Sát Thần Hệ Thống


-Đinh! Kích hoạt Tham Thực kiếp nạn! Kí chủ, cố gắng!
"Cái đồ chơi gì! Sao lại lúc này!" Tiếng hệ thống vang lên bên tai, Lam Thần hắn bất chợt cảm thấy rất đói, cực độ đói.

Hắn nhìn đống thức ăn trên bàn, cảm giác hơi hơi không đủ, vội phân phó tiểu nhị:
-Tiểu nhị chó thêm 7..không 9 bàn như thế này nữa.
Tiểu nhị nghe xong giật mình, lắp bắp nói:
-Cái này,...!Vị công tử này, mỗi phần cửu cấp đều chứa rất nhiều năng lượng tinh thần do thịt lấy được từ yêu thú, phối hợp với linh thảo các loại, đã thế phần cửu cấp lại hoàn toàn làm từ Tam cấp yêu thú cùng Tam cấp Linh Thảo, nên chứa rất nhiều năng lượng, công tử có nắm chắc?
-Quản cái gì nhiều ít, mang hết lên cho ta
-Nhưng nếu ăn nhiều sẽ bị bạo thể a.

-Ăn nhiều chắc chán sẽ đầy năng lượng mà bạo thể, và vị này công tử lại là bạn của Phục Thiếu, hắn mà có xảy ra vấn đề gì mẹ nó hắn mấy cái mạng cũng không quản được nha.

Hắn chỉ là một Luyện khí kì ăn nhờ ở đậu thôi, vị này cùng lắm là Trúc Cơ đỉnh phong như Phục Thiếu ăn lắm thế không sợ bạo thể nha
-Quản cái gì quản, cứ mang lên.

-Nói đùa, Tham Thực kiếp nạn đến, mấy cái bàn ăn này khá nhiêu năng lượng nhưng so với Tham Thực kiếp nạn thì như muối bỏ bể.

Căn bản không làm dịu đi một mảy may.

Cái này đói, nếu hắn không ăn hắn chết vì đói, lúc ấy mẹ nó nổi danh duy nhất tu tiên giả chết đói chứ chả đùa.
-Được rồi công tử, ta ngay lập tức phân phó nhà bếp.


Để hắn ngay lập tức phục vụ.

-Nói xong tiểu nhị cầm cái truyền âm phù, bóp nát rồi quay sang Lam Thần nói:
-Vị công tử này chờ một chút, đồ ăn lập tức tới.
Lam Thần gật đầu rồi lao vào đánh chén số thức ăn trên bàn, đến cả xương cũng không bỏ.

Bàn thức ăn sau nhanh chóng dọn lên, tiểu nhị vẫn một mực đứng canh, dường như sợ xảy ra tình huống bất trắc.

Trong cơ thể Lam Thần lúc này, nguồn thức ăn nạp vào nhanh chóng được một luồng sức mạnh kì lạ hóa thành một đoàn năng lượng thuần khiết.

Đoàn năng lượng này tán ra, liên tục tẩm bổ từng tế bào một trên cơ thể hắn, đến cả 1 giọi máu cũng chứa đầy năng lượng tinh thuần.

Quá trình này liên tục không ngừng, Lam Thần cũng không nhận thức được chuyện đang xảy ra.

Phải hơn một canh giờ sau hắn mới có thể ngừng ăn.

Còn tiểu nhị thì đã đứng hình tự lúc nào rồi.
-Đinh! Tham Thực kiếp nạn kết thúc.
"Phù, cuối cùng cũng xong, ăn mỏi miệng."
Hắn đã đánh bao nhiêu phần, không nhiều không ít tựa hồ 23 phần đi.

Vậy mà hắn chỉ thở dài thỏa mãn.

Tiểu nhị đứng bên thấp thỏm:
-Vị này công tử, ngươi thế nhưng có cảm thấy cơ thể có gì lạ?
Lam Thần suy nghĩ, vận vận lực qua, cảm thụ:
-Tựa hồ cơ thể mạnh hơn không ít đi.
Tiêu nhị hắn choáng váng rồi, năm nay hắn hơn 30 tuổi rồi mà hắn chưa thấy cái trường hợp nào mà nó như thế này cả, vị này công tử như là lấy thực luyện thể đi.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có kẻ đi dùng thực luyện thể, quá cuồng đi.

Tiểu nhị đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một luồng khí thế bàng bạc kéo lên, Lam Thần ghé mắt sang nhìn thì nhận ra Phục Vô Hối đang đột phá.
-Chết thật, tựa hồ giờ hắn đang đột phá đi.

Liệu có ảnh hưởng gì đến Vạn Nhân lâu không nhỉ.
Bỗng nhiên Lma Thần cảm giác có gì đó di động đằng sau lưng hắn, hắn quay người lại thủ thế thì thấy đó là một người áo đen trùm kín mít.

Hắn lo lắng hô lên:
-Ngươi là ai?
Tên tiểu nhị đứng đó run run, quỳ xuống nói:

-Kính chào Phó lâu chủ Vạn Kế Hành.
-Phó lâu chủ? -Lam Thần ngạc nhiên.
-Đúng, ta là Phó lâu chủ, vị này Phục Thiếu có vẻ đang đột phá, và nếu hắn đột phá ở đây dẫn đến thiên kiếp, lúc ấy sẽ có cản trở kinh doanh của chúng ta đó.
-Nhưng cũng không thể cưỡng ép dừng độ kiếp được.

Nếu không có ảnh hưởng rất lớn.
Vạn Kế Hành chỉ gật đầu, xong tay bắt ra hàng loạt thủ ấn, một thông đạo không gian xuất hiện, cuốn Phục Vô Hối vào.

Lam Thần giật mình:
-Ngươi...! ngươi vừa làm gì? -Phục Vô hối biến mất, cái này đại biểu hắn phải trả tiền? Nhưng hắn là một cái nghèo bức a, dù chiếm được bảo tàng Việt Vương thành nhưng nhân gia cũng không giàu nha.
-Ta chỉ đưa hắn về Phục phủ mà thôi.

truyền tống trận 1 chiều mà.

Một trận pháp sư như ta mà không làm được điều ấy thì hơi tệ.
-Truyền tống trận? Không gian?
-Đúng, chút tạo nghệ không gian mà thôi.

Và giờ đến lúc tính chi phí của chỗ này nào.

-Kế Hành đưa mắt nhìn sang, nói:
-Không ít không nhiều, 1 trung phẩm linh thạch cùng 250 hạ phẩm linh thạch đi.
"1 trung phẩm linh thạch cùng 250 hạ phẩm linh thạch???"- Sau khi lấy đồ từ Việt Vương thành, hắn cảm giác hắn giàu nứt đố đổ vách, thì ra nhân gia vẫn là nghèo a, một cái nghèo bức.

Trên tay hắn không có gì nhiều, 100 trung phẩm linh thạch đi, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng như vầy chưa tới trăm bữa nữa hắn phá sản.

Miệng hắn thầm nói:
Cần lao vi tiên thủ
Năng cán dĩ đắc thực

Vô vi thực đầu *
Thực * thế cho nhanh
-Câu nói của tên Huấn Hoa Tử luôn đúng mà.

-Vạn Kế Hành nghe thấy câu nói của Lam Thần phá lên cười.
-Huấn Hoa Tử? -Cái đồ chơi gì Huấn Hoa Hồng dị giới? Lam Thần một mặt mộng bức
-Bạn của ta, Huấn Hoa Tử, Vạn Nhân lâu vị thứ hai phó lâu chủ, nhưng hắn lại chả bao giờ ở Vạn Nhân lâu, thích chu du khắp nơi.

Cũng như tên phủi chưởng quỹ Vạn Nhân lâu lâu chủ của chúng ta, thành ra ta chỉ có thể quản lý thay bọn hắn.
Lam Thần đành gật đầu, giao ra một viên trung phẩm linh thạch cùng 250 viên hạ phẩm linh thạch, đau chết lòng hắn.

Vạn Kế Hành cười ha hả:
-May là hôm nay Huấn Hoa Tử hắn không ở đây, hắn mà ở đây ngươi không dừng 1 viên trung phẩm tinh thạch đâu.
Lam Thần không nghe, thất lạc rời đi.

Lúc này, Thục Phán lên tiếng:
-Ngươi ăn nhiều thật đấy, từ bấy đến giờ đây là lần đầu tiên ta thấy một kẻ lấy tu vị Kết Đan ăn hết mấy phần mà đủ để bạo thể Kim Đan.
-Thục lão à, giờ ta nghèo bức rồi đừng nói gì nữa để ta một mình, lần sau gặp Phục Vô Hối, ngài đừng đừng cản ta, để ta đánh chết cái thằng hố người này.
Thục Phán cạn lời, con hàng này đi ăn chùa không thành, giờ còn muốn đánh người đã mời hắn.

Thục Phán đành nhắm mắt ậm ừ cho qua lệ, mặc kệ con hàng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận