Sát Sở

Phương Tà Chân không bỏ đi.

Gã đang đợi Truy Mệnh quay lại.

Gã hiểu võ công của Đoạn Mi Thạch, bởi gã đã từng giao thủ với Thạch lão yêu một chiêu, vì thế gã càng khẳng định Truy Mệnh nhất định sẽ quay lại.

Cố Phật Ảnh đối với Truy Mệnh tựa hồ cũng rất có lòng tin.

“Du công tử trước giờ luôn kính trọng tài trí và cách đối nhân xử thế của Mạnh thái thú, người cũng có năng lực khiến cho triều đình đổi án phạt của Mạnh thái thú từ xung quân trở thành xuất gia ở Lạc Dương, kỳ thực chính là âm thầm gia nhập Tiểu Bích Hồ.

Thật không ngờ, Du công tử coi trọng, ngược lại biến thành hại người”. Cố Phật Ảnh thở dài than:

“Gian đảng sợ rằng Mạnh thái thú có ngày sẽ quật khởi trở lại, vì vậy mới hạ độc thủ hạ sát toàn gia của ông ấy”.

“Vì vậy khi giúp một người cần phải hết sức cẩn thận”. Phương Tà Chân nói:

“Có lúc giúp đỡ, ngược lại chính là hại người ta”.

“Trước đây tại hạ cũng từng giúp đỡ cho Âu Dương Thất Phát”. Cố Phật Ảnh cảm khái:

“Nhưng bây giờ người y hận nhất lại chính là tại hạ”.

“Một người sau khi thành công rất ghét có người biết quá khứ lai lịch của y, hoặc khiến y đến nghĩ đến quá khứ, hoặc làm công tích của y giảm bớt đi”. Phương Tà Chân nhạt nhẽo thốt:

“Những quân vương xưa nay sau khi đoạt được thiên hạ đều tru diệt quần thần, chim hết thì bẻ cung, thỏ hết thì thịt chó săn, chuyện đời xưa nay vẫn thế.

Xem ra ân oán của ông và Thất Phát cũng không phải bình thường”.

Cố Phật Ảnh nói:

– Nói ra thật xấu hổ, ba sư huynh đệ chúng tôi, cùng một sư phụ nhưng đều oán hận lẫn nhau.

Phương Tà Chân hình như cũng không muốn biết quá nhiều, liền đổi chủ đề hỏi:

– Vị này không phải Mạnh Tùy Viên, vậy không hiểu y là ai?

Cố Phật Ảnh mỉm cười:

– Y? Y nói y có chút quen biết với Phương thiếu hiệp.

“Quen biết?” Phương Tà Chân đích thực cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ ra là đã từng gặp y ở đâu.

“Ngươi không nhận ra ta sao?” Ngữ khí của người kia mang theo hận ý:

“Có phải là ta đã gắn thêm râu, búi tóc lại? Hay là vì một kiếm đó là ngươi chém ta, chứ không phải ta chém ngươi?”.

Đồng tử Phương Tà Chân đột nhiên thu nhỏ lại.

Gã nhớ đến trận chiến ngày hôm đó.

Một người trong trận chiến ngày hôm đó.

Chính vào lúc này, gã nghe thấy một thanh âm ấm áp từ phía sau vang lên:

– Chúng ta ai cũng biết, dị dung thuật không thể qua mắt được người thân thuộc và hành gia, nhưng đối với những người không quen thuộc lắm và người ngoài ngành, ít nhất cũng có tác dụng nhất thời.

Phương Tà Chân quay đầu lại nhìn, liền thấy Truy Mệnh vác Đoạn Mi Thạch đã đoạn khí trên lưng, đang cười khổ, nhìn gã với ánh mắt thân thiết.

“Y chính là người xõa tóc ngày hôm đó”. Truy Mệnh nói:

“Người ở trong quán trà ngoài thành Lạc Dương, vì ám sát Trì Nhật Mộ mà đã bị lão đệ chém trúng một kiếm nhưng không chết”.

Phương Tà Chân kinh ngạc.

Nhưng không quá chấn động.

Bởi vì gã biết vị danh bộ Truy Mệnh trước mặt mình, vô luận là y làm chuyện gì, đều nhất định có thâm ý, đều có lý do, có mục đích và nguyên tắc.

Gã chỉ nói:

– Đương nhiên y không phải họ Người.

Truy Mệnh cười nói:

– Tên của y tất nhiên cũng không phải xõa tóc.

Người kia cởi dây buộc tóc ra, xõa tóc xuống xuống, lột hàng râu giả ra, tháo thắt lưng, để trường bào thõng xuống, giờ đã hoàn toàn giống người lần trước mà Phương Tà Chân nhìn thấy. Y nói:

– Ta họ Lâm, tên Túy, tự Viễn Tiếu, hiệu là Thất Tình Cư Sĩ, người ta gọi ta là Nhất Trạch Tán Nhân.

“Quá nhiều tên cũng không phải là một chuyện tốt”. Phương Tà Chân hỏi:

“Cuối cùng thì ta phải gọi ngươi như thế nào?”.

– Kỳ thực, ngày trước mọi người đều gọi y là Lâm tam công tử, Lâm Viễn Tiếu.

Truy Mệnh nói với Phương Tà Chân:

– Có lẽ, tại Phương lão đệ đến Lạc Dương chưa lâu, đối với những chuyện cũ ở đây không được tỏ tường, nhưng Cố huynh thì chắc biết rất rõ.

Thần sắc trên mặt Cố Phật Ảnh vô cùng chấn động.

“Thì ra là Lâm tam công tử!” Cố Phật Ảnh gượng cười:

“Không tiếp đón từ xa, mong công tử thứ tội”.

“Đây là chuyện gì vậy?” Phương Tà Chân cảm thấy Truy Mệnh dẫn theo người này đến là có chuyện muốn nói với gã, vì thế gã hỏi trực tiếp luôn.

“Mười sáu năm trước, ở Lạc Dương thành không có Tứ Công Tử mà chỉ có Tam Đại Phủ, là ba nhà Lâm, Hồi, Cát”. Truy Mệnh đáp:

“Đứng đầu Hồi phủ đương nhiên chính là Lão Công Tử Hồi Bách Ứng của hiện tại, còn ở Cát gia tự nhiên là Bất Miên Sơn Nhân Cát Hàn Đăng”.

“Còn Lâm phủ?” Phương Tà Chân hỏi.

– Lâm Phụng Công.

– A, Đại nhai nhất lộ văn phong tiêu, giang hồ bất khả vô thử công - Lâm Phụng Công?

– Chính là ông ta. Trước đây, ông ta vốn là người có thế lực nhất ở Lạc Dương thành. Thế nhưng, về sau quyền lực và tài phú của Bất Sầu Môn do Lâm thị gia tộc kiến lập đã bị người ta chia cắt và chiếm đoạt.

– Huynh muốn nói Du gia và Trì gia?

“Lâm Phụng Công không nên tin tưởng hai người, một là Trì Tán Mộc, một là Du Ngọa Nông”. Truy Mệnh chậm rãi thốt:

“Hai người bọn họ đều là do một tay Lâm Phụng Công bồi dưỡng và đào tạo, Du Ngọa Nông là đại tổng quản của Lâm phủ, Trì Tán Mộc là nghĩa đệ của Lâm Phụng Công, kết quả là hai người này đã lên hợp lại, trên thì câu thông, dưới thì kết đảng, lật đổ Lâm Phụng Công, còn đuổi tận giết tuyệt, giết sạch toàn gia nhà họ Lâm, hủy diệt Bất Sầu Môn”.

– Toàn gia? Trọn môn?

“Lâm Phụng Công có ba nam một nữ. Con trai lớn đã chết từ nhỏ, con trai thứ và phu phụ họ Lâm đều táng mạng trong tay bọn phản bội. Chỉ có Lâm tam công tử và tiểu muội còn nhỏ là may mắn thoát khỏi bàn tay độc ác của chúng”. Truy Mệnh thở dài than:

“Về sau hai nhà Du, Trì đã phân chia thiên hạ của họ Lâm. Bất quá, giữa hai bọn họ lại xảy ra tranh quyền đoạt lợi, chia nhau chiếm cứ Tiểu Bích Hồ và Lan Đình, hùng cứ một phương, sau này mới hình thành nên cục diện Tứ Đại Thế Gia ở Lạc Dương hiện nay”.

“Trì gia và Du gia đoạt hết tất cả Bất Sầu Môn của Lâm gia, người của Lâm gia nhất định hận hai nhà này đến thấu xương”. Phương Tà Chân nói:

“Nhưng đây đều là chuyện của đời trước, hiện tại, chấp chưởng hai nhà đều là người đời sau, Lâm công tử hà tất phải thê thiết báo cừu như vậy nữa? Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt?”.

“Nếu như toàn gia của ngươi bị giết hại liệu ngươi có nghĩ đến chuyện báo cừu hay không? Những kẻ coi thường chuyện báo cừu rửa hận của người khác, khuyên người khác hà tất phải huyết trái huyết hoàn, thử hỏi lương tâm mình xem có thể trả lời được câu hỏi này không?” Lâm Viễn Tiếu cười lạnh phẫn nộ:

“Tất cả những gì của ngươi, những gì ngươi yêu thích đều bị người khác cướp đoạt, ngươi thì phải lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, giãy dụa cầu sinh, còn những kẻ hại ngươi thì lại hưởng thụ những vinh hoa phú quý vốn thuộc về ngươi, hơn nữa còn không chịu bỏ qua cho ngươi, lúc đó ngươi sẽ nghĩ thế nào?”.

“Báo cừu!” Phương Tà Chân nói thẳng:

“Thân nhân của ta cũng vừa bị sát hại, ta cũng sẽ báo thù cho họ. Chỉ là, một người làm thì một người chịu, báo phục với đời sau của cừu nhân, chuyện này không khỏi quá bất công, quá vô lý hay sao?”.

“Ai nói là vô lý?” Hai mắt Lâm Viễn Tiếu đỏ lựng:

“Du Ngọa Nông chỉ là mắc chứng thất tâm phong chứ chưa chết. Còn tên lão tặc Trì Tán Mộc thì may mắn chết sớm một chút. Nhưng có điều, ngày đó làm chuyện có lỗi với gia gia ta, Trì Nhật Lệ cũng có phần, ta đối phó bọn chúng là thiên kinh địa nghĩa, hợp với lẽ trời”.

“Huống hồ, Tiểu Bích Hồ là của ta, Lan Đình cũng vốn là của Lâm gia, ta muốn lấy lại hết những thứ đó, đây mới là công bằng! Đây mới là hợp lý!” Thần sắc Lâm Viễn Tiếu đanh lại:

“Ta phải tận mắt thấy Du gia và Trì gia nhận báo ứng, nhà tan người chết thì mới cam tâm”.

Phương Tà Chân hỏi:

– Vì thế các người mới phục kích Trì Nhật Mộ?

– Người muốn giết Trì Nhật Mộ và Du Ngọc Già nhiều không kể xiết, giữa tứ công tử với nhau cũng là minh tranh ám đấu. Ta giết chết bọn chúng, là thế thiên hành đạo.

Những người phục kích ở quán trà hôm đó đều là thủ hạ cũ của Bất Sầu Môn, nhưng hành động của chúng ta lại bị ngươi và hắn một tay phá hoại hết cả.

"Hắn" mà Lâm Viễn Tiếu nói tới, tự nhiên chính là Truy Mệnh.

– Các ngươi trợ trụ vi ngược, đa quản nhàn sự, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ báo phục, hơn nữa, các ngươi làm như vậy cũng không thể cứu được bốn gia đình hủ bại đó đâu. Theo ta được biết, không chỉ là quyền thần trong triều đã nhúng tay vào chuyện này, mà cả Thần Bất Tri, Quỷ Bất Kiến và Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan cũng đã xuất động, chẳng bao lâu nữa thì Lạc Dương Tứ Công Tử sẽ biến thành Lạc Dương Tử Công Tử.

Lâm Viễn Tiếu nói đến đây thì ngửa mặt cười như điên dại, mái tóc dài không ngừng rung động khiến người khác nhìn y thấy giống như đang khóc hơn là đang cười.

Phương Tà Chân nói:

– Ta còn tưởng rằng ngươi là sát thủ của tổ chức Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan đấy.

Truy Mệnh kinh ngạc:

– Tại sao đệ lại có ý nghĩ ấy?

Phương Tà Chân đáp:

– Trì Nhật Mộ đoán như vậy.

Truy Mệnh nói:

– Tình báo của bọn họ sai lầm, Lâm Viễn Tiếu và thủ hạ đích thực là bộ thuộc cũ của nhà họ Lâm.

Phương Tà Chân trầm ngâm giây lát:

– Đệ nghĩ tin tức của Trì công tử có thể đến từ miệng của Lưu Thị Chi.

Truy Mệnh nói:

– Người của Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh đã đến Lạc Dương thành, trong đó có một người tên là Phi Tinh Tử ...

Phương Tà Chân ngắt lời:

– Phi Tinh Tử đã bị đệ giết. Hắn và người của Diệu Thủ Đường đã sát hại gia gia và tiểu đệ của đệ.

Truy Mệnh nghe mà kinh hãi, nhất thời không biết nói gì mới nên.

“Báo ứng, báo ứng!” Lâm Viễn Tiếu đứng bên cạnh vừa cười vừa nói:

“Ngươi giết chết mấy thủ hạ của ta, người khác lại giết chết thân nhân của ngươi, đây đúng là báo ứng mà!”.

Phương Tà Chân không hề tức giận, chỉ hỏi ngược lại:

– Vậy thì hai chữ "Sát Sở" có ý nghĩa gì?

Lâm Viễn Tiếu ngẩn người, cười thảm nói:

– Sát ... Sở ...?

Truy Mệnh chen miệng vào nói:

– Năm đó, Du Ngọa Nông và Trì Tán Mộc bội phản Lâm Phụng Công, khi chuẩn bị hành sự đã dùng hai chữ này làm ám hiệu.

“Sát Sở?” Phương Tà Chân vẫn không hiểu:

“Tại sao lại dùng hai chữ này?”.

“Bởi vì chữ Sở chính là do chữ Lâm và chữ Chính hợp lại mà thành”. Truy Mệnh đáp:

“Lâm Phượng Công họ Lâm, Lâm phu nhân cũng là võ lâm anh kiệt, tên là Sầm Chính Nhi. Sát Sở, chính là giết hai bọn họ vậy”.

Phương Tà Chân vẫn có chút hồ nghi, không cầm được hỏi lại:

– Sát Sở chỉ có ý nghĩa này thôi sao?

Truy Mệnh nhún vai:

– Cho đến bây giờ ta cũng chỉ biết đến như vậy. Sát Sở là ám hiệu mà năm xưa hai nhà Trì, Du đã dùng để giết chủ đoạt quyền, bây giờ hai chữ này lại thành khẩu hiệu để Lâm tam công tử không quên mối thù diệt môn. “Sát Sở”! Bất Sầu Môn cũng đã đổi tên thành Bách Cừu Môn, để biểu thị quyết tâm báo cừu của họ.

Phương Tà Chân hỏi:

– Chỉ bất quá hai chữ Sát Sở này lại thành hiệu lệnh để họ tiêu diệt Trì gia và Du gia?

Truy Mệnh đáp:

– Chính thị.

“Đệ vẫn có chút không hiểu”. Phương Tà Chân hỏi:

“Làm sao huynh tìm được vị Lâm tam công tử này vậy? Làm sao mà y đáp ứng với huynh giả mạo Mạnh Tùy Viên?

Huyết án của Mạnh thái thú và Sát Sở có gì liên quan đến nhau?”.

Truy Mệnh đáp:

– Ngày hôm đó, sau khi từ biệt với đệ, ta liền đi truy tìm hung thủ gây ra huyết án, còn tiện thể tra xét xem thích khách phục kích Trì Nhật Mộ là ai ...

Chàng mỉm cười:

– Coi như là ta may mắn, cả ba tên nghi phạm đều tập trung về Lạc Dương, tiết kiệm được cho ta không ít thời gian.

Phương Tà Chân nói:

– Với thuật truy tung của tam ca, đuổi bắt hung phạm thật dễ như trở bàn tay vậy.

Truy Mệnh thốt:

– Phương huynh đệ lại chê cười ta rồi!

Lâm Viễn Tiếu tức giận:

– Nếu không phải ta đã thọ thương, hôm đó làm sao ngươi tìm được ta?

Truy Mệnh mỉm cười:

– Hôm đó Lâm tam công tử đã trúng một kiếm của đệ, thân mang trọng thương, đành phải trở về đại bản doanh của Bách Cừu Môn, ta ẩn thân nghe họ mắng chửi một hồi, sau khi đoán ra đại khái sự tình thì liền hiện thân bái kiến ...

Lâm Viễn Tiếu hừ lạnh:

– Nói thật dễ nghe! Cái gì mà bái kiến! Sao không nói là bắt ta lập công đi?

Truy Mệnh trầm giọng:

– Kỳ thực, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là sau khi biết Lâm công tử là vì báo cừu tuyết hận, mà gia nghiệp của Tiểu Bích Hồ và Lan Đình có được cũng không được quang minh cho lắm, nên vụ án này ta không làm, mà muốn làm cũng làm không nổi. Ta chỉ muốn đứng giữa khuyên giải, hy vọng không để mối oán cừu này càng lúc càng thâm sâu mà thôi.

Phương Tà Chân nói:

– Lâm tam công tử tự nhiên là không đáp ứng rồi.

Lâm Viễn Tiếu cười lạnh:

– Thâm cừu đại hận của chúng ta lẽ nào chỉ dùng hai ba lời mà hóa giải được?

“Ta cũng biết là không hóa giải được, vì vậy ta đành phải đặt thân bên ngoài trận tranh đấu giữa Lạc Dương Tứ Công Tử, chuyên tâm điều tra hung thủ sát hại Mạnh Tùy Viên”. Truy Mệnh cảm khái thốt:

“Vì thế, ta đã yêu cầu Lâm công tử giúp ta một chuyện”.

Phương Tà Chân hỏi:

– Chuyện gì?

Lâm Viễn Tiếu đáp:

– Hắn yêu cầu ta giả mạo Mạnh Tùy Viên, giúp hắn tìm ra hung thủ.

Phương Tà Chân chau mày, lại hỏi tiếp:

– Tại sao phải là y?

“Bởi vì bề ngoài của Lâm tam công tử rất giống với Mạnh Tùy Viên, hung thủ nhất định đã nhìn thấy mặt Mạnh thái thú, tất nhiên cũng biết Mạnh thái thú đã chết trong tay hắn, nhưng đối với những người không phải hung thủ, tìm một người gần giống như Mạnh thái thú tương đối có hiệu quả, hơn nữa cũng có thể gây cho hung thủ sự nghi hoặc”. Truy Mệnh đáp:

“Huống hồ, trên ngực y cũng có vết thương do đệ gây ra, nếu như không cẩn thận tra xét thì cũng có thể qua mắt được hành gia, vết thương giả trên tay Cổ huynh, nếu không phải chỉ lộ ra trong nháy mắt thì e rằng cũng khó mà qua mắt được Thạch lão yêu. Hơn nữa, hôm nay ta mới Lâm tam công tử đến đây cũng là để cho đệ hiểu rõ hơn một chút về bản chất thực sự của Lạc Dương Tứ Công Tử, ngoài ra cũng còn một lý do khác mà bây giờ ta chưa tiện nói ra”.

Lâm Viễn Tiếu tiếp lời:

– Ta đáp ứng hắn, song ta có điều kiện.

Phương Tà Chân hỏi:

– Là điều kiện gì?

Truy Mệnh đáp:

– Y yêu cầu ta không được nói ra địa điểm của Bách Cừu Môn. Ta cũng không tán thành hành động của Trì gia và Du gia, đồng thời cũng rất kính trọng con người Lâm Phụng Công, vì vậy tự nhiên là sẽ không nói lung tung.

Lâm Viễn Tiếu nói:

– Ta cũng yêu cầu hắn phải bảo đảm an nguy cho ta, để ta bình an rời khỏi Tiểu Bích Hồ.

Truy Mệnh đưa mắt nhìn Cố Phật Ảnh:

– Tại hạ đã đáp ứng y rồi.

Cố Phật Ảnh thốt.

– Tại hạ hiểu. Công tử chắc cũng sẽ hiểu.

Phương Tà Chân nhìn Lâm Viễn Tiếu cười cười nói:

– Lâm tam công tử đáp ứng với tam ca như vậy, nguyên nhân chỉ sợ là muốn trừ diệt trọng tướng bên mình của Tứ công tử mà thôi.

Lâm Viễn Tiếu cười khảy:

– Ngươi nói rất đúng. Ta vốn rất hy vọng hung thủ là Thất Phát Thiền Sư, nếu là Cố Phật Ảnh thì càng tốt.

Cố Phật Ảnh mỉm cười:

– Đáng tiếc lại không phải tại hạ.

Lâm Viễn Tiếu thốt:

– Đáng tiếc.

Truy Mệnh nhìn Phương Tà Chân hỏi:

– Đệ nhìn thấy chưa?

Phương Tà Chân đáp:

– Nhìn thấy rồi.

Truy Mệnh nói:

– Hôm đó, ở ngoài thành Lạc Dương ta đã khuyên đệ gia nhập Lan Đình để có thể đại triển hồng đồ. Sau lần đó, ta sợ có gì không thỏa đáng, liền đặc biệt lưu ý tới Lạc Dương Tứ Công Tử, kết quả là phát hiện ra những chuyện này.

Phương Tà Chân hỏi:

– Huynh còn muốn nói gì nữa?

“Thân tại Lạc Dương đa phiền não”. Truy Mệnh thở dài:

“Chỉ sợ Lạc Dương không thể lưu lại được nữa”.

Phương Tà Chân gật đầu:

– Đệ hiểu ý của huynh.

Truy Mệnh nói:

– Coi như ta đã điều tra được chân hung của vụ án Mạnh Tùy Viên, nhưng hung thủ đã bị người ta giết chết rồi, ta sẽ tiếp tục điều tra, còn đệ?

Phương Tà Chân đáp:

– Đệ sẽ lưu lại Lạc Dương.

– Ồ?

Truy Mệnh khẽ chau mày:

– Tại sao?

Phương Tà Chân đáp:

– Bởi vì thân đệ ở Lạc Dương, tâm đệ cũng ở Lạc Dương, bất kể là thiện là ác, là xấu là đẹp, đệ đều là một phần tử trong đó. Đệ chỉ có thể cùng chìm cùng nổi với nơi này, không thể đi được nữa.

Truy Mệnh khẽ thở dài:

– Thì ra là vậy!

“Các người không đi”. Lâm Viễn Tiếu rít giọng:

“Nhưng ta phải rời khỏi nơi này”.

Cố Phật Ảnh nói:

– Lâm công tử yên tâm, tam bộ đầu đã có lời, chúng tôi nhất định sẽ không làm khó công tử.

Lâm Viễn Tiều trợn mắt nhìn y một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Phương Tà Chân nói:

– Ta sẽ quay lại. Ngươi chém ta một kiếm, lại giết không ít người của ta, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ, người của Bách Cừu Môn sẽ nhớ kỹ.

Phương Tà Chân cười nhạt:

– Ngươi cứ ghi lại, đợi khi nào có đủ năng lực tính sổ với ta thì hãy đến tìm ta mà tính sổ.

“Ta phải tiễn Lâm tam công tử một đoạn”. Truy Mệnh nhìn Phương Tà Chân, Cố Phật Ảnh nói:

“Ta cũng phải tìm hung thủ giết Đoạn Mi Thạch và kẻ sai Đoạn Mi Thạch làm hung thủ tính sổ”.

“Tam bộ đầu yên tâm!” Cố Phật Ảnh chắp tay mỉm cười:

“Chúng tôi tuyệt đối không cho người theo dõi Lâm tam công tử đâu”.

Phương Tà Chân thốt:

– Ai có thể theo dõi Truy Mệnh? Thật đúng là múa búa trước cửa Lỗ Ban!

Truy Mệnh hỏi gã:

– Còn đệ?

Phương Tà Chân đáp:

– Đệ về Lan Đình.

Truy Mệnh nhìn gã một hồi lâu rồi nói:

– Sát khí trên mặt đệ rất thịnh!

“Không sai. Đệ sắp phải giết người”. Phương Tà Chân thốt:

“Giết một kẻ đáng chết nhưng không đáng giết”.

“Ta không nghe thấy gì hết”. Truy Mệnh mỉm cười cùng Lâm Viễn Tiếu bước đi:

“Ta làm bộ khoái nhiều năm như vậy cũng học được một chút kinh nghiệm, đó là có một số chuyện không nên thấy và không nên nghe thì ta sẽ không thấy, không nghe. Câu nói vừa rồi của đệ cũng vậy”.

Nói đoạn chàng ném lại câu nói cuối cùng:

– Bảo trọng!

Phương Tà Chân hiểu ý của Truy Mệnh.

– Bảo trọng.

oo Lưu Thị Chi trước giờ rất biết cách bảo dưỡng bản thân.

Y đang ở trong trúc lâm tại Lan Đình. Y nằm trên một sợi dây thừng làm võng, buộc vào hay cây trúc lớn, hướng mặt lên trên, đối diện với tường xanh, ngói đỏ của Lan Đình. Giờ ngọ, Nguyệt Động môn ở Tây Viện đang nắm chang chang, nhưng ánh nắng không hề chiếu tới người y.

Y đang tính toán làm sao để phát triển sự nghiệp Trì gia thêm một bước nữa.

Y tuy họ Lưu, không phải họ Trì, Lan Đình tuy vẫn là của Trì gia, nhưng y cứ cảm thấy đến một này nào đó, chủ nhân của Lan Đình sẽ là Lưu Thị Chi, chứ không phải người họ Trì nữa.

Không phải như vậy sao? Năm xưa Lâm Phụng Công độc bá một phương, kết quả là thế lực của y bị hai ái tướng chiếm đoạt, một trong hai người đó chính là chủ nhân đời trước của Trì gia này.

Lưu Thị Chi nghĩ đến đây, không khỏi nhếch môi cười nhạt.

Y có sẽ làm như vậy không?

Nếu như Trì công tử một mực trọng dụng y, một mực đối đãi tốt với y, y sẽ không làm ...

Nếu như không phải vậy?

Y khẽ phe phẩy cây quạt giấy, đột nhiên cảm thấy tâm tư loạn động, sau đó, đột nhiên phát hiện tiếng lá rơi xào xạc.

Thân hình đang nằm trên võng của y đột nhiên nhảy dựng lên.

Bởi vì y cảm thấy sát khí.

Y vừa bật người dậy thì sợi dây làm võng lập tức đứt xuống.

Hai đầu dây thừng cùng lúc đứt xuống.

Thậm chí cả đao quang kiếm ảnh y cũng không nhìn thấy.

Bất quá, đúng vào sát na sợi thừng đứt xuống, y đã mượn lực lao vọt lên một cây trúc lớn, tay trái ôm lấy thân cây, từ trên cao nhìn xuống, quan sát tình thế.

Sau đó, y phát hiện cách cây trúc y đang ôm chừng tám chín thước có một người, đặt tay lên thân cây lạnh lùng nhìn y.

Trúc màu xanh lục.

Ánh dương quang chiếu xuống làm cho những chiếc lá ở phía trên sáng lên ánh vàng.

Người kia thân vận bạch y, phảng phất như ánh màu xanh lục.

Thậm chí sắc mặt y cũng có ánh lên màu xanh.

Lưu Thị Chi không biết sắc mặt của mình bây giờ ra sao, nhưng mấy ngón tay cầm chiết phiến đã chuyển sang màu trắng bệch, có thể là do nắm quá chặt.

Người kia đương nhiên là Phương Tà Chân.

Mặt trời vẫn chiếu, trúc vẫn xanh.

Ve vẫn kêu.

Lưu Thị Chi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Y cảm thấy Phương Tà Chân đến đây là để giết y.

– Ngươi đến rồi.

– Ta đến rồi.

– Ngươi đến để giết ta?

– Ta đến để giết ngươi.

Lưu Thị Chi đột nhiên cảm thấy tất cả những gì y làm cho Lan Đình Trì gia đều thật hoang đường, mù quáng.

– Ngươi đã gia nhập Trì gia, vậy tại sao còn phải giết ta?

– Chính vì ta đã gia nhập Trì gia, nên ta mới phải giết ngươi. Phương pháp hành sự của chúng ta căn bản không giống nhau, mục tiêu cũng khác nhau, giữa hai chúng ta, sớm muộn gì cũng phải có một người nằm xuống, chỉ có một người có thể tiếp tục sống mà thôi.

“Ngươi nói đúng lắm!” Lưu Thị Chi cười khổ:

“Đây là kết quả do ta tự tạo ra”.

“Vô luận là Trì gia có phát triển thế nào đi nữa, ta và ngươi rốt cục cũng sẽ phải đối lập, vì vậy ngươi cũng không thể dung được ta đúng không?” Phương Tà Chân lạnh lùng:

“Sau này cũng tàn sát lẫn nhau, chi bằng giải quyết sớm một chút”.

Lưu Thị Chi nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi:

– Không thể chỉ phân thắng phụ?

“Vô dụng thôi”. Phương Tà Chân kiên quyết:

“Nếu như ta bại, ngươi quyết cũng không để cho ta sống. Nếu như ngươi bại, ngươi nhất định sẽ đầu thân nơi khác, tìm trăm phương ngàn kế để tiêu diệt ta”.

Lưu Thị Chi thở dài:

– Ngươi quả nhiên là rất thông minh, đáng lẽ ta nên tìm mọi cách ngăn cản ngươi gia nhập Trì gia mới đúng.

Phương Tà Chân thốt:

– Ngươi cũng rất thông minh, thông minh đến nỗi làm sai một chuyện mà người khác không thể làm sai.

“Ngươi nói rất đúng, người thông minh rất dễ bị thông minh lừa”. Lưu Thị Chi trầm ngâm:

“Ngươi cũng vậy thôi, tỷ như bây giờ ngươi đang làm một chuyện sai lầm đấy”.

Phương Tà Chân cẩn thận hỏi:

– Ta đã làm sai chuyện gì?

“Ngươi đã từng nghe đến một thứ ám khí rất bá đạo, rất độc ác, rất đáng sợ hay chưa?” Trên mặt Lưu Thị Chi nở ra một nụ cười ngụy dị.

– Ám khí gì?

– Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm.

Lưu Thị Chi cho tay vào áo, lấy ra một cây thiết tiêu, cười tự tin:

– Sai lầm của ngươi là không nên để ta lấy ra cây tiêu này.

Y ngừng lại giây lát, rồi gằn giọng nói từng chữ một:

– Bởi vì đây là cây tiêu sẽ lấy mạng ngươi.

Đương nhiên Phương Tà Chân đã từng nhìn thấy cây tiêu này.

Gã cũng hiểu rõ uy lực của Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm.

Gã nhìn chằm chằm vào cây tiêu, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Hai người cùng ôm thân trúc, đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Lưu Thị Chi cũng là người phát động trước!

Đời người thường hay gặp phải những cục diện thế này, hai người bất đắc dĩ phải quyết đấu với nhau, kẻ thắng sẽ tiếp tục vui vẻ mà sống tiếp cuộc đời của mình.

Tuy nhiên, có lẽ người thắng cũng không nhất định được sống vui vẻ, mà kẻ bại cũng không nhất định phải chết, nhưng người sống ở đời, có một số trường hợp không thể không đánh, không thể không phân thắng phụ ...

Lưu Thị Chi hít sâu một hơi, ấn vào nút cơ quan phát động ám khí. Đúng vào lúc này, Phương Tà Chân cũng lăng không lao đến, một kiếm từ trên không chém xuống.

Những cây trúc sau lưng Lưu Thị Chi liền đổ rạp sang hai bên.

Lưu Thị Chi ấn nút, nhưng thiết tiêu tịnh không bắn ra ám khí.

Trúc đổ rạp xuống, người Lưu Thị Chi vẫn treo lơ lửng trên thân cây, song y không hề trúng chiêu.

Sắc mặt y đại biến, vội ném bỏ thiết tiêu, lưỡi đao trên chiết phiến lập tức bật ra.

Phương Tà Chân một kiếm không giết được Lưu Thị Chi, trong lòng cũng chấn kinh.

Thân hình hai người lập tức rơi xuống, mỗi bên đánh ra một chiêu nữa, khi chân hai người chạm đất, thì trúc cũng đổ rạp xuống, lá trúc và cảnh trúc bay tán loạn.

Hai người đều không động đậy.

Sau đó Lưu Thị Chi khục khục mấy tiếng.

Y đánh rơi chiết phiến, đau đớn ôm chặt cổ họng. Phương Tà Chân thốt:

– Vừa nãy ngươi một kích bất thành, đáng lẽ không nên lập tức ném bỏ thiết tiêu.

Sáng nay ta đã đến Binh Khí Phòng, dựa vào sổ ghi chép thì đã biết ngươi rất hay mượn dùng thứ ám khí này, vào ngày Trì công tử bị phục kích ở quán trà ngoài thành Lạc Dương, ngươi cũng có mang theo cây thiết tiêu này, nhưng dù tình hình có nguy cấp ngươi vẫn không hề lấy ra để sử dụng, rõ ràng là có tư tâm. Cây thiết tiêu này cơ hồ đã thành vật chuyên dụng của ngươi, vì vậy, ta mới động thủ một chút, khiến nó ấn một lần thì không thể bắn ám khí ra được, đến lần thứ hai thì Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Châm sẽ phát ra như thường, đáng tiếc là ngươi ...

Lưu Thị Chi nói một cách cực kỳ khó khăn:

– Ngươi giết ta, Trì Nhật Mộ có biết. .... có biết không ...?

Phương Tà Chân đáp:

– Biết ta giết người, nhưng không biết là ngươi.

Lưu Thị Chi đau đớn đến nỗi ngũ quan dúm dó lại, cười thảm nói:

– Sát Sở ...

Rồi lại miễn cưỡng nói:

– Ngươi ... có ... có biết ... y ... cũng là ... sát ...

Y vừa nói, máu từ vết thương ở cổ họng không ngừng tuôn ra như suối, nhưng y vẫn cố gắng chi trì để nói cho hết câu.

Bất quá tiếng ve tựa hồ như càng lúc càng rời xa y.

Y không thể nói hết được câu nói mà y muốn nói.

Phương Tà Chân cũng muốn nghe.

Gã cũng rất muốn biết rốt cuộc là trước khi chết Lưu Thị Chi muốn nói gì.

Bất quá gã không nghe được.

Tiếng ve tịch mịch.

Lưu Thị Chi đã chết.

Sau khi Lưu Thị Chi ngã xuống, gã vạch áo của y ra mới biết trên người y mặc Kim Ty Giáp, một kiếm đầu tiên của gã tuy phá được Kim Ty Giáp, song không làm tổn thương đến da thịt bên trong. Trì Nhật Mộ đã đem bảo y hộ thân năm xưa của Trì Tán Mộc tặng cho Lưu Thị Chi, đủ biết y trọng thị con người này thế nào rồi.

Nếu như Lưu Thị Chi không ném bỏ thiết tiêu mà ấn tiếp lần thứ hai, dù Phương Tà Chân có giết được y, thì cũng phải đối diện với uy lực khủng khiếp của Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu Thần Châm.

Tự gã cũng không dám chắc là mình có thể tránh né, tiếp đỡ được hay không?

Gã vừa nghĩ, vừa nhặt cây thiết tiêu lên, dùng hai ngón tay chỉnh lại cơ quan của cây thiết tiêu.

Gã chuẩn bị đem cây thiết tiêu này giao lại cho Trì Nhật Mộ.

Gã chuẩn bị đem sinh mạng và lực lượng của mình giao cho Lan Đình. Có lẽ Lan Đình không phải là một nơi đáng để đầu thân, nhưng chỉ có tận lực đầu thân, mới có thể kiến lập được Lan Đình một cách huy hoàng vẻ vang, hoàn thiện vô khuyết. Kỳ thực, phóng mắt ra nhìn khắp Lạc Dương thành này, còn có chỗ nào đáng để gã đầu thân đây?

Cho dù Lan Đình chỉ là một vũng nước tù, cũng chỉ có cách dùng nước sạch đổ vào, mới có thể khiến nó từ từ sạch lại.

Phương Tà Chân đi về phía bức tường đỏ của Lan Đình, tiếng ve lại vang lên bên tai.

Ý nghĩa của Sát Sở có phải chỉ như Truy Mệnh nói không? Rốt cuộc là trước khi chết, Lưu Thị Chi đã muốn nói gì? Sát Sở mà y nói là chỉ điều gì? Gã đầu thân Lan Đình, cuộc đấu tranh với Tiểu Bích Hồ, Diệu Thủ Đường và Thiên Diệp Sơn Trang có thể thay đổi được gì không? Bách Cừu Môn có thể trùng kiến lại Bất Sầu Môn hay không? Rốt cuộc là ai đã giết chết gia gia và đệ đệ của gã? Gã và Nhan Tịch, Trì gia huynh đệ về sau sẽ thế nào?

Những câu hỏi này gã đều chưa có đáp án.

Trong đời người, đáp án đều ở phía trước, nghi vấn để lại phía sau.

Cổ tay gã vấn buộc chiếc khăn lụa lam đã ngã màu, bạch y nhiễm chút bụi trần.

Bất chợt gã nhớ đến bài ca buồn kia, không cầm được liền khẽ thấp giọng ngâm nga, vừa ngâm vừa cất bước rời khỏi rừng trúc.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui