Thật không dám tin, thời buổi này còn có chuyện hôn nhân sắp đặt!
Mấy hôm trước, gấu mẹ vui vẻ thỏa mãn nhận sính lễ của lão long vương, không nói hai lời lền đóng gói con trai mình đưa đi.
Gấu trúc nhìn bộ áo cưới trên người, cái này còn ra gì nữa?! Một tráng nam mặc áo cưới bằng lụa trắng, cảnh này có bao nhiêu kinh người hả!
“Ta không muốn kết hôn!” Nó buồn bực kéo áo, hung tợn ném xuống đất.
“Tiểu khả ái, lại sao nữa rồi?” Safin lập tức qua dỗ gấu.
“Ta không mặc áo cưới! Còn nữa, tại sao ta là tân nương?!”
Ái chà, tiểu khả ai lại phát tác chứng sợ hãi tiền hôn nhân rồi. Nhưng, chỉ cần nó không hối hôn là được.
“Chính vì cái này à? Vậy có gì đâu chứ? Ta mặc áo cưới cũng dược.” Safin không sao cả nói.
“Thật sao?” Gấu trúc hồ nghi nhìn hắn. Tên lưu manh long này, mỗi lần đều cho là mình dễ lừa, tùy tiện ứng phó cho xong, nó thật không thích ngữ khí dỗ trẻ con của tên này.
“A… ngươi coi, thân hình của ta mặc áo cưới không mấy thích hợp đi?” Tuy không cường tráng như lúc gấu trúc hóa thành hình người, nhưng hắn cũng sắp cao một mét chín, mặc áo cưới còn ra cái gì nữa?
Gấu trúc nói: “Vậy được, như vậy chúng ta khỏi kết hôn đi!” Đúng lúc có lý do để hối hôn.
Safin nghiến răng: “Ta mặc!”
…
“Tân lang tân nương ra rồi!” Ngoài hoàng cung núi người biển người, toàn là mọi người vây xem.
“Ai là cửu vương tử?”
“Cái này ngươi cũng không nhìn ra sao? Cửu vương tử chính là người tóc vàng mắt xanh, mặc âu phục trắng đó.”
“Vậy vương phi đang ở đâu?”
“Người mặc âu phục đen bên cạnh thì phải? Nghe nói vương phi là nam.”
“Người mặt thúi như dẫm phải phân đó hả? Không phải chứ? Hắn nào giống kết hôn, căn bản là đi đưa linh cữu!” Tên lưu manh chết tiệt, lại gạt mình. Rõ ràng đã đồng ý sẽ mặc áo cưới, đến cuối cùng lại đổi thành mặc âu phục trắng! Gấu trúc tức giận cào móng tay.
Safin vẻ mặt sắc mê nhìn nó. Tiểu khả ái tức giận rất manh, đặc biệt là cái má phồng lên kia, chậc chậc chậc, thật ngon miệng.
“Này, nước miếng chảy ra rồi kìa.” “Phù dâu” Giả Tấn Xuyên hảo tâm nhắc nhở vị vương tử vẻ mặt như heo kia.
…
Mục sư đẩy cặp kính, đọc lời thề hôn lễ: “Xin hỏi, vương tử Safin Idaxuis, xin hỏi ngài nguyện ý lấy vị tiên sinh bên cạnh làm vợ ngài, bảo hộ hắn, yêu thương hắn…”
“Đợi một chút!” Gấu trúc ngắt lời mục sư: “Tôi mới là tân lang!”
Mục sư nghe thế, mắt kính trượt xuống sống mũi. Không phải chứ?! Cửu vương tử thế nhưng là tân nương?! Ông khó xử nhìn Safin.
“Cứ nói theo hắn đi.” Sợ gấu trúc đào hôn, tân nương thì tân nương vậy. Không phải chỉ là cái xưng hô thôi sao, cứ giữ người chặt trong tay trước đã.
Mục sư chỉ đành lặp lại: “Tiên sinh Viagra nguyện ý lấy vị tiên sinh bên cạnh ngài làm thê tử, bảo vệ hắn, thương yêu hắn, bất kể giàu nghèo, phú quý, cho đến vĩnh viễn không?”
Gấu trúc thỏa mãn, dường như chiếm được tiện nghi lớn, lập tức giành đáp: “Ta nguyện ý!”
“Xin hỏi, vương tử Safin Idaxuis, ngài…”
Mục sư còn chưa nói xong, Safin đã cấp bách đáp: “Ta nguyện ý!”
Chưa từng thấy cặp tân nhân nào nôn nóng thế này, mục sư bất đắc dĩ tuyên bố tiếp: “Ngươi có thể hôn tân…”
Lần này vẫn không để mục sư nói xong, Safin đã ôm gấu trúc, dán lên môi gấu trúc. Mẹ ơi, cuối cùng hắn cũng hôn được rồi! Hắn dòm ngó môi gấu trúc đã rất lâu rồi!
“Không ngờ Safin là tân nương.” Giả Tấn Xuyên thật sự kinh ngạc.
Chân Chính quay đầu, ngữ khí nghiêm túc, “Nếu cậu nguyện ý kết hôn với tôi, tôi cũng có thể làm tân nương.”
“Này! Gần đây cậu nói chuyện càng lúc càng rùng mình đó!” Tuy là nói thế, nhưng mặt Giả Tấn Xuyên đã đỏ lên, khóe miệng cũng cong lên.
“Một đám ngu ngốc!” Hư Không Già La chép miệng, hôn lễ này căn bản là một trò kịch náo.
“Có quan hệ gì đâu? Hai người chỉ cần hạnh phúc là được rồi.” Thương Lan mặc áo rộng thùng thình, bụng hơi nhô lên.
“Hơn nữa, xem ra tà long đó đã cho gấu ngốc uống Dục Thần tuyền thủy rồi. Thực tế ai là thê tử, mọi người đều biết rõ.”
Đang nói thế, tân lang tân nương đã ngồi lên xe hoa, mọi người vây xem cũng chạy theo xe hoa.
Hai người bị dòng người xô đẩy, Hư Không Già La không thể không dựng lên kết giới trong suốt, ngăn cách họ với dòng người.
“Bảo ngươi đừng đến, lại cứ không nghe. Lại không phải không biết mình hiện tại đang có thai.” Tuy oán trách, nhưng cậu vẫn quan tâm nhìn xem Thương Lan có bị đụng đến không.
“Ta không sao.” Thương Lan chảy mồ hôi, tuy rất hưởng thụ người yêu quan tâm, nhưng… bụng thì vạn lần không thể bị người yêu chạm đến, nếu không sẽ bị vạch trần. Bên trong căn bản không có hài tử… chẳng qua là một hắn rót vào một đạo linh khí mà thôi.
Hắn vẫn không dám nói với người yêu, hắn căn bản không mang thai, hắn thực sự luyến tiếc cuộc sống được người yêu quan tâm bảo vệ này. Thật là vừa đau khổ vừa khoái lạc, thật khó chịu!
…
Trên giường lớn hoa lệ có treo màn màu phấn hồng, một cặp tân nhân đang ngồi đối kháng: “Bà xã, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Đến đi.” Sắc long nói, đã cởi sạch bản thân.
“Ai là bà xã của ngươi?! Rõ ràng ta mới là tân lang!” Gấu trúc lấy chăn bọc mình thật kín. Chỉ lộ ra đôi mắt.
“Được rồi, ông xã. Ta muốn, ngươi phải thỏa mãn người ta chứ ~” Nói xong, Safin giả đò xấu hổ ném mị nhãn.
Gấu trúc rùng mình, “Này, trễ lắm rồi. Ngủ, ngủ đi.”
“Đúng vậy, chúng ta hiện tại chính là chuẩn bị ngủ mà.” Không hổ là tà long, cười rất *** tà.
“Ta nói ngủ đơn thuần!”
“Đêm dài vô tâm ngủ a… thân ái, chúng ta đừng chậm trễ…” Nói xong, rồng đói nhào lên, đè gấu trúc xuống.
Gấu trúc không còn chỗ trốn, hoảng loạn biến về nguyên hình. Chỉ thấy cái mông trắng đầy lông lộ ra ngoài chăn, run run rẩy rẩy.
“Ngao!” Sắc long lập tức hóa thành sắc lang.
“Tiểu khả ái, ngươi cho rằng biến về nguyên hình ta sẽ không hạ thủ được sao? Không sao, ta cũng có thể biến về nguyên hình, làm với ngươi. Như vậy sẽ có tình thú khác.”
Gấu trúc nghe thế, vậy còn được sao. Nguyên hình của Safin là một con ác long to lớn. Nếu để tên này cùng với mình… trời ơi! Tuyệt đối là “bạo cúc” trong truyền thuyết luôn! Nó giật bắn, lập tức hóa về nhân hình.
“Như vậy mới ngoan chứ, sớm như vậy không phải được rồi sao?” Nói xong, hắn nhanh chóng lột chăn đang bọc đối phương.
Làn da màu mật khỏe mạnh của gấu trúc hoàn toàn lộ ra. Ánh mắt rụt rè, phối hợp với lỗ tai tròn màu đen nhẹ run, khiến Safin không những lập tức “nhất trụ kình thiên”, mà còn sắp “một bước lên trời”!
Tiểu khả ái vừa miệng thế này, nên bắt đầu hạ khẩu từ đâu mới tốt đây?
Không cần nghĩ cũng biết, người yêu của mình tuyệt đối là chồi non. Đối phó với gấu tơ thế này, phương pháp nhanh chóng hiệu quả là để cho gấu trúc ăn rồi biết mùi, lần đầu nếm mây mưa, đã được trải nghiệm khoái cảm vô thượng.
Nếu cùng là nam nhân, đương nhiên hiểu rõ điểm mẫn cảm của đối phương.
Safin đẩy gấu trúc lên giường, hai chân mở rộng, cưỡi ngồi trên eo gấu trúc. Hắn đưa tay, tháo sợi dây vẫn buột tóc nãy giờ. Mái tóc dài màu vàng tuôn xuống như thác.
Hắn nhẹ cười, dưới ánh đèn hôn ám, đôi mắt như hoa đào lấp lánh ánh sáng, đường nét tuấn mỹ được phủ lên sắc vàng, trông càng thêm phong tình yêu dị.
Gấu trúc nhìn ngẩng ra, không khỏi nhúc nhích cổ họng, nuốt nước miếng.
Safin cúi đầu, ngậm đôi môi đối phương. Đầu tiên là đưa lưỡi ra nếm thử, nhẹ liếm nhẹ mút, đợi gấu trúc ý loạn tình mê, không tự chủ mở miệng ra, hắn mới thò lưỡi vào, tùy ý trêu chọc bên trong. Khiến gấu trúc thần hồn điên đảo, không khỏi ngâm nga liên hồi.
Đòi mạng hơn nữa là, tóc của đối phương rơi đúng lên đầu nhũ, theo động tác của đối phương, chợt nặng chợt nhẹ, như có như không ma sát, khuấy động điểm nổi lên trước ngực.
Nó không biết, thì ra đầu nhũ của nam nhân cũng là chỗ mẫn cảm, bị tóc trêu chọc như thế, nó cảm thấy hạ thân mình đã “hưng phấn bừng bừng” rồi.
Khi gấu trúc thở phì phò hoàn hồn lại, đã phát hiện hai chân mình bị đối phương gác lên vai.
Mà Safin đang vùi đầu xuống hạ thân nó, đang muốn hỏi hắn muốn làm gì. Không ngờ từ phân thân truyền đến xúc cảm ẩm ướt. Đó là nơi chỉ có nó từng sờ qua, thế nhưng bị đối phương ngậm trong miệng, bất kể là cảm giác khẩn cấp khi bị hút, hay đầu lưỡi liếm duyện bên trong. Thậm chí đối phương nhẹ gặm cắn, đều có thể khiến nó không khỏi rên rỉ.
“Ưm ~ a ~”
Trời ơi, đây là âm thanh của mình sao? Nó thế nhưng lại có âm thanh thế này, thật là xấu hổ muốn chết! Không được rồi, có thứ gì đó muốn bùng phát, nó sắp….
Nó vội đẩy Safin ra, không ngờ ngay khi miệng đối phương rời ra, nó đã bắn ra, bạch trọc dính lên gương mặt tuấn mỹ của đối phương.
“Ta, ta lau cho ngươi.” Gấu trúc vội ngồi dậy, nhưng lại bị Safin ép về, ngã xuống giường.
Chỉ thấy Safin dùng ngón tay chấm dịch thể trên mặt, sau đó ngậm vào miệng. Đầu lưỡi phấn hồng liếm mút ngón tay, thực đủ sắc tình, lại còn mị hoặc. Hơn nữa nghĩ đến thứ trong miệng hắn là thứ mình vừa bắn ra, gấu trúc bi ai phát hiện, nó lại lần nữa “đứng lên”.
“Ha ha, tốt lắm, thân ái, ta rất cao hứng khi mình có thể khiến ngươi có “tình thú” như thế.” Mắt hoa đào cười vui sướng.
“Vừa rồi thoải mái chứ, hử?” Thấp giọng nói đầy sắc tình bên tai đối phương.
Gấu trúc đỏ mặt, thành thật gật đầu.
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm chuyện càng thoải mái hơn, được không?” Vẫn là giọng nói thấp trầm mê hoặc lòng người đó.
Nó như trúng tà, không kìm được gật đầu.
Safin phát hiện đầu nhũ của người yêu cũng là điểm mẫn cảm, hắn không ngừng xoa nắn, trêu đùa điểm nổi lên trước ngực đối phương, một tay thấm dịch bôi trơn, chậm rãi khai phá nơi bí ẩn kia.
Gấu trúc cảm thấy ở sau không thích hợp, nhưng lại không thấy đau, cho nên nó không ngăn cản đối phương tìm tòi trong cơ thể.
Khi ngón tay đối phương rút ra, mặt sau của nó thậm chí cảm thấy có hơi trống rỗng, hai chân không khỏi kẹp chặt, cứ như muốn níu giữ sự xâm lấn của đối phương.
Safin cười tà: “Đừng gấp, thân ái, lập tức sẽ cho ngươi.”
Cho ta? Cho ta cái gì? Gấu trúc sớm đã trầm mê trong biển dục. Khi nó cuối cùng cũng nhìn rõ, đối phương muốn cho mình cái gì, không khỏi kêu thảm “a!” một tiếng. Tiếc rằng đã quá muộn, “long căn” cự đại của Safin đã chui vào động, gạo nấu thành cơm!
…
Thân ái, đến một lần nữa đi. Ha?” Ác long là tượng trưng của tà niệm và *** dục. Long tộc của họ, có năng lực ở mặt này rất mạnh, sao có thể một lần đã thỏa mãn?
“Cái gì?!! Ta không muốn nữa! Ta sẽ chết!” Gấu trúc nước mắt lưng tròng.
“Nhưng, mặt sau của ngươi cũng sướng mà, ngươi kêu tiêu hồn như thế chứ bộ.”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Chân gấu chắc nịch đá ra, sắc long bị đá lăn xuống giường.
“Nhưng, thân ái, ta còn muốn nếm thử một trăm cách ăn gấu trúc mà…”
“Một trăm cách?!” Gấu trúc bị dọa không nhẹ, hai mắt trợn ngược, hôn mê.
…
Bảy tháng sau, cùng một tiếng “oa…” cao xa, một đôi tiểu “long miêu” ra đời.
Anh trai là một con gấu trúc có mọc cánh tà long, mà em trai là một con tà long màu đen có mọc lỗ tai gấu. Tuy gấu trúc mới ra đời không khác gì chuột, nhưng tiểu long trông lại giống như thằn lằn, có điều trong mắt Safin, hai anh em này chính là hai đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới!
Hắn cả ngày đến tối cứ cười ngốc, có con vạn sự toàn.
Nhưng, khi con trưởng thành rồi, bắt đầu không dính hắn nữa, hắn lại có mơ ước mới.
“Thân ái, chúng ta sinh một đứa con gái đi.” Gấu trúc mặc váy, manh cỡ nào chứ.
Kết hôn với tà long này nhiều năm, gấu trúc sớm đã biết cách ứng phó đối phương.
“Hừ, nếu ngươi có thể tháo hết hình ta dán trên tường phòng, ta có thể suy nghĩ. Ngươi biết, bị nhiều cặp mắt nhìn như thế, ta luôn cảm thấy quái lạ, không dậy nổi hứng.” Nói xong quay đầu bỏ đi.
“A?!!!! Vậy là lấy mạng ta đó! Thân ái, đừng đi mà! Ngươi suy nghĩ thêm đi mà ~ thân ái…”
Phiên ngoại 2: Phiền não của anh em song sinh
“Tiên sinh Viagra, tiểu thiếu gia Nair lại không muốn đi học rồi.” Quản gia bất đắc dĩ báo cáo với gấu trúc, con trai bảo bối của hắn lại bắt đầu cự tuyệt đi học.
Thở dài, gấu trúc chỉ đành qua đó coi. Cặp song sinh này giống hệt ba chúng, đều không để cho người ta yên tâm.
Bình thường con cháu quý tộc đều có thầy giáo gia đình riêng biệt, nhưng gấu trúc vẫn luôn yêu thích cuộc sống vườn trường, đáng tiếc hắn đã quá tuổi đi học, vô duyên với trường học, nhưng hắn muốn để con mình có thể trải nghiệm lạc thú đó, cho nên họ không mời thầy giáo riêng, mà để hai tiểu “long miêu” đến trường học.
Hai đứa con đến nay đã mười tuổi rồi. Đứa lớn Nick hàm hậu đáng yêu, vô cùng dễ thương, miệng cũng rất ngọt, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, là đứa trẻ ngoan trong miệng hàng xóm. Nhưng lại là đứa tinh nghịch ngầm, nhiều trò quỷ nhất.
Mà con nhỏ Nair lại rất nội hướng, cũng không thích chơi với đứa trẻ khác. Gần đây còn bắt đầu ghét đi học, sống chết không chịu đến trường.
“Nair, quản gia Wisting nói con lại không muốn đến trường, phải không?”
Tiểu long ngồi trên bệ cửa sổ xem sách, lúc này mới phát hiện cha đã đến bên cạnh. Vội ngẩng đầu ngoan ngoãn gọi: “Cha.”
Con nhỏ tuy nội hướng chút, nhưng nói thật, so với con lớn ngoại hình lanh lợi, trong nội tâm trò quỷ một đống, hắn thương đứa nhỏ hơn một chút. Dù sao đứa nhỏ mới là đứa trẻ ngoan chân chính.
Hắn từ ái vuốt cái đầu phủ đầy vảy đen của con: “Tại sao không muốn đến trường?”
Nair cúi đầu, không nói tiếng nào.
Gấu trúc bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cha sẽ bảo quản gia Wisting xin nghỉ cho con.”
Tiểu long ngẩng mặt lên, con mắt tròn vo đầy nước: “Cảm ơn cha, cũng giúp con cảm ơn quản gia Wisting.”
Gấu trúc bị manh, ôm con nhỏ lên. Hài tử thật ngoan, sao lại nội hướng như thế chứ?
Nair từ nhỏ đã bắt đầu rất tự ti, tuy cha luôn nói nó là một con hắc long rất xinh đẹp. Nhưng nó lại có hai lỗ tai tròn màu đen. Các bạn học trong trường long tộc đều coi nó là dị loại, không những bài xích nó, còn ở sau lưng nó gọi nó là quái thai. Mà hài tử tộc khác, lại cảm thấy nó là ác long, không muốn chơi với nó.
Nó biết mình có tướng mạo kỳ quái, tuy anh trai Nick cũng có tướng mạo không giống long tộc bình thường, mà giống với ngoại hình gấu trúc của cha. Nhưng mọi người gặp hắn, luôn khen thật khả ái, mọi người đều thích hắn, ngay cả ba yêu gấu thành si rõ ràng cũng thích anh hơn.
Tối qua khi học thể dục, thầy bảo hai học sinh tạo thành tổ cùng vận động thả lỏng, nhưng mọi người đều không muốn ghép tổ với nó. Nó chỉ có thể một mình lặng lẽ làm động tác thả lỏng ở góc, quả nhiên mọi người đều không thích nó?
“Này! Quỷ thích khóc, sao em lại trốn học?” Đột nhiên, cửa sổ bị mở ra. Nair quay đầu nhìn, thì ra là anh trai Nick, đang vỗ đôi cánh đen bay vào.
“Anh…”
“Lại có người ăn hiếp em hả?!” Nick hạ xuống bên cạnh em trai.
“Không phải… anh, anh lại trốn học?”
“Cái gì không phải? Hôm qua khi em học thể dục, anh thấy hết qua cửa sổ phòng học rồi. Mấy đứa đó, anh đi giúp em giáo huấn chúng một trận! Còn nữa, anh không trốn học, anh có xin cô rồi, nếu ngày mai cô có hỏi, em nhớ nói với cô, hôm nay anh bị bệnh.”
“Ừm.” Nair cúi cái đầu màu đen.
Mỗi lần, nó bị ăn hiếp, đều là anh ra mặt giúp nó. Tuy biết đây là anh bảo vệ nó, nhưng lại khiến nó càng thêm tự ti. Rõ ràng là sinh đôi, nhưng anh bất kể chỗ nào cũng đều tốt hơn nó.
“Được rồi, đừng ủ rũ nữa. Nair nhà chúng ta là tiểu long xinh đẹp nhất, khả ái nhất toàn thế giới! Là những tên đó không hiểu thưởng thức!” Nói xong cầm vuốt nhỏ của em trai: “Đi, anh dẫn em đi xem trò vui.”
Nhìn vẻ mặt cười gian của anh trai, Nair có chút hoang mang. Nhưng, từ nhỏ nó đã rất nghe lời anh trai, lần này cũng không ngoại lệ, nó ngoan ngoãn để Nick dẫn nó đến tẩm điện của các cha.
…
“Ngươi, ngươi đồ sắc long, ban ngày ban mặt đã thế…” Gấu trúc vốn định gọi Safin thức dậy, không ngờ vừa lại gần giường, đã bị đối phương kéo xuống, còn lăn vào trong ổ chăn.
Safin không cho gấu trúc cơ hội chửi mắng tiếp, lập tức dùng môi chặn lấy cái miệng lải nhải không dứt.
Sắc long chính là sắc long, ngay cả hôn cũng mang tính chiếm đoạt như thế. Gấu trúc bị hôn đến thở phì phò, thở dốc liên hồi.
Đầu lưỡi cố chấp quấn lấy, giảo lộng. Khi hắn cho rằng mình sắp nghẹt thở tới nơi, ‘phốc’ một tiếng, đối phương cuối cùng bỏ qua cho đôi môi bị chà đạp tàn phá.
Safin túm tay gấu trúc, để xuống dưới khố mình, nơi đó đã cứng như thép: “Đều do tối qua ngươi nói bọn tiểu quỷ ở sát bên, ngươi không muốn cho ta, hiện tại chúng đều đi học rồi, chúng ta liền… hê hê.” Nói xong, hắn đẩy gấu trúc ngã xuống.
Gương mặt màu mạch của gấu trúc đỏ lên xấu hổ: “Ngươi, ngươi…” Hắn không biết nên phản bác thế nào, nói thật, thật ra hắn cũng rất muốn. Từ sau khi kết hôn, thường nếm tư vị mây mưa, hắn giống như tất cả người trẻ tuổi đã nếm trái cấm, muốn ngừng không được. Hơn nữa, sau khi sinh con, thân thể hắn càng thêm mẫn cảm, khiến hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ, mình thực quá *** đãng!
“Được không? Cho ta đi, ha?” Safin nhẹ thầm thì bên tai. Gấu trúc nhìn đôi mắt nhu tình của hắn, như bị mê hoặc, không khỏi gật đầu.
Đợi khi hoàn hồn lại, mình đã không còn miếng vải, toàn thân xích lõa nằm trên giường, hai chân bị tách rộng ra, gác lên vai Safin. Càng khiến hắn xấu hổ hơn là, Safin đang mút liếm hậu huyệt của mình. Đầu lưỡi linh hoạt, trơn trợt như rắn đó xoay vòng quanh nếp nhăn ở hậu huyệt, đợi khi hậu huyệt vì khoái cảm mà khép mở không ngừng, liền thò vào, đảo lộn bên trong.
“Ưm ~ a ~~” Bất kể khoái cảm dính nị được liếm mút ở hậu huyệt, hay hơi thở ở chỗ hai viên tròn mà Safin phả ra, đều khiến hắn không kìm được tiếng rên rỉ, phân thân lập tức bừng bừng hứng thú. Bụng dưới trào lên hơi nóng, xong thẳng đến lối ra.
Safin rút lưỡi ra: “Ừm, vị đạo rất tốt. Thân ái, mật dịch của ngươi thật ngọt ~~” Nói xong, hắn còn hồi vị nuốt nước miếng.
Ngôn ngữ bẩn thỉu này, còn có cổ họng nhúc nhích gợi cảm, đều khiến mặt gấu trúc càng thêm đỏ. Cảm giác xấu hổ cường liệt khiến hắn không khỏi lấy tay che mặt.
Safin cười tà: “Che cái gì chứ? Ta thích nhất là bộ dáng sắc tình của ngươi.” Nói xong ôm gấu trúc lên, hậu huyệt nhắm đúng vào phân thân của mình, chậm rãi chen vào hậu huyệt không ngừng khép mở đang chờ đợi mình xâm nhập.
“Ưm ~~” Hậu huyệt trống rỗng cuối cùng được lắp đầy, gấu trúc phả ra tiếng rên thỏa mãn.
“Ha, nhóc con cao hứng như thế sao? Mới vừa vào đã muốn bùng phát rồi. Thật ra ngươi rất muốn đúng không?”
Gấu trúc thẹn quá hóa giận, trừng sắc long một cái.
“Thân ái, ngươi đừng nhìn ta như thế, ngươi làm vậy càng mê người hơn thôi! Đến đi, nói ngươi muốn, ta sẽ bắt đầu động.” Safin dụ dỗ bên tai.
“Ta, ta mới không muốn…” Cự tuyệt hoàn toàn không có khí thế, vừa nhìn đã biết là khẩu thị tâm phi.
“Hửm? Thật sự không muốn?” Safin híp mắt: “Vậy được rồi, ta không động nữa. Dùng cái này thay thế đi, ta đã sớm muốn thử rồi.” Nói xong, hắn rút ra một thứ dưới gối, gấu trúc nhìn kỹ, hóa ra là một cái trứng rung.
Safin mở công tắc, cắm nguồn điện, để quả trứng đang rung đụng vào đỉnh phân thân của gấu trúc.
Cửa ra mẫn cảm nhất bị chấn động kích thích như thế, thân thể gấu trúc run lên với biên độ lớn, dịch thể óng ánh chảy ra.
“Ưm ~” Safin nghẹn hừ, dời trứng rung đi: “Tuyệt thật, thân ái, ngươi kẹp rất chặt! Bên trong còn rất ẩm ướt.” Safin sờ tay xuống chỗ kết hợp: “Ngươi xem, ẩm ướt, giống như mất kiềm chế vậy. Ngươi thật nhịn được sao, không cần ta động?”
Thấy tay đối phương hoàn toàn ướt, gấu trúc cảm thấy sỉ nhục. Nhưng, hắn thật sự nhịn không được, vừa rồi, hắn suýt nữa đã bắn ra: “Ngươi, ngươi mau động! Ta muốn, ta muốn!”
Safin bị câu nói của người yêu manh đến chảy máu mũi, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn gì? Ngươi muốn ta làm gì? Không nói rõ, ta không biết nên làm gì hết.” Ngữ khí vô tội.
Gấu trúc cắn răng, giọng nói mang âm khóc: “Ta muốn gậy, gậy lớn của ngươi đâm vào!”
“A ~ ngươi, sao ngươi lại lớn như thế?!” Nghe câu nói *** đãng vừa rồi của gấu trúc, lúc này Safin mở hết mã lực, vùi vào hậu huyệt ẩm ướt của người yêu, phân thân lớn hơn một vòng.
“Được, ta cho ngươi, ông xã lập tức thương yêu ngươi.” Nói xong, hắn lại đẩy gấu trúc xuống giường, phân thân bắt đầu đâm rút nhịp độ cao, trong nhất thời, căn phòng tràn đầy tiếng nước đâm rút *** mị và tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng rên rỉ của hai người.
Gấu trúc vô thức quấn chân quanh eo Safin, mong hắn đâm vào càng sâu, kết hợp chặt chẽ với mình, không để lại một chút khe hở.
“A ~ bà xã, ngươi thật tuyệt, ta yêu ngươi. Bà xã ta yêu chết ngươi!”
“A… a… a… ta không được rồi… ta muốn bắn.” Hai chân đu trên eo Safin, cơ thịt cả người căng chặt, chân cũng căng cứng. Hậu huyệt co rút từng trận, phân thân run rẩy, tinh hoa màu trắng bắn ra từng đợt, bắn thẳng lên ngực và cằm. Màu sắc chênh lệch dữ dội với làn da màu mạch của hắn, trông gợi cảm lại *** loạn.
Safin bị cảnh tượng *** loạn còn có hậu huyệt cắn chặt kích thích, lại đâm rút không dưới mười cái, rồi gần như cùng đến cao trào với gấu trúc.
Hai người duy trì tư thế kết hợp một lúc, Safin mới rút đao ra khỏi hậu huyệt gấu trúc, vì động tác này mà dịch thể từ trong hậu huyệt chảy ra, khiến gấu trúc lên cao trào lần nữa, phân thân chưa hoàn toàn mềm xuống lại tiết ra chút tinh thủy.
Safin rất thích thú, thân thể người yêu càng lúc càng mẫn cảm, hắn bị dáng vẻ *** loạn này kích thích, rất nhanh đã đại chấn hùng phong: “Thân ái, sao ngươi lại có cảm giác thế? Ngươi thật *** đãng, chúng ta đến lần nữa đi.” Nói xong, rồng đói nhào lên, đè gấu trúc xuống.
“A… đừng a…”
…
“Anh, cha và ba đang làm gì?” Lẽ nào các cha đang đánh nhau? Nhưng tại sao phải cởi sạch quần áo, dáng vẻ cha hình như rất không thoải mái, hình như lại rất thoải mái, thật kỳ quái.
“Hi hi, không phải nha. Họ đang ân ái.” Dưới bề ngoài hàm hậu của Nick quả nhiên che giấu nội tâm tà ác.
“Ân ái?”
“Ừm, đây chính là chuyện thoải mái chỉ có thể làm với người mình thích nhất. Nair thích anh không?” Ác ma dụ dỗ.
Nair ngoan ngoãn gật đầu: “Thích.”
Nick vui sướng: “Anh cũng thích Nair nhất. Sau này chúng ta cũng làm chuyện cha và ba vừa làm, được không?” Ác ma tiếp tục dụ dỗ.
Tiểu dương vô tri gật đầu: “Dạ.”
“Bảo bối Nair thật ngoan. Nào, để anh khen thưởng.” Nói xong, hôn chóc lên môi em trai.
Trong tẩm điện truyền đến tiếng “ưm ưm a a”, đồng thời còn kèm theo tiếng xin thả và chửi rủa của cha. Nhưng, Nair rất yên tâm, đây là chứng minh hai người cha này vô cùng thích đối phương.
Phiên ngoại 3: Chân Lai Phúc
“Bảo bối ngoan, đừng khóc, ngoan nào.” Giả Tấn Xuyên dỗ con, ôm nó đi qua đi lại trong phòng, tay còn không ngừng vỗ lưng nó. Nhưng đứa trẻ vẫn khóc lớn, thật đáng thương.
“Chân Chính! Mau đến giúp!” Mình không những phải dỗ con, còn phải làm cơm, tên đó lại ung dung nhàn nhã ngồi trên sảnh xem báo?! Hay quá nhỉ?
Chân Chính ngẩng đầu khỏi tờ báo, làm động tác triệu hoán, kim quang lóe lên, một tiểu nam hài nhảy xuống từ không trung.
“Vượng Tài đi chăm đứa bé, tiểu Xuyên cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
Thì ra thằng bé đó chính là phượng hoàng Vượng Tài. Nó đã có thể hóa hình, trông như một đứa bé bảy tám tuổi. Mái tóc qq quăn tự nhiên, đôi mắt to lóng lánh nước, cái mũi xinh xắn, còn đôi môi đáng yêu, nhìn sao cũng thấy chính là một đứa bé phương tây.
“Ta kháng nghị! Ngươi ngược đãi nhi đồng!” Vượng Tài vẻ mặt bất mãn, non nớt phản bác. Quả thật, với thân hình hiện tại của nó, muốn nó chăm sóc con nít thật là không ra gì.
“Nhi đồng? Năm nay mày sắp 100 tuổi rồi, còn giả thơ gì nữa?” Chân Chính hoàn toàn không nể mặt.
“Ta không làm! Ta ôm không nổi!” Nhóc con tính tình nóng nảy, chu môi quay đầu đi.
“Chân Chính, đừng ăn hiếp con nít, cậu mau qua đây. Ồ, bảo bảo ngoan, đừng khóc nữa đừng khóc nữa.” Giả Tấn Xuyên càng lúc càng ra dáng mẹ hiền vợ thảo, cũng càng lúc càng có khí thế sư tử hà đông.
Chân Chính chép miệng, không tình không nguyện đi vào nhà bếp đón đứa bé.
“Làm gì? Còn không tình nguyện hả? Lúc trước là ai nói muốn có con?!” Trước kia thấy gấu trúc và tiểu La đều có con, ai kia bắt đầu đỏ mắt, nói họ cũng muốn sinh một đứa.
Giả Tấn Xuyên không phải không muốn, có một tiểu gia đình viên mãn hạnh phúc, vẫn luôn là mơ ước của y. Hiện tại y sống cùng Chân Chính, cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, nhưng luôn cảm thấy thiếu gì đó. Y nghĩ, nếu gia đình có thêm một đứa bé, đó mới gọi là hoàn mỹ đúng không? Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến, đó là kết tinh tình yêu của y và Chân Chính, trong lòng y liền cảm động không thôi.
Nhưng hiện tại, y mang thai mười tháng, vất vả sinh một đứa bé bụ bẫm. Ai kia lúc trước luôn nói muốn có con hình như hoàn toàn không còn mong muốn đó nữa. Nếu mình không cầu hắn, hắn sẽ không chủ động ôm con. Lẽ nào hắn ghét mình và cái nhà này rồi?
Giả Tấn Xuyên không chỉ một lần đau lòng.
“Tôi không phải không tình nguyện. Là tiểu quỷ này không thích tôi. Nó quá dính cậu.” Chân Chính nhận con, lén nhéo một cái lên tiểu pp của bé.
Thật ra hắn một chút cũng không thích con nít, sở dĩ quấn Giả Tấn Xuyên đòi sinh một đứa, chẳng qua là hoàn thành tâm nguyện của người yêu. Hắn đã biết trong lòng Giả Tấn Xuyên luôn mong muốn một gia đình hoàn chỉnh. Thấy người yêu nhìn chằm chằm con nhà người khác mà ngưỡng mộ, nội tâm hắn một trận bất an, sợ đối phương cuối cùng sẽ vì mình không cho y một gia đình hoàn chỉnh mà bỏ mình, đi tìm một cô gái để tạo dựng một gia đình chính thức. Cho nên, khi biết Dục Thần tuyền thủy có thể khiến đàn ông có thai, hắn đã dự tính, bất kể làm sao cũng phải có được, để Giả Tấn Xuyên sinh con với mình, bảo đảm quan hệ của họ. Vì có thể có được Giả Tấn Xuyên một cách hoàn chỉnh, hắn có thể làm bất cứ việc gì.
Sở dĩ hắn không thích tiểu quỷ này còn có một nguyên nhân này, con vừa sinh ra đã tranh sủng với hắn, không lúc nào không dính lấy Giả Tấn Xuyên, đã thế vừa thấy mình liền khóc. Khiến hắn nghiến răng nghiến lợi nữa là, mỗi khi hai người ân ái triền miên, nó sẽ chọn đúng thời cơ khóc lớn, căn bản là cố ý!
Quả nhiên, đứa bé vừa mới được đưa vào lòng Chân Chính, đã khóc lớn tiếng hơn, âm lượng đó quả thật có thể lật tung nóc nhà.
“Chân đại nhân, thôi để tôi tới vậy.” Lại lần nữa mượn dùng thân xác tên trộm dân tộc thiểu số, Chiến Thiên lấy nhân hình xuất hiện nói với Chân Chính.
“Ừm.” Chân Chính giao con cho Chiến Thiên, tiểu quỷ đó vừa rời khỏi hắn liền cười khanh khách, mọe, ai mới là cha mi hả?!
…
Ăn tối xong, Giả Tấn Xuyên ôm con khỏi tay Chiến Thiên.
“May mà còn có cậu.” Mấy năm nay Chiến Thiên vẫn luôn ở bên cạnh y, vừa làm vệ sĩ, lại thỉnh thoảng làm bảo mẫu cho con y, thật vất vả cho hắn. Mà y cuối cùng cũng biết rõ nguồn gốc của hắn.
Kiếp trước, Giả Tấn Xuyên còn chưa phải là con của tiên nhân gì, cũng không phải là “Giả Bảo Ngọc”, mà là một vị tu đạo cách đây hơn năm trăm năm. Sau đó đầu nhập vào người nắm quyền bấy giờ, trở thành quốc sư. Chiến Thiên chính là thú nô y thu lúc đó.
Bình thường những thần thú như phượng hoàng kỳ lân, đều chỉ có thể triệu hoán làm thần thú hộ thân. Chúng có quyền tự chủ của mình, khi chủ nhân qua đời, chúng được tự do không bị trói buộc, cho nên chỉ tính là quan hệ chủ thuê và nhân công. Mà thú nô thì khác, chúng hoàn toàn không có tự do, cả đời bị chủ nhân nô dịch, cho dù chủ nhân chết, chúng cũng không thể tự do. Hoặc là bồi táng, hoặc tiếp tục tìm đời tiếp theo của chủ nhân để hầu hạ.
Có thể có thần thú như Chiến Thiên làm thú nô, có thể thấy kiếp trước của mình cũng có chút bản lĩnh. Chẳng qua nếu không có chút bản lĩnh thì sao lại có thể may mắn như thế, đầu thai làm con của hai thượng thần? Cũng không biết lúc đó y có phải đã nhét hồng bao cho diêm vương để đi cửa sau hay không nữa.
Chiến Thiên hoàn thành nhiệm vụ rồi, lập tức lại ẩn thương, không quấy rầy cuộc sống của chủ nhân.
Con đã ngủ, nhìn bảo bối đáng yêu ngủ say, Giả Tấn Xuyên rất thỏa mãn. Con vừa ra đời đã giống Chân Chính, gương mặt trắng nõn thanh tú. Nhưng sau đó có thể do mình chăm sóc nó thời gian dài, nên tướng mạo nó càng lúc càng giống mình, mày rậm mắt to, mũi cao. Rất ít đứa bé nào khi còn sơ sinh đã có thể có mũi cao như thế, xem ra mười mấy năm sau, con mình chắc chắn là đại soái ca điên đảo ngàn vạn cô gái.
Tại sao Chân Chính không thích đứa bé này? Giả Tấn Xuyên không khỏi xoắn xuýt.
Khi phiền lòng thì sẽ muốn tìm người tố khổ, đầu tiên y nghĩ đến chính là em trai Hư Không Già La. Cũng bất kể hiện tại đã là nửa đêm, cầm di động ấn số gọi: “A lô, tiểu La à…”
Còn chưa nói xong, đã nghe bên kia truyền đến âm thanh không hài hòa: “Ưm… bảo bối, ngươi thật tuyệt, thật sướng, đừng ngừng! Mau cởi dây thừng ra, để ta đến ~” Âm thanh này… là Thương Lan?! Lẽ nào hắn mới thật sự là người nằm dưới?!
“Ngươi thành thật một chút, ta nghe điện thoại.” Giọng nói khàn mang theo lười biếng, lần này là Hư Không Già La. Hình như bên kia cậu đang dùng thứ gì nhét vào miệng Thương Lan, chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng hừ hừ khi miệng bị nhét nghẹn.
“A lô, anh à? Trễ vậy có chuyện gì thế?” Mấy năm nay, thằng em của mình càng lúc càng yêu nghiệt, bất luận nghe thế nào, trong giọng nói cũng bao hàm mị lực. Xem ra mình phá ngang chuyện tốt của người ta rồi, Giả Tấn Xuyên đỏ mặt, vội nói: “A… không có gì. Hai đứa tiếp tục đi, tiếp tục đi.” Nói xong, Giả Tấn Xuyên vội cúp máy.
…
“Xì! Đùa mình sao?” Nghe bên kia cúp máy, Hư Không Già La bất mãn phì một tiếng, ném di động sang một bên, tiếp tục chơi đùa con mồi trong tay.
Cậu dẫm lên người Thương Lan. Tuy đã là cha người ta, nhưng Hư Không Già La vẫn là một thiếu niên xinh đẹp. Đôi chân ngọc dài như những người trên tạp chí, tuyệt đối là một tác phẩm nghệ thuật, trắng như ngọc, đường nét hoàn mỹ, ngón chân căng tròn, ngay cả móng chân cũng phiếm ánh sáng hồng.
Chỉ thấy chân ngọc đầy sắc tình cọ cọ lên đầu nhũ của Thương Lan, Thương Lan bị trói không khỏi run rẩy, đầu nhũ đáng thương cũng run rẩy dựng thẳng.
Hư Không Già La thấy thế, thỏa mãn híp mắt lại, dùng hai ngón chân kịp đầu nhũ xưng đỏ đó trêu chọc. Tuy lực đạo ở ngón chân không thể so sánh với ngón tay, chẳng qua nhẹ đùa như có như không như thế, cảm giác sẽ càng thêm ái muội, sắc tình. Phân thân bị cột của Thương Lan đã muốn chuyển tím, còn nhỏ ra dịch thể trong suốt.
Thấy dáng vẽ *** loạn hưởng thụ ái dục của Thương Lan, Hư Không Già La hừ lạnh một tiếng, trên chân dụng lực, hung hăng dẫm lên đầu nhũ đã dựng thẳng kia.
“Ưm…” Thương Lan bị nhét đồ trong miệng, không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu không rõ hàm nghĩa.
Không nghe được tiếng kêu của đối phương, Hư Không Già La lại bất mãn, cậu rút quần lót ra khỏi miệng Thương Lan.
Thương Lan hoạt động một chút khóe miệng chua xót, sau đó híp mắt cười tà: “Thật ra, thân ái, quần lót của cậu có vị đạo rất tốt.”
“Hừ!” Ném cho đối phương một cái nhãn đao, Hư Không Già La lại dẫm lên người hắn. Đỡ lưỡi dao của đối phương nhắm vào hậu huyệt của mình, phần eo chậm rãi hạ xuống.
“Ưm…” Hai người đồng thời phát ra tiếng rên thỏa mãn.
Ngừng một chút, đợi hậu huyệt thích ứng rồi, cậu mới ngắt mạnh lên ngực đối phương: “Mau động cho ta!”
“Đây… ta bị trói mà.” Hai tay Thương Lan bị trói, không thể đỡ eo người yêu, lại bị đối phương cưỡi trên người, không có đối phương phối hợp, hắn động không nổi.
“Vô dụng!” Hư Không Già La hừ lạnh một tiếng, dứt khoát tự động.
“A… thật tuyệt.” Vì phân thân của Thương Lan đã bị cột, dây thừng ma sát trong vách nội bích, khiến Hư Không Già La nảy sinh khoái cảm dị thường, cậu không khỏi rên rỉ càng lớn.
Hư Không Già La sướng rồi, nhưng lại khổ cho Thương Lan. Nội vách co chặt nóng hổi của người yêu quấn chặt lấy mình, lưỡi dao của hắn sớm đã chuyển tím, nhưng vẫn không thể phát tiết, lúc này còn chịu giày vò như thế, thật là thống khổ kiêm khoái lạc.
“Thân ái, mau cởi ra cho ta, ta không được rồi, mau lên!”
Hư Không Già La liếc mắt nhìn hắn, nhưng không thèm động đậy chỉ lo sướng cho mình.
Khi cậu cảm thấy sắp đến cao trào, mới chậm rãi nâng eo, rút phân thân của đối phương ra, chỉ lưu lại phần đỉnh ở trong, sau đó cởi dây thừng.
Tiếp theo lại là tiếng da thịt va chạm.
“A…” Tiếng rên lên cao, hai người đồng thời đến cao trào…
…
Xem ra chỉ có thể tìm gấu trúc, tuy nó ngốc một chút, nhưng cũng vẫn là một người bạn có thể tâm sự giải khuây. Quan trọng nhất là, hiện tại y không tìm được ai có thể nói chuyện cuộc sống phu phu với mình.
“A lô, Viagra à. Không làm phiền cậu chứ?”
“Tiểu Giả hả? Không có, Nick và Nair đều ngủ rồi.” Mới nói xong, đã nghe tiếng sột soạt bên cạnh, tiếp theo là tiếng trách cứ của gấu trúc: “Đi sang một bên!”
“Tiểu Giả à, còn đó không? Tôi đuổi nhân tinh dính người đi rồi, cậu có chuyện gì thế?” Xem ra vừa rồi là sắc long quấy rối gấu trúc.
Thật tốt, hai người này kết hôn nhiều năm vẫn còn ân ái như thế. Hơn nữa Safin không những dính gấu trúc sát rạt, mà cũng vô cùng sủng ái hai con, là ba ba ngốc tiêu chuẩn. Mà cái tên ở nhà mình… nghĩ đến, y liền cảm thấy ảm đạm.
“Là thế này… tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện. Chuyện này cậu nhớ đừng nói ra ngoài đó.” Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra.
“Ừm, tôi tuyệt đối không nói!” Gấu trúc có vẻ rất thành khẩn.
Giả Tấn Xuyên lại ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng: “Từ sau khi tôi sinh con, Chân Chính rất ít khi chạm vào tôi, sinh con rồi, số lần tôi và cậu ấy ấy ấy có thể đếm rõ. Hơn nữa hình như cậu ấy không thích con, cậu nói xem có phải tình cảm của cậu ấy dành cho tôi đã phai nhạt rồi…” Còn chưa nói xong, di động đã bị người phía sau đoạt mất.
Giả Tấn Xuyên vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Chân Chính mặt đen như đáy nồi, ngữ khí âm u: “Tôi đang nghĩ gần đây sao cậu cứ như người mất hồn, thì ra là đang suy nghĩ những chuyện linh tinh này à?! Vậy thì tôi sẽ dùng hành động nói cho cậu biết, tình cảm của tôi dành cho cậu sâu đậm cỡ nào!”
Nói xong, hắn ném di động lên tủ đầu giường. Đẩy Giả Tấn Xuyên ngã xuống giường, sau đó chậm rãi cởi nút áo của mình. Giả Tấn Xuyên có dự cảm không tốt, y phát thệ, y thấy trong mắt Chân Chính lóe lên tia sáng xanh như sói đói!
Mà mình… chết tiệt, y lại còn có hơi mong đợi!
…
“Sao? Muốn cởi giúp tôi à?” Chân Chính thấy người yêu si mê nhìn mình, khóe môi cong lên nụ cười trêu cợt: “Hay muốn tôi cởi cho cậu?”
“Tôi, tôi tự tới!” Không ngờ bị tên mặt liệt trêu cợt, Giả Tấn Xuyên vừa xấu hổ vừa bực mình, y thô lỗ cởi đồ ra.
Chân Chính tặc lưỡi, chậc chậc, cởi đồ một chút cũng không gợi cảm… nhưng trong mắt hắn lại có lực hấp dẫn chí mạng.
Giả Tấn Xuyên nằm lên giường, bất mãn nhìn động tác cởi đồ chậm rãi của Chân Chính. Y dứt khoát tiến tới cởi quần đối phương.
Quần lót của đối phương đã dựng thẳng thành cái lều từ lâu.
“Phu nhân thật chủ động a. Thật ra, tối nay khi ăn lạp xưởng cậu làm, tôi đã cảm thấy…” Chân Chính ghé vào tai Giả Tấn Xuyên thủ thỉ.
Giả Tấn Xuyên trợn mắt nhìn hắn, sắc quỷ này! Nhưng y cũng đã yên tâm, thì ra đối phương chưa hề chán mình.
Khi cởi quần lót xuống, y lại giật nảy mình. Vì cái thứ rất có tinh thần kia bắn ra gần miệng y, còn văng một chút dịch thể lên mặt y.
“Tiểu Xuyên, cậu thật nhiệt tình. Nó muốn cậu lắm, cậu giúp nó đi.” Chân Chính nhìn chằm chằm vào môi Giả Tấn Xuyên, hắn cũng không nắm chắc, không biết đối phương có nguyện ý khẩu giao cho mình không. Dù sao nhiều năm như thế, hai người đều chưa từng thử qua.
Mặt Giả Tấn Xuyên nóng lên, y biết mặt mình hiện tại chắc chắn có thể so với Quan Công. Y do dự một chút, ngón tay vuốt lên phân thân đối phương, thè lưỡi ra, nhẹ liếm lên như chuồn chuồn lướt nước.
Chân Chính nhịn không được nhẹ run, Giả Tấn Xuyên ngước mắt nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn lại hưởng thụ của người yêu, y như được cổ vũ, ngậm phần đỉnh phân thân vào miệng. Y vừa mút, vừa mô phỏng luật động của tình sự, để phân thân đối phương đâm rút trong miệng mình.
Chân Chính hưởng thụ nhẹ ngâm nga, hai tay len vào mái tóc đen của Giả Tấn Xuyên. Tuy đối phương không có kỷ xảo gì đáng nói, nhưng vừa nghĩ đến người yêu khẩu giao cho mình, hắn liền cảm thấy máu nóng trào lên, cảm giác thỏa mãn khiến hắn cũng muốn bay bổng.
Tay Giả Tấn Xuyên đột nhiên sờ xuống hai túi của Chân Chính, nhẹ xoa nó. Chân Chính suýt nữa không nhịn được, buông súng đầu hàng. Hắn vội đẩy người yêu ra, rút phân thân khỏi miệng y.
Sau đó hắn nằm xuống, để phân thân nằm gần ngay mặt người yêu, hình thành tư thế 69.
“Thân ái, tiếp tục đi.” Chân Chính nói, tay đã thò đến hậu huyệt đối phương.
Giả Tấn Xuyên không khỏi đỏ mặt, tư thế này thật quá *** loạn.. nhưng thời gian không cho y nghĩ nhiều. Từ phân thân truyền đến cảm giác ẩm ướt chặt khít. Y cuối đầu nhìn, thì ra là Chân Chính ngậm phân thân của y, đang khẩu giao cho y. Mà ngón tay dính gel bôi trơn của đối phương cũng đã đâm vào hậu huyệt của mình. Cảnh đôi môi đỏ của đối phương nhẹ mút liếm trên phân thân mình quá mức rung động, khiến hậu huyệt y căng chặt, suýt nữa bắn ra.
Chân Chính đúng lúc buông gậy thịt bắt đầu tiết dịch ra: “Thân ái, cậu chặt quá. Thả lỏng chút, nếu không tôi không thể vào.” Nói xong, vỗ mông Giả Tấn Xuyên một cái.
Giả Tấn Xuyên không khỏi run rẩy, vài giọt dịch thể đã nhỏ xuống.
Làm xong công tác mở rộng, Chân Chính để Giả Tấn Xuyên tiếp tục tư thế nằm sấp, mà mình thì từ đằng sau tiến vào mật khẩu tiêu hồn đó.
Giả Tấn Xuyên hiện tại không những đỏ mặt xấu hổ, mà toàn thân cũng đỏ. Tư thế sau lưng này bình thường họ rất ít làm, vì Giả Tấn Xuyên không thích, luôn cảm thấy nó giống tư thế *** của động vật, nhưng lại có chỗ kỳ dị, mỗi lần y nghĩ đến điểm này, luôn sẽ có cảm giác nội bích thu lại chặt hơn. Cho nên Chân Chính vô cùng thích tư thế này.
“Ưm… thân ái, cậu chặt quá. Tôi sắp bị cậu hút khô rồi! Ô… bảo bối, cậu thật tuyệt, chỉ cần tôi sờ vào gậy thịt của cậu, mặt sau của cậu sẽ căng chặt, ở đây còn tiết dịch này, thật là cực phẩm!”
Đúng vậy, tên này bình thường giả khốc, nhưng lúc này lại nói rất nhiều. Nghe những lời bẩn thỉu này, Giả Tấn Xuyên nhẹ run người, hậu huyệt càng thít chặt.
Dưới sự bức ép của nơi chặt chẽ nóng hổi, Chân Chính chịu không nổi. Hắn nhanh chóng đâm rút, tay cũng không quên hoạt động trên phân thân của Giả Tấn Xuyên!
“Ưm…”
“A…”
Cuối cùng đâm rút vài cái thật mạnh, hai người đồng thời bắn ra tinh hoa của mình!
…
Kích tình qua đi, Chân Chính kéo Giả Tấn Xuyên vào lòng. Nhẹ vuốt ve lên tấm lưng ướt mồ hôi của đối phương, kề tai thầm thì: “Ngốc nghếch, tình cảm của tôi dành cho cậu sẽ không có ngày phai nhạt, chỉ càng thêm sâu đậm. Khi cậu mang thai, vì không muốn tổn thương con, cậu biết tôi phải dùng bao nhiêu lực ý chí mới nhịn không chạm vào cậu không?” Thấy người yêu đỏ mặt xấu hổ, hắn vui vẻ liếm lên mặt y, lại nói: “Không phải tôi không thích con, mà là, tiểu quỷ đó không thích tôi. Nó là con của tôi và cậu, tuy tôi quả thật không thích con nít, nhưng nó là cốt nhục của chúng ta, đương nhiên tôi sẽ thương yêu nó. Chẳng qua tiểu quỷ đó thật đáng ghét, mỗi lần đều nhân lúc chúng ta ân ái chui ra làm loạn, thời gian này nghẹn chết tôi rồi.”
Giả Tấn Xuyên nhéo mạnh lên eo đối phương: “X! Lúc trước sao không nhìn ra cậu là sắc quỷ chứ?!”
“Lẽ nào cậu không thích?” Lại một nụ hôn kích tình. Khi hai người đang hôn khó phân, trong góc phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc chấn động trần nhà.
Chân Chính bực mình, móe! Tiểu quỷ chết toi lại làm loạn! Hắn còn muốn đến lần thứ hai mà!
“Bảo bảo tỉnh rồi, tôi qua đó xem.” Giả Tấn Xuyên đẩy “sắc quỷ” trên người ra. Khoác áo, vội vàng xuống giường kiểm tra con.
Chân Chính hận ngứa răng: “Tôi quyết định rồi, tên của tiểu quỷ này là Chân lai phúc!”