Sát Phá Lang

Cô gái trước quầy có một đôi sừng dê, tướng mạo nhu mỹ, khí chất ôn hòa mang theo chút quyến rũ. Khi cô thấy Chân Chính lấy ra chứng nhận tư cách tham gia thi đấu, biểu tình hơi biến, nhưng biểu tình này cũng chỉ duy trì chưa tới một giây, cô rất nhanh lại mỉm cười theo đúng chức nghiệp: “Được, anh Chân, phòng anh là 1691, tám giờ tối nay có một bữa tiệc khai mạc, vô cùng quan trọng, xin anh nhất định phải có mặt đúng giờ.”
Chân Chính gật đầu, cầm thẻ phòng tới chỗ Giả Tấn Xuyên. Phòng Giả Tấn Xuyên được xếp ngay đối diện hắn.
Hai bàn tay gấu to mập của gấu trúc đặt lên quầy, cười ha ha lộ ra sự hàm hậu. Đây là lần đầu tiên nó ở khách sạn, nó rất cao hứng, cái gì cũng thấy hiếu kỳ, sờ sờ bên này sờ sờ bên kia, lại ôm tiểu thư trước quầy hỏi đông hỏi tây. Cuối cùng Giả Tấn Xuyên chịu hết nổi, chạy qua giúp đỡ, lúc này nó mới thuận lợi vào phòng.
‘Đổ thần’ hắc y lấy chứng nhận tư cách thi đấu cùng với họ, cho nên số thứ tự kế nhau, tự nhiên là ở gần họ, chẳng qua hắn vẫn bảo trì tác phong lãnh đạm, chỉ gật đầu với họ rồi đi trước.
Chân Chính mở cửa phòng, đang định đi vào, Giả Tấn Xuyên đột nhiên kéo hắn lại: “Có chuyện này… tối nay có tiệc, tôi…”
Từ nhỏ đã quan sát đối phương tới lớn, Chân Chính còn không hiểu y đang lo ngại cái gì sao? Với độ keo kiệt của Giả Tấn Xuyên, hầu như không có khả năng y sẽ có một bộ trang phục chính thức cho các trường hợp long trọng, ngay cả lúc em gái mình kết hôn, y cũng mặc âu phục mượn của bạn học.
“Mặc đại đi, tôi cũng không mang theo y phục chính thức gì, dù sao người khác cũng không quen biết chúng ta.”
“Nhưng, dù sao cũng là tiệc, chắc chắn rất long trọng, nói không chừng còn có thể lên ti ti.”
Chân Chính chịu không nổi trợn trắng mắt, tên này cũng thật nghĩ quá nhiều: “Cậu có thấy những người ở đại sảnh vừa rồi không? Có ai mặc chính thức không?”
Giả Tấn Xuyên hồi tưởng lại, quả thật, trừ quý công ty ngả ngớn kia thật sự mặc trang phục coi như chính thức ra, những người khác đều có hơi quái nhân, trang phục kỳ dị gì cũng có, thậm chí có vài yêu ma quỷ quái dứt khoát không mặc y phục. Y cuối cùng cũng yên tâm, buông Chân Chính ra, đi tham quan phòng khách của mình.
“Chào các quý ông và quý bà, hoan nghênh các vị tới hội trường đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ tám. Tôi là chủ trì kiêm trọng tài của cuộc thi này – Huyền Thiên đại sư. Các người có thể gọi tôi là tiểu Thiên Thiên ~” Chủ trì là một đại thúc cỡ ba bốn chục tuổi, nghe tên thì giống một hòa thượng, nhưng nhìn hình dáng lại không giống. Hắn mặc một bộ cà sa hoa lệ phù hợp với thân phận hòa thượng, nhưng trên cà sa lại có hoa văn xương khô nghệ thuật, hơn nữa hắn còn để mái tóc bùng nổ màu xanh, còn có ngữ khí không nghiêm túc đó, thực sự không phù hợp với hình tượng của người xuất gia.
“Cuộc thi khẩn trương kích thích sắp khai mạc, tin rằng các vị tuyển thủ đều đã không chờ đợi nổi nữa, nhiệt huyết sôi trào, rục rịch muốn thử đúng không? Oh come on baby ~ không cần phải chờ đợi nữa! Cho mọi người biết một tin tốt, vòng đào thải đầu tiên của hội trường sẽ bắt đầu ngay lập tức, đúng, chính là hiện tại, tức thì, right now!”
Tiệc tối nay áp dụng hình thức tự phục vụ. Lúc này, Giả Tấn Xuyên đang giành đồ ăn với một tuyển thủ mập như sumo. Y đã địa mâm điểm tâm đó, hai người đều có ‘vũ khí’, một tay cầm nĩa, một tay cầm dĩa, bày tư thế tiêu chuẩn của hiệp khách trước khi đánh nhau. Bốn mắt nhìn nhau, hỏa quang giao nhau trong không trung, vỗ lách tách. Trong lúc điện quang hỏa thạch, tuyển thủ Giả Tấn Xuyên xử ra ‘đoạt thực vô ảnh thủ’, một mâm điểm tâm đều đáp lên dĩa của y. Y còn chưa kịp đắc ý, đã nghe thấy một tin tức khiến y sợ hãi.
“Hạng mục của vòng này là – trốn mèo! Cũng chính là trốn tìm, đương nhiên, bạn cũng có thể gọi nó là trò mèo bắt chuột. Vòng này tổng cộng có một trăm tuyển thủ tham gia, trong đó mười người sẽ làm chuột, chín mươi người còn lại làm mèo. Cứ chín con mèo sẽ là một tổ, tìm bắt con chuột do đại hội chỉ định. Nguyên tắc thi đấu, trong vòng một giờ, con mèo nào bắt được con chuột được chỉ định thì sẽ được tham gia vòng thi tiếp theo. Mà những con mèo khác trong tổ không bắt được chuột và con chuột đều bị đào thải. Ngược lại trong vòng một giờ, chuột không bị bắt, thì chín thành viên của tổ mèo phải bắt nó đều bị đào thải. Bây giờ tuyên bố chia tổ, số 1-10 một tổ, tuyển thủ số 1 làm chuột! 11-20 là một tổ, tuyển thủ số 11 là chuột, cứ tiếp theo như thế, tuyển thủ số đầu của mỗi tổ đều là chuột!”
Tên chủ trì tóc quăn xanh lục vừa nói xong, bầu không khí trong hội trường lập tức trở nên khẩn trương dị thường, như thể không khí cũng cứng lại. Mỗi người đều đang đoán xem con mồi của mình ở đâu, mà con mồi lại đang phòng bị tất cả những người có thể săn mình.
Giả Tấn Xuyên vô cùng mong muốn mình biểu hiện bình tĩnh một chút, nhưng lòng bàn tay y không ngừng đổ mồ hôi, xém chút cầm không vững dĩa. Càng khỏi nói tới tâm trạng ăn một dĩa chiến lợi phẩm này. Vì rất không may, y chính là tuyển thủ số một, không những thế, y còn biết Chân Chính là số 11, gấu trúc là số 21, mà ba tuyển thủ khác cùng họ ra khỏi biển Ảo Cảnh là số 31, 41, 51! Mọe! Bọn họ căn bản chính là được sắp xếp làm con mồi cho người ta săn!
Chân Chính lại gần y, ngón tay thon dài thanh mảnh nắm lên cánh tay hơi run rẩy của y. Giả Tấn Xuyên chậm rãi trấn định lại, ít nhất hiện tại còn chưa ai biết họ là chuột, nhưng họ cũng không biết, ai là mèo sẽ bắt mình.
Hội trường đã có người oán trách, không biết ai nêu ra đầu tiên: “Các người không có chỉ thị gì cả, sao chúng tôi biết con chuột nào mình phải bắt chứ?!”
Giọng nói âm điệu quái dị của chủ tịch đầu xanh lại vang lên: “Các bạn mèo không cần gấp, chúng tôi đương nhiên sẽ cung cấp đầu mối, đầu tiên cung cấp linh khí của tuyển thủ số 1, đây là linh khí của tuyển thủ số 1 đại hội thu thập được, mời tuyển thủ từ số 2 tới số 10 cảm ứng.” Trong tay chủ tịch biến ra một cái lon, mở ra. Giả Tấn Xuyên khiễng gót nhìn, bên trong căn bản không có gì, chỉ có không khí thôi. Nhưng nhìn những tuyển thủ tập trung tinh thần đó, vẻ mặt nghiên cứu tỉ mỉ đó, đại khái bên trong thật sự có ‘linh khí’ gì đó.
“Được, tiếp theo là của tuyển thủ số 11…” Người chủ trì lại lấy ra một cái lon khác, nhân lúc này, ‘đổ thần’ hắc y đứng ở góc tường đã vung áo khoác lên che chắn mình, sao đó thân hình càng lúc càng trong suốt, chậm rãi ẩn vào góc tường.
Có vài con chuột cũng không muốn ngồi yên chờ chết, không đợi rót xong các lon, đã cấp bách tranh nhau ra ngoài. Tiếp theo, lập tức có mèo đuổi theo, hội trường chìm vào hỗn loạn, nhân thời cơ này, Chân Chính kéo Giả Tấn Xuyên chạy ra ngoài.

Gấu trúc trốn trong thùng rượu tại nhà bếp, nó sợ đến mức cắn móng tay liên tục, nó chỉ là một con gấu trúc chưa đủ trăm tuổi, ngay cả biến hình cũng chưa hoàn toàn, càng khỏi nói có pháp lực cao thâm gì. Cho nên nó chỉ có thể nghĩ được cách ngu ngốc này để ẩn trốn. Mắt thấy móng tay đã sắp bị gặm sạch, bất ngờ nắp thùng rượu bị mở ra.
Xong rồi! Gấu trúc run rẩy ngước mắt nhìn, không ngờ là tên đó!
“Ôi ~ tiểu khả ái, ta đã tìm được cưng rồi.”

Chân Chính kéo Giả Tấn Xuyên lao vào thang máy, Giả Tấn Xuyên liều mạng ấn nút đóng cửa thang máy, cuối cùng ông trời phù hộ, trước khi con mèo dẫn đầu lao tới, cửa thang máy đóng lại, y hư thoát tựa lên cửa. Không ngờ vẫn bị bọn họ phát hiện, Chân Chính đã dùng máu của mình tạo một kết giới, đáng tiếc pháp lực của hắn không mạnh, mới đầu còn có thể lừa được vài con mèo, nhưng cuối cùng vẫn bị kẻ đạo hạnh cao thâm nhận ra. Họ chỉ có thể nắm tay chạy trốn.
“Đing!” Cửa thang máy mở ra, ngoài cửa là một cô bé, lúc này họ không có tâm tình quan sát đối phương, phản ứng đầu tiên chính là phòng bị. Cô bé này có phải kẻ địch không?
Cô bé nhìn hai người đàn ông xuất hiện trong thang máy, chân mày hơi nhíu. Mà lúc này, cầu thang thoát hiểm vang lên tiếng bước chân của người truy đuổi.
Cô bé vén đầm lên, nhẹ giọng hô: “Trốn vào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui