhau một trời một vực, mới nhìn có thể chưa nhận ra, nhưng chỉ cần không phá tướng, ngũ quan lại không thay đổi lắm.

Hoàng Kiều nghe Cố Quân mở miệng liền kinh nghi chưa chắc, nhìn kỹ y một lúc lâu, bỗng nhiên rùng mình, lùi phắt lại một bước: “Ngươi, ngươi là…”

Cố Quân cầm thanh đao võ sĩ Đông Doanh vừa nãy tùy tiện đoạt lấy, hờ hững thảy thảy, dùng mảnh vải bịt mắt buộc mái tóc xõa tung, cười nói: “Khó được, xem ra Hoàng đề đốc nhận ra tại hạ rồi.”

Hoàng Kiều mới rồi còn khí vũ hiên ngang chiêu hiền đãi sĩ, chỉ chớp mắt đã như trúng tà, run rẩy không khống chế nổi: “Cố, Cố…”

Cố Quân đáp một tiếng: “Ừm, Cố Quân, lâu lắm không gặp.”

Y chưa dứt lời đã nghe cái “keng”, lại là trong số tư binh có kẻ không cầm được binh khí, sợ đến tuột tay. Trong khoang thuyền lặng ngắt như tờ, chỉ có bạch y nữ đánh đàn trong một góc giống như hoàn toàn không nghe thấy, đàn trên tay không loạn một âm, khúc ngư chu Giang Nam hát trong trường hợp này có vẻ đặc biệt chối tai.

“Không thể nào!” Người trung niên ban nãy nói năng bừa bãi bật thốt lên, “An Định hầu tiễu phỉ ở Tây Bắc, làm sao…”

“Tạo phản phải đọc sách nhiều vào,” Cố Quân ngữ trọng tâm trường nhìn hắn nói, “Đông Hải chưa từng nuôi ‘ưng’, nhưng ngươi dù sao cũng nên nghe qua chứ?”

Y chưa dứt lời, ngoài khoang thuyền đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, có người vội vã cầm đèn đi soi, chỉ thấy hai ba bóng đen tựa quỷ mị qua lại như thoi bên ngoài, lướt qua chủ hạm, nhạn qua nhổ lông, hạ đất tất giết một người.

“Huyền ưng! Là huyền ưng!”

“Không… Không thể nào! Câm miệng!” Hoàng Kiều quát, “Đông Hải sao lại có Huyền Thiết doanh, có An Định hầu được! Không thể nào! Bắn tên! Dùng bạch hồng tiễn bắn đám giả thần giả quỷ này xuống!”

“Đại nhân cẩn thận!”

Huyền ưng lướt qua đỉnh đầu hắn, tên bắn như mưa, kẻ muốn đi khởi động bạch hồng tiễn bị cung tên đuổi theo phải ôm đầu chạy như chuột.

Bốn bề hỗn loạn, cô nương đánh đàn trong góc lại bình chân như vại, đưa tay gảy dây đàn, tằng tằng đổi thành Thập diện mai phục, vô cùng hợp cảnh.


Hoàng Kiều trợn trừng mắt: “Cố Quân ở đây thì có thể làm gì? Ta không tin hắn có thể dẫn cả Huyền Thiết doanh ở tít đại mạc đến theo! Làm thịt hắn, xem cẩu Hoàng đế kia còn dựa vào ai? Lên!”

Một đám binh sĩ rút binh khí cái “Soạt”, đằng đằng sát khí nhìn bức ba người bị vây.

Cát Bàn Tiểu sửng sốt, trong tiếng nhạc che lấp kéo Trường Canh: “Đại ca, nói đúng lắm! Làm thế nào đây?”

Trường Canh chưa kịp trả lời, Cố Quân đã cốc cái đầu lưa thưa tóc của Cát Bàn Tiểu, thản nhiên cười nói: “Không sai, bên cạnh ta chỉ có mấy thị vệ huyền ưng này, Hoàng đề đốc có đảm có thức, nói rất hay!”

Cát Bàn Tiểu chớp chớp mắt: “Đại ca, không đúng, Hầu gia rất vững vàng mà.”

Trường Canh: “…”

Một loạt tiểu binh rút binh khí ra, ngươi tiến một bước ta lui một bước, xếp thành hình gợn sóng, một hồi thủy triều lên một hồi thủy triều xuống, không ai dám xông tới.

Cát Bàn Tiểu đần thối ra, thầm nghĩ: “Y rốt cuộc có người hay không?”

Trường Canh tuy không dám tự phụ thông minh, nhưng bình thường luôn nghĩ nhiều hơn Cát Bàn Tiểu một chút, không ngờ lúc này cũng mơ hồ dữ dội như gã ta, nghĩ bụng: “Y rốt cuộc có điếc hay không?”

Cố đại soái khó hiểu như bát quái mê hồn trận cười khanh khách đi tới chỗ Hoàng Kiều, căn bản không nhìn đám binh lính tiến tiến lui lui xung quanh: “Nếu ta nhớ không lầm, Hoàng đề đốc sư thừa Thường Tri Lộc, hình như là cữu công của Ngụy vương? Sao, năm đó tiên đế băng hà, Ngụy vương sử dụng Ngự lâm quân không thành, hiện giờ lại muốn đi thủy lộ à?”

Trường Canh chợt nhớ ra, năm đó Cố Quân dẫn y về kinh thành, là dẫn non nửa Huyền Thiết doanh theo, trực tiếp để Huyền Thiết doanh ở ngoài kinh, kiếm chỉ kinh thành, khi hai người vội vã chạy vào cung, gặp Ngụy vương và Thái tử – cũng chính là Hoàng thượng hiện tại cùng quỳ ngoài điện của tiên đế, Cố Quân còn dừng lại chào hỏi.

Hiện giờ mới nghĩ ra, cuộc chào hỏi đó thật sự có ý tứ sâu xa vô cùng.

Thì ra Ngụy vương khi đó đã muốn tạo phản, chỉ là bị Cố Quân chạy về kinh trấn lại sao?

Hoàng Kiều nghe thế như bị sét đánh, tức khắc cho rằng âm mưu của mình đã bại lộ.

Như vậy là Hoàng thượng đã sớm phát hiện dị tâm của Ngụy vương, phía kinh thành lộ chân tướng, hay vùng Lưỡng Giang trong số người mình có phản đồ – đều đã không quan trọng, hắn chỉ biết là, Cố Quân đã đến, thì hắn chết chắc rồi.

Đương nhiên, có đánh chết Hoàng Kiều cũng không ngờ đến, Cố Quân đơn giản là mang máng có chút ấn tượng với sư thừa của vài võ tướng trong triều, thuận miệng lừa bịp thôi.

Cát Bàn Tiểu trợn mắt há mồm nghĩ: “Cái gì, thì ra Hầu gia sớm biết Ngụy vương muốn tạo phản!”

Trường Canh đặt tay lên bội kiếm bên hông.

Hoàng Kiều biết mình chết đến nơi rồi, đành phải liều mạng, lập tức hét lớn một tiếng, mặt mày dữ tợn lao tới Cố Quân.

Trong một góc khoang thuyền, mấy thiết khôi lỗi vốn dùng làm trang trí đồng thời gầm lên, giơ lợi khí trong tay.

Trường Canh chợt lướt qua phía sau Cố Quân, tranh trước Cố Quân ra tay đè kiếm của Hoàng Kiều, trầm giọng nói: “Lĩnh giáo võ nghệ của đại nhân.”

Chủ tướng đã làm gương cho binh sĩ, tiểu binh phía sau dù sợ hơn cũng không thể lùi bước, tức khắc ùa hết lên, lao vào khoang thuyền nho nhỏ.


Cát Bàn Tiểu cuống quýt lục lọi hết người, không tìm được cái gì có thể bảo mệnh, vội vàng theo sát Cố Quân.

Cố Quân cầm ngang thanh đao Đông Doanh, thân đao nhỏ hẹp chém ngang, tùy tay đẩy bay một thanh đao chém tới, cười nói: “Suỵt, chư vị không nghe thấy sao?”

Công phu giả thần giả quỷ của y so với công phu thực sự trên tay còn xuất thần nhập hóa hơn, mọi người không cầm được lòng lắng tai nghe.

Trường kiếm trong tay Trường Canh lướt qua giữa lưỡi đao của Hoàng Kiều, rít lên chói tai, “Vù” một tiếng, thiếu niên kia mặt không biểu cảm bay lên đạp hông Hoàng Kiều một phát, Hoàng Kiều rú lên thảm thiết, ngã lăn xuống chân một thiết khôi lỗi.

Thiết quái vật bất phân địch ta, gặp người là chém, Hoàng Kiều trốn rất chật vật.

Trong khoang thuyền tiếng đàn vang rõ – nữ nhân kia không biết nghĩ thế nào, từ Thập diện mai phục lại đổi thành Phượng cầu hoàng.

Bên ngoài sóng biển thấp thoáng, huyền ưng gào thét bay qua, dần dần, mọi người đều biến sắc.

Họ nghe thấy tiếng la hét, tiếng huýt sáo và chiêng trống!

Tựa như có thiên quân vạn mã từ bốn phương tám hướng vây tới.

Trong lòng Hoàng Kiều rất lo lắng, khoảnh khắc ấy, hắn không tự chủ được nhớ tới truyền thuyết đáng sợ về Huyền Thiết doanh –

Năm đó nơi Bắc cương quan ngoại, bão tuyết mù trời, thảo nguyên ăn thịt người cò bay thẳng cánh, sói và dê cùng run bần bật, cuồng phong cuốn âm binh tới, họ mặc thiết giáp đen sì, sau lưng sương trắng mịt mù, rẽ gió mà đến, thần quỷ kinh sợ…

Lúc này, đột nhiên, ánh sáng của hàng dải hải giao trong đêm đen dần dần tối đi, càng lúc càng nhiều chiến hạm động lực bị tắt, chỗ tối như có một quái vật không gì cản nổi, đang nuốt chửng từng hải giao không sức đánh trả, trên thuyền binh tướng và võ sĩ Đông Doanh cùng hỗn loạn, không trung đột nhiên nổ bùng một đóa pháo hoa khổng lồ, chiếu sáng nửa bầu trời, có kẻ tinh mắt giật mình la lên: “Huyền Thiết doanh!”

Trong tàn quang pháo hoa, một đội tướng sĩ trọng giáp đen sì hùng dũng lên thuyền, người cầm đầu quay đầu lại, ánh mắt như điện.

Trường Canh chợt nhảy lên, từ trên cao chém xuống Hoàng Kiều. Cát Bàn Tiểu mắt xoay láo liên, móc từ trong lòng ra quả cầu sắt to bằng viên thuốc, ném tới chân Hoàng Kiều: “Đại ca, đệ giúp huynh một tay!”

Quả cầu sắt như biết tự tăng tốc, “Vút” một tiếng lao đến chân Hoàng Kiều, Hoàng đề đốc tức khắc loạn nhịp bước, cản lung tung mấy kiếm, bị Trường Canh đâm cổ tay một nhát, thét lên một tiếng ngã xuống đất.

Mà quả cầu sắt nho nhỏ kia bay thẳng ra khỏi đám đông, nhảy ra boong tàu, rít gào bay lên, nổ bung rực rỡ trên không.

Trường Canh trở tay cắm vỏ kiếm đang cầm vào ngực khôi lỗi đến gần y, thoắt xoay thoắt đè, thiết khôi lỗi đương trường phát ra vài tiếng cọt kẹt rồi bất động luôn.

Trường Canh: “Nghĩa phụ, tặc thủ đã bị khống chế.”

Cố Quân cười to nói: “Tặc thủ còn ở trong triều mà.”

Nói xong, y không coi ai ra gì mà đi ra ngoài khoang thuyền, vậy mà chẳng ai dám cản.

Trên boong thuyền huyền ưng lượn vòng, Cố Quân lấy từ trong lòng ra một tấm thiết bài bằng bàn tay, ném lên trên, một huyền ưng đón lấy, đứng trên cột buồm cao tít, tháo đồng hống trên hải giao, lên giọng nói: “Thủ lĩnh phản quân đã bị bắt, Huyền Thiết hổ phù ở đây, tướng sĩ thủy quân Giang Nam, nếu thấy lệnh này bỏ tối theo sáng, chuyện cũ sẽ bỏ qua, kẻ trái lệnh xử trảm ngay tại chỗ!”


Huyền Thiết hổ phù là Vũ hoàng đế ban cho An Định hầu, thời khắc nguy cấp có thể hiệu lệnh bảy đại quân chủng thiên hạ, tổng cộng ba tấm, một trong tay Cố Quân, triều đình bảo quản một, còn một trong tay Hoàng thượng.

Hơn ba mươi trường tý sư bị nhốt lặn xuống nước chặt đứt quá nửa động lực của hải giao, chẳng ai liên hệ được với ai. Tư binh trong phản quân có quá nửa đều là thủy quân Hoàng Kiều mang đến, số ít là quân không chính quy trưng tới, nghe huyền ưng kêu gọi đầu hàng, tức thì hỗn loạn, có kẻ ngoan cố chống cự, có người đương trường trở giáo, càng nhiều hơn là không biết làm gì, bị người Đông Doanh sợ hãi công kích, tự dưng liền đánh nhau với người mình.

Chủ hạm đèn đuốc sáng trưng, Trường Canh đẩy Hoàng Kiều bị trói gô ra, phản quân trên chủ hạm thấy đại thế đã mất, lũ lượt ném vũ khí.

Cô nương nhạc sư vô tâm vô phế kia còn đang đánh đàn, đổi không biết bao nhiêu khúc, tất cả đều đàn rất hay.

Mặt Cố Quân dưới ánh sáng mờ nhạt có vẻ bình tĩnh không gợn sóng, Trường Canh mê hoặc nhìn y, trong lòng lúc thì muốn y khẳng định từng gặp rất nhiều trường hợp như vậy, lúc lại không nhịn được nghi hoặc số Huyền Thiết binh đó từ đâu đến.

Hai ba huyền ưng tiện ẩn nấp, Huyền Thiết binh cũng nấp được sao?

Hơn nữa, làm sao y đưa được Huyền Thiết binh từ đại mạc Tây Bắc đến?

Ban nãy y rốt cuộc giả điếc hay giả không điếc?

Nhất thời, ngay cả Trường Canh cũng không nhịn được cảm thấy, Cố Quân từ rất sớm đã biết Ngụy vương để ý thủy quân Đông Hải, chỉ chờ thuyền pháo đầy đủ, sẽ một mẻ hốt gọn.

Xa xa vẳng đến tiếng ù ù quen thuộc, Diêu Trấn rốt cuộc điều động thủy quân Giang Nam, cự giao rời bến, một trường diên đã lộ ra hình dáng trên không trung.

Cố Quân cùng huyền ưng trên trời trao đổi toàn dựa vào thủ thế đơn giản, một huyền ưng cầm Huyền Thiết hổ phù lĩnh mệnh bay lên trường diên, tiếp quản thủy quân Diêu Trấn dẫn đến.

Hoàng Kiều nhắm chặt mắt – đại thế đã mất.

Tiếng nhạc mãi chưa dứt rốt cuộc ngừng lại, bạch y nữ cầm sư ôm đàn không chút hoang mang ra khỏi khoang thuyền, thoáng nhìn Hoàng Kiều bị trói gô.

Hoàng Kiều dữ tợn trừng nàng ta, khàn khàn la: “Trần Khinh Nhứ, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”

Khinh Nhứ nhìn hắn một cái khó hiểu, mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh hắn. Mặt nàng như một tấm họa bì, lúc kính rượu không cảm xúc, đánh đàn không cảm xúc, nghe thấy chém giết không cảm xúc, bị chất vấn vẫn không cảm xúc.

Nàng chân thành đi đến trước mặt Cố Quân, mở miệng nói: “Hầu gia.”

Cố Quân vội thu lại vẻ ngạo mạn như bắt được nhị ngũ bát vừa nãy: “Đa tạ cô nương giúp đỡ, không biết cô nương và Trần Trác lão tiên sinh là…” (Trong trò mạt chược thì nhị ngũ bát là tướng, bắt được quân này thường vênh váo)

Trần Trác chính là lão thần y nhiều năm trước kê đơn cho y.

“Đó là gia gia ta,” Trần Khinh Nhứ ẩn ý nói, “Trên biển gió to, tốt nhất là Hầu gia vào trong khoang thuyền ngồi một lúc đi.”

Cố Quân nghe ra nàng đến để nhắc nhở tác dụng phụ đau đầu như búa bổ của thứ thuốc kia, lập tức cười khẽ, không lên tiếng.

Khinh Nhứ thấy y không nghe, cũng không thừa lời, chỉ vén váy nói: “Mong thịnh thế thái bình an khang, chư quân sống lâu trăm tuổi.”

Cố Quân lại lần nữa nói: “Đa tạ!”

Trần Khinh Nhứ quay người rời thuyền, khả năng là khảy đàn mệt rồi, chẳng thèm nhìn đám phản quân đang loạn đả.

Cát Bàn Tiểu: “Ôi, đầu kia sợi dây có rất nhiều người đang đánh nhau loạn xạ, tỷ tỷ đó làm sao đi qua được?”

Cố Quân chau mày, vừa toan gọi nàng lại, liền thấy trên dây cáp lao ra một người Đông Doanh, há miệng phun ám tiễn trong miệng.

Huyền ưng trên cao lập tức chỉ mũi tên qua, người Đông Doanh liền ngã xuống biển, Trần Khinh Nhứ bước chân nhẹ nhàng, như múa theo tiết tấu đu đưa của dây cáp, ám tiễn của người Đông Doanh bắn xuống xích sắt “keng” một tiếng, lướt qua nàng, nàng chẳng thèm ngước lên, vẫn lơ lửng đi như nữ quỷ.


Cát Bàn Tiểu: “…”

Quả nhiên quái thai thiên hạ, toàn ra từ Lâm Uyên các.

Lúc cự diên và giao long đến, phản quân đã tự loạn gần hết, huyền ưng canh phạm nhân trên chủ hạm, quân chính quy bắt đầu thu thập tàn cục.

Một huyền giáp binh lúc này mới xông lên chủ hạm, mặt nạ bảo hộ bật lên, Trường Canh sửng sốt phát hiện, người này lại là Liễu Nhiên đại sư.

Liễu Nhiên đại sư hình như dùng trọng giáp còn chưa quen bằng đám người Bắc man tập kích Nhạn Hồi tiểu trấn, tuy dưới sự trợ giúp của máy móc có được sức mạnh vô cùng, nhưng đi lại khập khiễng, động lực khống chế không được, cứ nhảy lên như một con thỏ to anh dũng vụng về, miễn cưỡng ôm cột buồm đứng lại, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống.

Nhìn kỹ thì thấy “huyền giáp” trên người hắn lại hơi phai màu, lộ ra màu kim loại trắng bệch bên trong, người còn thoảng mùi tanh.

Tức là “Huyền Thiết doanh” ban nãy dọa vỡ mật phản quân chính là loại hàng này!

Thế tiếng kêu là từ đâu ra? Kỹ thuật miệng à?

Trường Canh không biến sắc mà nghiến răng, cảm giác lại bị Cố Quân lừa rồi.

Liễu Nhiên hòa thượng cố gắng giơ hai cánh tay máy, muốn dùng thủ ngữ nói vài câu, ngặt nỗi tay máy khống chế không tốt, mười ngón tay bẻ không ra, như rong biển thong thả rung, chẳng ai hiểu gì.

Hắn ra dấu đến vã mồ hôi, ở trong trọng giáp ra sức giãy giụa.

Cát Bàn Tiểu ngơ ngác nói: “Hầu gia, hình như đại sư có quân tình khẩn cấp.”

Cố Quân hơi quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không sao, tên đần đó không ra được, ngươi từ bên ngoài tháo giáp giúp hắn đi.”

Cát Bàn Tiểu: “…”

Hòa thượng bị nhốt trong trọng giáp, vô tội nhìn gã, Cát Bàn Tiểu hít sâu một hơi: “Không phải đại sư tinh thông các loại cương giáp hỏa cơ à!”

Hòa thượng không thể nói, cũng chẳng dùng nổi thủ ngữ, đành phải dùng đôi mắt linh động dị thường cố gắng truyền đạt một ý: tinh thông không phải là biết mặc, người xuất gia đâu phải dùng để lên chiến trường.

Cát Bàn Tiểu đành phải cùng Trường Canh tháo trọng giáp từ bên ngoài, Liễu Nhiên đại sư từ trong trọng giáp lăn ra, chưa kịp chỉnh trang lại, đã liền đi tới trước mặt Cố Quân, nghiêm túc ra dấu: “Đại soái, thủy quân Giang Nam đã đến, Diêu đại nhân đã ở trên diên, vô luận thế nào, ngài vào khoang thuyền nghỉ ngơi một chút đi.”

Trường Canh sửng sốt, từ câu này cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn Cố Quân điềm nhiên như không.

Cố Quân cũng chẳng khăng khăng ở lại, đáp một tiếng, ngắm nghía thanh đao Đông Doanh nửa đường lấy được mà chậm rãi quay về, Trường Canh hấp tấp theo sau. Đúng lúc này, kẻ người Đông Doanh như con rắn kia lén lút nấp vào bóng tối trên boong tàu mà tiến lại gần, tụ trung ty trong thiết tụ khẩu lóe ra ánh sáng nhạt.

Xà nam nở nụ cười vặn vẹo, nhắm chuẩn nháy mắt Cố Quân sắp đi vào khoang thuyền, đôi thiết tụ khẩu đồng thời bật, sáu mũi tụ trung ty bắn về phía Cố Quân.

Huyền ưng gào thét lao xuống.

Trường Canh giật nảy mình, theo bản năng lao lên muốn bảo vệ y, nhưng gió biển bị lợi khí cắt đã trước một bước truyền lên người Cố Quân.

Y ôm Trường Canh, kéo tránh đi vài bước, đao Đông Doanh trong tay bắn ra, ba thanh tụ trung ty đồng thời đập trúng thân đao, trực tiếp khiến đao gãy làm ba đoạn, Cố Quân chuyển tay vung lên, ống tay áo tung bay, ôm Trường Canh nhanh nhẹn lăn đi, tụ trung ty đánh tung mảnh vải đen buộc tóc, xà nam bị huyền ưng trên cao một tên bắn chết.

Cố Quân không hề để ý khúc nhạc đệm này, y vỗ vỗ Trường Canh, hờ hững nói: “Cá lọt lưới, không sao.”

Nói đoạn, y vịn vai Trường Canh muốn đứng dậy, ai ngờ chân lại lảo đảo.

Trường Canh hồn phi phách tán đỡ y, vô tình sờ trúng lưng, phát hiện y phục của Cố Quân như mới vớt dưới nước lên, sau lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận